Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 129 : Bến tàu nơi khúc sông
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Nằm ngoài trăm dặm phía đông nam Hoành châu, bên trong dãy núi trập trùng cheo leo chót vót, nước sông tựa như một dải đai ngọc óng ánh uốn lượn mà qua, dòng nước rào rạt.
Tại một khúc sông ba mặt núi vây quanh, tọa lạc mấy trăm căn nhà to nhỏ đủ cỡ nối nhau san sát, nơi này chính là Mã Pha huyện, cũng là bến tàu nước sâu lớn nhất một vùng Hoành châu.
Cách mỗi hai canh giờ, liền sẽ có một chiếc lâu thuyền lớn bốn tầng từ khúc sông chạy ra, hoặc nam hoặc bắc,
Về phần những chiếc thuyền nhẹ và thuyền buồm nhỏ nhàn tản càng là xuôi ngược không ngừng, từ nơi này di chuyển vào sông lớn, thông khắp bát phương.
Lối vào đường bộ duy nhất của Mã Pha huyện nằm ở phía tây, là một con đường thương lộ mở ra từ bên trong núi cao non lớn, trong tiếng chuông êm tai, thương khách nối liền không dứt, dù sao chở hàng bằng đường thủy tiết kiệm được không ít chi phí.
Doanh Trinh bốn người bọn họ đến nơi này vào chánh ngọ mùng tám tháng tư, tạm thời nghỉ chân ở một khách sạn nhà dân cách lối vào không xa, mỗi một khách sạn nơi đây đều có thể cung cấp các loại tin tức thuyền bè ra khơi cho khách nhân, đồng thời sẽ giúp ngươi tiết kiệm thời gian chuẩn bị tất cả thủ tục lên thuyền.
Sở Thanh Thanh cùng tiểu nhị trong tiệm cùng nhau đem toàn bộ hành lý trong toa xe đóng gói cất kỹ, sau đó quy xe ngựa ra tiền rồi xử lý, xong xuôi những việc này, liền theo tiểu nhị ca dẫn đường, đến chỗ đăng ký bến tàu khúc sông tìm lâu thuyền Bắc thượng để đặt chỗ trước.
Cư dân trong huyện thành phần lớn kiếm sống bằng nghề đưa đò, so sáng ra thì ngư dân cũng không nhiều, nhưng trong cả huyện thành vẫn phiêu tán mùi cá tanh nồng nặc, không khí ẩm ướt lại khó ngửi, Doanh Trinh chỉ cảm thấy quần áo trên người đều dính một mùi lạ,
Trong phòng càng là âm u ẩm ướt, thế là Doanh Trinh dứt khoát phân phó tiểu nhị dọn bàn ghế ra dãy hành lang thông gió bên ngoài khách sạn mà ngồi.
Thanh Uyển không muốn chung đụng với Khương Bái Ninh, bèn xuống cầu thang, đến một vài cửa hàng phụ cận đi dạo, dung mạo của nàng đã cực kì hút mắt vạn người có một, mà Khương Bái Ninh càng hơn.
Doanh Trinh chỗ ngồi sát bên đường cách cửa ra vào không xa, cơ hồ tất cả mọi người đi qua cửa khách sạn này, ánh mắt đều sẽ lưu luyến trên người Khương Bái Ninh một lát, ai nấy trong mắt đều tỏa ra dị sắc liên tục, có kẻ dù đã đi rất xa, vẫn kiềm không được quay đầu lại nhìn.
Khương Bái Ninh không hề để tâm đến chuyện đó, cảnh tượng như vậy từ nhỏ đến lớn nàng đã quen, mới đầu đối đãi loại người này, nàng sẽ phái thủ hạ tiến đến răn dạy, tâm tình không tốt thậm chí cũng sẽ giết người, nhưng dần dà, loại tình huống này vẫn không cách nào ngăn chặn, nàng cũng liền thờ ơ.
