Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 130 : Thứ sử đại nhân

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Bởi vì nơi này là bến nước sâu, không có chỗ nước cạn, cho nên trên bờ đê có ba hành lang kiên cố bằng giá gỗ to được dựng lên, hành lang rộng chừng hai trượng, dài chừng ba mươi trượng, thuyền đủ loại kiểu dáng đậu ở hai bên, lít nha lít nhít.
"Chủ thuyền, chiếc thuyền này của lão đi đâu?"
Bên trên một chiếc thuyền ô bồng đậu dưới hành lang, một lão hán đang ngồi ở mũi thuyền gặm lát cá khô trong tay, nghe vậy vội vàng đem lát cá bỏ vào giỏ trúc, đứng lên cười ha hả nói:
"Khách nhân đi đâu, ta liền chở khách nhân đến đó."
Thiếu phụ cười cười nói: "Chúng ta người một nhà muốn bắc thượng thăm người thân, hành trình tương đối vội vàng, hiện tại chủ thuyền có thể ra khơi không?"
"Đương nhiên có thể, lúc nào cũng có thể, " nói xong, kia chủ thuyền liền kéo dây thừng, kéo thuyền nhỏ tới gần hành lang, dễ dàng cho khách nhân lên thuyền.
Vừa vặn đúng vào lúc này, tiếng bước chân dày đặc đạp lên hành lang làm bằng gỗ phát ra thanh âm "Đăng đăng đạp đạp" liên tiếp, hơn mười tên Phi Ngư vệ trường đao trong tay đã ra khỏi vỏ, mục tiêu trực chỉ gia đình thiếu phụ.
Chủ thuyền phát giác không ổn, vội vàng buông ra dây thừng trong tay, mái chèo chống lên hành lang, thuyền nhỏ lần nữa bị đẩy ra xa.
Trung niên dẫn đầu Phi Ngư vệ tiến lên mấy bước, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử cõng rương sách, trầm giọng nói:
"Trương đại nhân vẫn nên thành thành thật thật cùng chúng ta trở về đi, chớ có rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, "
Trương Văn Trọng một bộ thanh sam thân hình gầy yếu, tựa hồ một cơn gió cũng có thể thổi hắn bay, nhưng thần tình trên khuôn mặt hắn lại là phi thường trang nghiêm, không hề sợ hãi nói:
"Theo luật pháp Đại Chu ta, các ngươi chỉ là thân vệ phủ tổng quản, tịnh không có quyền truy nã Trương mỗ, cho dù trong tay các ngươi có thủ lệnh của Vương tổng quản, nhưng nếu là muốn động đến quan viên Chánh tứ phẩm ta đây, chỉ sợ xa xa không đủ."
Trung niên đầu lĩnh cười lạnh vài tiếng, biểu lộ giễu cợt nói: "Tổng quản đã nhận định Trương đại nhân là khâm phạm của triều đình, gia đình ngài hiện tại bất quá là giới tội tù, dựa vào cái gì ta không dám động tới ngươi?"
Trương Văn Trọng thê tử ở một bên nghe vậy, nhướng mày, đặt hai đứa bé trong tay xuống, dời bước ngăn trước người phu quân mình,
Nàng vừa cử động, hơn mười tên Phi Ngư vệ cũng theo đó nắm chặt trường đao, dáng vẻ như lâm đại địch.
Trung niên đầu lĩnh thấy thế nói: "Trương đại nhân tuyệt đối không thể rời khỏi Sơn Nam đạo, hôm nay mười huynh đệ chúng ta nhận tử lệnh, dù phải chiến đến người cuối cùng, cũng phải giữ Trương đại nhân lại, quý phu nhân nếu như một lòng phản kháng, đao trong tay chúng ta sẽ không có mắt."
Thiếu phụ ngạo nghễ đứng trên hành lang, mặt không biểu tình đáp lại: "Nghe nói tổng quản phủ Phi Ngư vệ không quá trăm người , hôm nay lùng bắt phu phụ chúng ta lại phái ra hơn mười hai người, xem ra Vương Khuê Nhượng là quyết tâm muốn tạo phản à?"
