Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 132 : Lão nhân gia sợ chàng chết đói

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Sau khi Khương Bái Ninh đi khỏi, hai phu phụ Trương Văn Trọng vẫn ngồi thừ trong phòng đưa mắt nhìn nhau. Đối với Ma giáo bọn họ đương nhiên vạn lần không tin, nhưng lời Khương Bái Ninh nói, hai người bọn họ lại không thể không nghĩ sâu xa.
"Nếu như lời vị Khương phiệt chủ này nói là thật, vậy Mộc cô nương đó thật sự đã cứu chúng ta?"
"Vi phu hiện tại cũng hồ đồ rồi, bất quá có một lần tham dự hội đèn lồng ở Trường Sa phủ mấy năm trước, vi phu từng gặp vị phiệt chủ mỹ nữ đó trên yến tiệc, sẽ không nhận lầm, lại nói hàng năm lão sư bên đó cũng xác thực sẽ thu được danh mục quà tặng đến từ Khương phiệt, nghĩ hẳn bọn họ cũng muốn lôi kéo chút quan hệ với lão sư."
"Có phải lão sư của chàng ai tặng lễ cũng dám thu hay không?"
"Thế thì cũng không phải, năm ngoái chúng ta tặng một chiếc bình sứ quai cầm Hồng Vân Hải Hạc Đại Thiên, không phải lão sư đã trả lại đó sao?"
"Đó là người ta chướng mắt món lễ vật của chúng ta chứ gì?"
"Nói bậy, đó là lão nhân gia người không dám thu, "
"Làm gương sáng cho người khác, làm sao có thể không dám thu lễ vật của đồ đệ?"
"Lão sư là sợ ta có chuyện nhờ mình, nếu như lão sư thu đồ vật của ta, nếu ta có yêu cầu gì, lão sư sẽ không tiện không đáp ứng."
"Chàng có thể có yêu cầu gì?"
Trương Văn Trọng thở dài một tiếng, ánh mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Ta cầu lão sư chớ lại uống rượu nữa. . ."
. . .
Sáng sớm ba ngày sau,
Doanh Trinh một thân một mình đứng trên hành lang boong thuyền, chắp tay thưởng thức phong cảnh ven bờ, khúc sông này rộng lớn yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể trông thấy gợn sóng do cá lớn quẫy động trong nước tạo nên, bên bờ cây rừng dày đặc, họa hoằn mới có thể nhìn thấy bóng người, ngược lại có không ít bầy khỉ ngồi xổm bên bờ sông uống nước và chải lông rửa mặt.
Gió mát lùa tới, quần áo tung lên,
Không ít thuyền khách không thích trong phòng buồn chán, đều sẽ lên boong thuyền hít thở không khí, một vài người vốn dĩ xa lạ cũng sẽ bởi vì trò chuyện một chút chủ đề đơn giản cùng nhau, mà dần dần càng trở nên quen thuộc.
Trên thuyền cũng sẽ chuẩn bị một chút tôm cá tươi địa phương đặc sắc cung cấp khách nhân thưởng thức, mùi vị ngon, giá cả cũng không đắt đỏ, tầng bốn còn có ca múa biểu diễn cùng phòng tắm, sòng bạc và quán hút thuốc,
Vinh phiệt sinh ý trải khắp thiên hạ, phiệt chủ Vinh Phượng Đường cũng riêng có danh xưng phú giáp thiên hạ, ba trăm sáu mươi nghề mỗi nghề đều có chen chân, hơn nữa còn đều làm không tệ.
Tỷ như chiếc lâu thuyền này, xưởng đóng tàu Long Giang chuyên chế tạo đủ loại chiến hạm như chiến thuyền, tiên đăng, du thuyền, khoái thuyền cho thủy sư triều đình, là xưởng đóng tàu thuộc triều đình lớn nhất, và công nghệ tiên tiến nhất Đại Chu triều, không tiếp nhận mua bán tư nhân.