Nàng nhìn về phía Doanh Trinh, cười nhạt nói: "Hành Giả đường bây giờ đã trở về Quang Minh đỉnh, Phong Băng bị xử tử, Giang Thanh Huệ mang thi thể hắn phơi nắng ba ngày để răn đe, hiện tại sát thủ bên trong Hành Giả đường đã giống như mãnh thú mọc lại răng nanh. Hành Giả đường phải có Lâm Huy điện an bài và chi phối kỹ càng mới có thể phát huy được ưu thế lớn nhất, nó cũng giống như cùng một thanh kiếm, phải xem chủ nhân cầm kiếm là ai. Ngày đó Thủy Tụ đến đã từng nói qua, Giang Thanh Huệ rất có thể đã rời Quang Minh đỉnh, chàng đoán xem có phải là ả ta tới tìm chàng không? Hay là tới tìm ta đây?"
Doanh Trinh ngồi dựa vào một chiếc ghế dựa đã lỏng lẻo, hai tay lười nhác gác lên tay vịn, nhìn qua đám người rộn rộn ràng ràng, khoảng thời gian này đến nay, Thủy Tụ từng có hai lần mang về tin tức, mà với chuyện phải chăng Giang Thanh Huệ đã rời Quang Minh đỉnh, Thủy Tụ mình cũng đắn đo khó xác định,
"Ta cũng không rõ ràng, có lẽ nàng rời Quang Minh đỉnh, là có chuyện gì khác muốn làm đi."
Khương Bái Ninh bất đắc dĩ nhún vai, lái sang chuyện khác:
"Trước kia Ninh nhi ngược lại cũng từng nghe nói đến Lưu Vân quan Thủy Tụ Yêu Đạo người này, lúc ấy vốn cho là hắn cũng chính là một cái tác phong quái đản trong Thánh Môn chàng, con người tà đạo gian xảo mà thôi, lại không nghĩ rằng mạng lưới tình báo của hắn vậy mà trải rộng khổng lồ như thế, tựa hồ dưới gầm trời này không có tin tức nào có thể giấu được hắn, chỉ là Ninh nhi rất hiếu kỳ, mỗi lần Thủy Tụ mang về tin tức, luôn luôn nói: 'Tiểu nhân từ chỗ bầng hữu biết được, tiểu nhân nghe một vị bằng hữu nói, một vị bằng hữu của tiểu nhân nói cho tiểu nhân. . .' Ninh nhi mười phần muốn biết, hắn rốt cuộc là có bao nhiêu bằng hữu a?"
Doanh Trinh nghe cũng cười thành tiếng, vấn đề này mình đã từng hỏi riêng qua Thủy Tụ, lão tiểu tử kia đáp cũng rất thẳng thắn, nói cái gì mà chỗ bằng hữu chân chính thì sẽ không chiếm được bất luận tin tức gì, bằng hữu có thể mang cho hắn tin tức đều không phải là bằng hữu chân chính, bất quá cũng hợp ý, theo như nhu cầu thôi.
Thủy Tụ đã từng mười phần kiêu ngạo nói rằng, thời thế hiện nay luận năng lực thu thập tình báo, hắn có thể ngồi vững vàng vị trí thứ ba,
Thứ nhất đương nhiên chính là Nhân Hồ Lý Phương, đại thái giám bên cạnh Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn,
Thứ hai chính là người đã lập ra các loại bảng xếp hạng như 【 Lãng Đào Bảng 】 và 【 Phương Hoa Bảng 】, Chu Tứ Giác.
Tiếp đó là Thủy Tụ tự nhận xếp hàng thứ ba, về phần hắn đến cùng làm thế nào thu thập được những tin tình báo này, Doanh Trinh tịnh không hỏi, Thủy Tụ cũng không nhiều lời.
Khương Bái Ninh thấy Doanh Trinh không có lên tiếng, chợt cảm thấy không thú vị, ánh mắt cũng đặt ở trên đường cái, ngắm nhìn người đi đường muôn hình muôn vẻ.