"Làm càn!" Trung niên nhân hét lớn một tiếng, trường đao trong tay vung chéo mà ra, khí thế doạ người,
Thiếu phụ trên mặt không hề sợ hãi, đối diện đánh ra một chưởng, đón lấy đao phong,
Hai người khí kình va chạm, một âm thanh trầm đục vang lên, cả hai đều thối lui một bước,
Trương Văn Trọng đau lòng thê tử, vẻ mặt lo lắng tiến lên quan tâm hỏi: "Phu nhân có sao không?"
Hứa Thiều Hoa không rên một tiếng, mắt chăm chú khóa kín Phi Ngư vệ phía đối diện, nàng cùng trượng phu một đường trốn lên phía bắc, trên đường cũng mấy lần gặp phải cao thủ chặn đường, đều bị nàng từng cái đánh lui, nhưng lần này gặp phải Phi Ngư vệ là tinh nhuệ nhất của tổng quản phủ, nàng không hề có chút lòng tin.
Hai hài đồng còn tuổi nhỏ, không rõ ràng cho lắm, chỉ đứng phía sau ngẩn người nhìn cha mẹ của mình, một đứa trẻ bỗng nhiên cất lên thanh âm non nớt nói: "Ca ca mau nhìn, có một thanh trường kiếm thật đẹp đang lơ lửng bên người mẫu thân, "
Nhi tử vừa lên tiếng, Hứa Thiều Hoa cũng liền đó sững sờ, nhìn sang bên cạnh, quả nhiên nhìn thấy một thanh kiếm ánh sáng màu xanh đang trôi nổi trên mặt sông cách mình không xa, lập tức phương tâm chấn động. Phải biết, có thể ngự phi kiếm, đều là nhân vật cấp độ kiếm tiên, thần kiếm có linh, tuyệt đối sẽ không tự dưng xuất hiện ở đây, chủ nhân của nó đang ở nơi nào?
Trương Văn Trọng nhìn thấy thanh phi kiếm đang lơ lửng đó, lập tức trên mặt đại hỉ, cười ha ha nói: "Phu nhân không cần kinh hoảng, nhất định là sư huynh đó của ta đã đến, chỉ là có chút kỳ quái, phi kiếm của hắn khi nào biến thành màu xanh?" Vấn đề này, hắn ngược lại là không có nghĩ lại, mà là quay đầu nhìn về phía Phi Ngư vệ cũng đang giật mình, nghiêm mặt ngạo nghễ nói:
"Ta muốn lên thuyền đi, kẻ nào có thể lưu ta?"
Bên cạnh hắn, thê tử Hứa Thiều Hoa nghe vậy thở dài, nói:
"Bản sự không lớn, khẩu khí lại không nhỏ, "
Tiếp đó, nàng liền sẵn sàng xông tới, ngọc chưởng bổ ra liên tiếp, lại chiến với hơn mười tên Phi Ngư vệ,
Trong lúc nhất thời đao quang nổi lên bốn phía, kình phong hừng hực.
Trương Văn Trọng thấy thê tử độc thân xông vào trận địa địch, không lo ngược lại còn mừng, cao giọng hướng về phía bờ sông cười nói:
"Sư huynh đã đích thân đến, cớ sao không lộ diện? Chớ có chọc giận đệ muội nhà ngươi, lúc ấy hai anh em ta đều sẽ chịu không nổi đâu."
Một đám Phi Ngư vệ nghe vậy, trong lòng càng thêm kinh hãi, đã đoán được đối phương có cao thủ lược trận, trở nên lo lắng, đao thế khó tránh không thể toàn lực thi triển,
Trong thời gian ngắn, mười mấy người lại đánh thành ngang tay với một nữ tử.
Động tĩnh bọn hắn tạo ra ở nơi này cũng dẫn tới người chung quanh dừng chân đứng vây xem, trong đám thương khách không thiếu kẻ thấy nhiều biết rộng, cũng là nhao nhao nghị luận theo,
"Nam tử bộ dáng thư sinh đó chẳng lẽ là Trương Văn Trọng, Thứ sử đại nhân của Cát châu phủ? Vị này chính là môn đồ của Lư thái phó a, ai dám bắt hắn?"
"Này, chưa thấy qua việc đời à? Ngươi cẩn thận nhìn xem có phải trên giáp trụ của những quan binh này có khắc hoa văn cá chuồn nghịch nước? Đây rõ ràng chính là Phi Ngư vệ của tổng quản phủ đó, "
"A? Tổng quản phủ bắt Thứ sử đại nhân, đây không phải là không nhận ra người một nhà sao? Đây rốt cuộc là đang làm trò gì vậy?"
. . .
Trương Văn Trọng gọi lớn một hơi, lại lần lữa không thấy sư huynh nhà mình lộ diện, trong lòng cũng không khỏi hồ nghi, lại nhìn mình phu nhân lúc này đã dần chống đỡ hết nổi, trong lòng càng thêm bối rối.
Phu nhân Hứa Thiều Hoa xuất thân giang hồ danh môn, tính cách tự nhiên là rất cay, bất quá từ khi gả cho hắn, lại là một lòng giúp chồng dạy con, ngày bình thường công việc lớn nhỏ trong phủcũng đều là phu nhân một người định đoạt,
Vị Trương thứ sử này cũng cực kì quý vợ, vẫn chưa nạp thiếp, nổi tiếng là sợ vợ trên quan trường Sơn Nam đạo.
Hứa Thiều Hoa bị hơn mười Phi Ngư vệ vây công, mới đầu còn có thể kiên trì, càng về sau, Phi Ngư vệ thấy trợ thủ của đối phương vẫn chưa hiện thân, càng là an tâm buông tay buông chân toàn lực xuất thủ, chỉ cần bắt được Trương phu nhân, vậy Trương đại nhân một giới văn sĩ hai tay trói gà không chặt, còn không phải sẽ ngoan ngoãn bị bắt?
Đúng lúc này,
Chỉ nghe "Bịch" một tiếng, một Phi Ngư vệ đột nhiên không rõ vì sao lại rơi xuống nước,
Ngay sau đó, mấy tiếng "Bịch bịch" liên tiếp vang lên, đám Phi Ngư vệ mỗi người vốn dĩ đều xem như cao thủ nhất lưu lại lần lượt bị đá vào trong nước,
Hứa Thiều Hoa lập tức sững sờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn nữ tử mỹ lệ một thân váy dài màu đỏ lửa ở trước mặt.
Thanh Uyển giống như đã làm một chuyện bé nhỏ không đáng kể, phủi phủi tay, nhìn đám Phi Ngư vệ đang giãy giụa dưới nước, âm thanh lạnh lùng nói:
"Trở về nói cho chủ tử của các ngươi biết, người đã bị Minh giáo chúng ta mang đi, muốn bắt người, tìm chút người có năng lực rồi hãy tới."
Nói xong, Thanh Uyển tựa cười mà không phải cười nhìn về phía một nhà Trương Văn Trọng,
Hứa Thiều Hoa vốn còn định lên tiếng cảm tạ đối phương trượng nghĩa xuất thủ, lúc này nghe vậy, lòng đã nguội lạnh đến đáy cốc, không khỏi quay đầu nhìn thoáng qua phu quân đồng dạng cũng đang đờ đẫn, ánh mắt dường như đang hỏi thăm đối phương: Nhà mình lúc nào chọc phải Ma giáo vậy?
Trương Văn Trọng phu thê đồng tâm, hoàn toàn hiểu ý phu nhân, xòe ra hai tay biểu lộ bất đắc dĩ, tựa hồ muốn nói:
Ta cũng không biết a ~