Tại lối vào, kèm theo một trận âm thanh huyên náo, hơn mười tên quan binh đeo đao giục ngựa tiến vào huyện thành, nhìn giáp trụ trên thân, hẳn không phải binh sĩ phổ thông trong nha môn bình thường, chỉ thấy tay trái bọn họ từ đầu đến cuối không rời vỏ đao, ánh mắt như như chim ưng không ngừng dò xét trong đám người, tựa hồ như đang tìm lấy thứ gì.
Khương Bái Ninh nhìn thấy liền cười hì hì húych lấy Doanh Trinh,
"Ninh nhi nhận ra bọn họ, đây là Phi Ngư vệ thuộc phủ tổng quản Sơn Nam đạo, ai nấy đều là cao thủ trong trăm có một, có thể để bọn hắn xuất động sưu tầm, hẳn không phải nhân vật đơn giản gì, chàng muốn so tài với Ninh nhi một lần không? Thử xem trong hai ta ai có thể tìm tới mục tiêu của những Phi Ngư vệ này trước bọn hắn. Người nào tìm ra trước coi như người đó thắng, thế nào?"
Doanh Trinh hớn hở nói:
"Được!"
Tiếng vó ngựa giòn giã phóng qua khách sạn, ánh mắt của hơn mười tên Phi Ngư vệ chỉ liếc trên người Doanh Trinh và Khương Bái Ninh một lần, liền không để ý đến bọn họ nữa,
Mà hai vị đỉnh tiêm cao thủ hiếm có đương thời này, cùng một lúc phóng thần thức ra, bắt đầu tìm kiếm bên trong huyện thành khúc sông có chu vi bất quá ba dặm này, vô số thanh âm giao hội trong đầu bọn họ, mà bọn họ thì cần từ một mẩu trong vô số những thanh âm đếm không hết đó tìm kiếm một chút dấu vết để lại,
Khương Bái Ninh cảm thấy rất thú vị, đây không chỉ là một loại đọ sức về tu vi, cũng là một loại thể hiện cực cao về năng lực phán đoán cá nhân.
. . .
"Trương lang, đừng lo cho con ngựa già đó nữa, đi nhanh đi, chúng ta hãy tìm một chiếc thuyền nhỏ rời khỏi nơi này trước, "
"Không thể, không đem ngựa bán, chỉ với chút lộ phí hiện có trên người chúng ta trả tiền thuyền xong, sẽ không đủ cho cơm nước hai ngày. Hai chúng ta thì không quan trọng, Tề nhi và Vân nhi dù sao cũng phải nhét đầy bao tử chứ?"
"Những thứ này hãy nói sau đi, nơi đây không nên ở lại lâu, chàng mau theo ta đi, "
"Đừng, đừng a, chậm chút sẽ không tốn bao nhiêu thời gian. . ."
. . .
"Bang " một tiếng,
Thanh Minh kiếm bên người Doanh Trinh đột nhiên rời vỏ, bắn lên thiên không rồi vạch ra một đường vòng cung màu xanh, bay về phương hướng bến tàu,
Khương Bái Ninh giật mình, lắc đầu cười khổ nói:
"Tính chàng thắng."
Trên bến tàu,
Một thiếu phụ thân mặc trường sam màu xanh nhạt đang nắm tay kéo một nam tử lưng đeo rương sách chạy vội,
Trên một mảnh đất trống không lớn bên cạnh bến tàu, đang có mấy nghệ nhân tạp kỹ đang biểu diễn các loại kỹ nghệ, hai đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo tay cầm mứt quả chen ở hàng đầu, đang hưng phấn nhìn xem biểu diễn trong tràng. Đúng vào lúc này, hai người bọn chúng đột nhiên cảm giác được cổ áo sau gáy bị thít lại, toàn bộ thân thể lập tức bay lên vượt qua khỏi đám người,
Thiếu phụ áo xanh lục mỗi tay nhấc bổng một đứa, cùng phu quân của mình leo lên con đê dài, trong miệng bực tức nói:
"Ba người các ngươi người nào cũng phiền toái hơn người khác, thật làm ta mệt sắp chết rồi."
Tại một khúc sông ba mặt núi vây quanh, tọa lạc mấy trăm căn nhà to nhỏ đủ cỡ nối nhau san sát, nơi này chính là Mã Pha huyện, cũng là bến tàu nước sâu lớn nhất một vùng Hoành châu.
Cách mỗi hai canh giờ, liền sẽ có một chiếc lâu thuyền lớn bốn tầng từ khúc sông chạy ra, hoặc nam hoặc bắc,
Về phần những chiếc thuyền nhẹ và thuyền buồm nhỏ nhàn tản càng là xuôi ngược không ngừng, từ nơi này di chuyển vào sông lớn, thông khắp bát phương.
Lối vào đường bộ duy nhất của Mã Pha huyện nằm ở phía tây, là một con đường thương lộ mở ra từ bên trong núi cao non lớn, trong tiếng chuông êm tai, thương khách nối liền không dứt, dù sao chở hàng bằng đường thủy tiết kiệm được không ít chi phí.
Doanh Trinh bốn người bọn họ đến nơi này vào chánh ngọ mùng tám tháng tư, tạm thời nghỉ chân ở một khách sạn nhà dân cách lối vào không xa, mỗi một khách sạn nơi đây đều có thể cung cấp các loại tin tức thuyền bè ra khơi cho khách nhân, đồng thời sẽ giúp ngươi tiết kiệm thời gian chuẩn bị tất cả thủ tục lên thuyền.
Sở Thanh Thanh cùng tiểu nhị trong tiệm cùng nhau đem toàn bộ hành lý trong toa xe đóng gói cất kỹ, sau đó quy xe ngựa ra tiền rồi xử lý, xong xuôi những việc này, liền theo tiểu nhị ca dẫn đường, đến chỗ đăng ký bến tàu khúc sông tìm lâu thuyền Bắc thượng để đặt chỗ trước.
Cư dân trong huyện thành phần lớn kiếm sống bằng nghề đưa đò, so sáng ra thì ngư dân cũng không nhiều, nhưng trong cả huyện thành vẫn phiêu tán mùi cá tanh nồng nặc, không khí ẩm ướt lại khó ngửi, Doanh Trinh chỉ cảm thấy quần áo trên người đều dính một mùi lạ,
Trong phòng càng là âm u ẩm ướt, thế là Doanh Trinh dứt khoát phân phó tiểu nhị dọn bàn ghế ra dãy hành lang thông gió bên ngoài khách sạn mà ngồi.
Thanh Uyển không muốn chung đụng với Khương Bái Ninh, bèn xuống cầu thang, đến một vài cửa hàng phụ cận đi dạo, dung mạo của nàng đã cực kì hút mắt vạn người có một, mà Khương Bái Ninh càng hơn.
Doanh Trinh chỗ ngồi sát bên đường cách cửa ra vào không xa, cơ hồ tất cả mọi người đi qua cửa khách sạn này, ánh mắt đều sẽ lưu luyến trên người Khương Bái Ninh một lát, ai nấy trong mắt đều tỏa ra dị sắc liên tục, có kẻ dù đã đi rất xa, vẫn kiềm không được quay đầu lại nhìn.
Khương Bái Ninh không hề để tâm đến chuyện đó, cảnh tượng như vậy từ nhỏ đến lớn nàng đã quen, mới đầu đối đãi loại người này, nàng sẽ phái thủ hạ tiến đến răn dạy, tâm tình không tốt thậm chí cũng sẽ giết người, nhưng dần dà, loại tình huống này vẫn không cách nào ngăn chặn, nàng cũng liền thờ ơ.
Nàng nhìn về phía Doanh Trinh, cười nhạt nói: "Hành Giả đường bây giờ đã trở về Quang Minh đỉnh, Phong Băng bị xử tử, Giang Thanh Huệ mang thi thể hắn phơi nắng ba ngày để răn đe, hiện tại sát thủ bên trong Hành Giả đường đã giống như mãnh thú mọc lại răng nanh. Hành Giả đường phải có Lâm Huy điện an bài và chi phối kỹ càng mới có thể phát huy được ưu thế lớn nhất, nó cũng giống như cùng một thanh kiếm, phải xem chủ nhân cầm kiếm là ai. Ngày đó Thủy Tụ đến đã từng nói qua, Giang Thanh Huệ rất có thể đã rời Quang Minh đỉnh, chàng đoán xem có phải là ả ta tới tìm chàng không? Hay là tới tìm ta đây?"
Doanh Trinh ngồi dựa vào một chiếc ghế dựa đã lỏng lẻo, hai tay lười nhác gác lên tay vịn, nhìn qua đám người rộn rộn ràng ràng, khoảng thời gian này đến nay, Thủy Tụ từng có hai lần mang về tin tức, mà với chuyện phải chăng Giang Thanh Huệ đã rời Quang Minh đỉnh, Thủy Tụ mình cũng đắn đo khó xác định,
"Ta cũng không rõ ràng, có lẽ nàng rời Quang Minh đỉnh, là có chuyện gì khác muốn làm đi."
Khương Bái Ninh bất đắc dĩ nhún vai, lái sang chuyện khác:
"Trước kia Ninh nhi ngược lại cũng từng nghe nói đến Lưu Vân quan Thủy Tụ Yêu Đạo người này, lúc ấy vốn cho là hắn cũng chính là một cái tác phong quái đản trong Thánh Môn chàng, con người tà đạo gian xảo mà thôi, lại không nghĩ rằng mạng lưới tình báo của hắn vậy mà trải rộng khổng lồ như thế, tựa hồ dưới gầm trời này không có tin tức nào có thể giấu được hắn, chỉ là Ninh nhi rất hiếu kỳ, mỗi lần Thủy Tụ mang về tin tức, luôn luôn nói: 'Tiểu nhân từ chỗ bầng hữu biết được, tiểu nhân nghe một vị bằng hữu nói, một vị bằng hữu của tiểu nhân nói cho tiểu nhân. . .' Ninh nhi mười phần muốn biết, hắn rốt cuộc là có bao nhiêu bằng hữu a?"
Doanh Trinh nghe cũng cười thành tiếng, vấn đề này mình đã từng hỏi riêng qua Thủy Tụ, lão tiểu tử kia đáp cũng rất thẳng thắn, nói cái gì mà chỗ bằng hữu chân chính thì sẽ không chiếm được bất luận tin tức gì, bằng hữu có thể mang cho hắn tin tức đều không phải là bằng hữu chân chính, bất quá cũng hợp ý, theo như nhu cầu thôi.
Thủy Tụ đã từng mười phần kiêu ngạo nói rằng, thời thế hiện nay luận năng lực thu thập tình báo, hắn có thể ngồi vững vàng vị trí thứ ba,
Thứ nhất đương nhiên chính là Nhân Hồ Lý Phương, đại thái giám bên cạnh Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn,
Thứ hai chính là người đã lập ra các loại bảng xếp hạng như 【 Lãng Đào Bảng 】 và 【 Phương Hoa Bảng 】, Chu Tứ Giác.
Tiếp đó là Thủy Tụ tự nhận xếp hàng thứ ba, về phần hắn đến cùng làm thế nào thu thập được những tin tình báo này, Doanh Trinh tịnh không hỏi, Thủy Tụ cũng không nhiều lời.
Khương Bái Ninh thấy Doanh Trinh không có lên tiếng, chợt cảm thấy không thú vị, ánh mắt cũng đặt ở trên đường cái, ngắm nhìn người đi đường muôn hình muôn vẻ.
Tại lối vào, kèm theo một trận âm thanh huyên náo, hơn mười tên quan binh đeo đao giục ngựa tiến vào huyện thành, nhìn giáp trụ trên thân, hẳn không phải binh sĩ phổ thông trong nha môn bình thường, chỉ thấy tay trái bọn họ từ đầu đến cuối không rời vỏ đao, ánh mắt như như chim ưng không ngừng dò xét trong đám người, tựa hồ như đang tìm lấy thứ gì.
Khương Bái Ninh nhìn thấy liền cười hì hì húych lấy Doanh Trinh,
"Ninh nhi nhận ra bọn họ, đây là Phi Ngư vệ thuộc phủ tổng quản Sơn Nam đạo, ai nấy đều là cao thủ trong trăm có một, có thể để bọn hắn xuất động sưu tầm, hẳn không phải nhân vật đơn giản gì, chàng muốn so tài với Ninh nhi một lần không? Thử xem trong hai ta ai có thể tìm tới mục tiêu của những Phi Ngư vệ này trước bọn hắn. Người nào tìm ra trước coi như người đó thắng, thế nào?"
Doanh Trinh hớn hở nói:
"Được!"
Tiếng vó ngựa giòn giã phóng qua khách sạn, ánh mắt của hơn mười tên Phi Ngư vệ chỉ liếc trên người Doanh Trinh và Khương Bái Ninh một lần, liền không để ý đến bọn họ nữa,
Mà hai vị đỉnh tiêm cao thủ hiếm có đương thời này, cùng một lúc phóng thần thức ra, bắt đầu tìm kiếm bên trong huyện thành khúc sông có chu vi bất quá ba dặm này, vô số thanh âm giao hội trong đầu bọn họ, mà bọn họ thì cần từ một mẩu trong vô số những thanh âm đếm không hết đó tìm kiếm một chút dấu vết để lại,
Khương Bái Ninh cảm thấy rất thú vị, đây không chỉ là một loại đọ sức về tu vi, cũng là một loại thể hiện cực cao về năng lực phán đoán cá nhân.
. . .
"Trương lang, đừng lo cho con ngựa già đó nữa, đi nhanh đi, chúng ta hãy tìm một chiếc thuyền nhỏ rời khỏi nơi này trước, "
"Không thể, không đem ngựa bán, chỉ với chút lộ phí hiện có trên người chúng ta trả tiền thuyền xong, sẽ không đủ cho cơm nước hai ngày. Hai chúng ta thì không quan trọng, Tề nhi và Vân nhi dù sao cũng phải nhét đầy bao tử chứ?"
"Những thứ này hãy nói sau đi, nơi đây không nên ở lại lâu, chàng mau theo ta đi, "
"Đừng, đừng a, chậm chút sẽ không tốn bao nhiêu thời gian. . ."
. . .
"Bang " một tiếng,
Thanh Minh kiếm bên người Doanh Trinh đột nhiên rời vỏ, bắn lên thiên không rồi vạch ra một đường vòng cung màu xanh, bay về phương hướng bến tàu,
Khương Bái Ninh giật mình, lắc đầu cười khổ nói:
"Tính chàng thắng."
Trên bến tàu,
Một thiếu phụ thân mặc trường sam màu xanh nhạt đang nắm tay kéo một nam tử lưng đeo rương sách chạy vội,
Trên một mảnh đất trống không lớn bên cạnh bến tàu, đang có mấy nghệ nhân tạp kỹ đang biểu diễn các loại kỹ nghệ, hai đứa nhỏ mập mạp trắng trẻo tay cầm mứt quả chen ở hàng đầu, đang hưng phấn nhìn xem biểu diễn trong tràng. Đúng vào lúc này, hai người bọn chúng đột nhiên cảm giác được cổ áo sau gáy bị thít lại, toàn bộ thân thể lập tức bay lên vượt qua khỏi đám người,
Thiếu phụ áo xanh lục mỗi tay nhấc bổng một đứa, cùng phu quân của mình leo lên con đê dài, trong miệng bực tức nói:
"Ba người các ngươi người nào cũng phiền toái hơn người khác, thật làm ta mệt sắp chết rồi."