Thế nhưng Vinh Phượng Đường hết lần này tới lần khác có thể ra giá gấp đôi ủy thác Long Giang xưởng đóng tàu chế tạo hai mươi bốn chiếc lâu thuyền mô phỏng chiến hạm chiến thuyền cho chính mình, rải khắp nam bắc đại giang,
Thuyền này có tất cả công năng của chiến hạm, vật liệu gỗ long cốt cũng chống lửa cực kỳ, nếu gặp phải chiến đấu, chỉ cần phối trí kình nỏ đại pháo, thì nó sẽ chính là một chiếc chiến thuyền cự hạm.
Trên thiên hạ, người có tài lực như thế có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Quản sự của Phá Lãng hào cũng họ Vinh, xuất thân từ chi thứ Vinh phiệt, tuy là chi thứ, bất quá đã có thể để cho hắn quản lý một chiếc lâu thuyền, hẳn cũng có địa vị tương đối cao trong gia tộc. Thuyền của Vinh phiệt không sợ nhất là nháo sự, bởi vì quy củ nơi này rất nhiều, nghe nói một quy củ nổi danh nhất chính là xuất phát từ chính phiệt chủ Vinh Phượng Đường.
Khi Vinh Phượng Đường mới lên ngôi phiệt chủ, liền tăng thêm một điều trong số điều lệ rườm rà đông đúc của gia tộc: Kẻ nào mạo phạm Vinh phiệt, sẽ như nhổ vào mặt ta.
Cũng chính bởi vì sự tồn tại của quy củ này, vô luận là trong giang hồ hay là triều đình, hiếm có kẻ dám gây phiền phức đến cho Vinh phiệt, dù sao râu hùm của Lãng Đào bảng đệ nhất nhân, xác thực không có mấy người có thể vuốt được.
Trong khoảng thời gian này Doanh Trinh vẫn luôn tĩnh tâm tu luyện, tu vi cũng đại khái khôi phục bảy tám phần, tiếc nuối duy nhất chính là Đại Thông Thiên Thủ không còn, bất quá hiện tại cảm giác Dĩ khí hóa kiếm và Ngự Kiếm Thuật ngược lại cũng không quá tệ, tuy rằng còn kém một đoạn rất xa so với Đại Thông Thiên Thủ, bất quá để ứng phó với chút phiền phức Thoát Thai Cảnh thì vẫn dư xài.
Phu phụ Trương Văn Trọng gắng chịu trong phòng ba ngày, hai người bọn họ thì còn chịu được, đáng tiếc hai cái hài đồng thì lại khóc rống đòi ra ngoài chơi đùa, hai phu phụ bất đắc dĩ đành phải dẫn hai đứa nhỏ lên boong thuyền hít thở không khí.
Kỳ thật Trương Văn Trọng hiện tại rất hối hận không nên đều giấu tất cả gia sản vào trong một nơi bí mật trong phủ, chí ít cũng sẽ lấy ra được mấy ngàn lượng bạc, sẽ không đến nỗi hai hài tử nhà mình trông người khác ăn cá nướng mà chỉ có thể chảy nước miếng thèm thuồng.
Quả nhiên,
"Cha, con muốn ăn cá, "
"Cha, con cũng muốn, "
Trương Văn Trọng bất đắc dĩ cười một tiếng, cất bước đi vào boong thuyền trước mặt mấy tên thủy thủ chuyên trách làm tôm cá tươi ở góc thuyền, lấy ra một khối ngọc bội từ trong ngực đưa tới, sau đó nói:
"Mấy vị chắc hẳn biết hàng, ta cầm khối ngọc bội này đổi lấy hai con cá nướng của các vị được không."
Một thủy thủ đưa tay đẩy tay Trương Văn Trọng ra, cười nói:
"Vị khách nhân này, mấy người chúng ta chỉ làm tôm cá tươi, nếu ngài muốn nếm thử, rẻ chỉ hai mươi văn, đắt nhất cũng bất quá ba trăm văn, nơi này chúng ta chỉ nhận vàng bạc tiền đồng, không thu những vật khác."
Trương Văn Trọng sững sờ nói: "Khối ngọc bội này của ta thế nhưng là băng tinh ngọc thượng đẳng, ít nhất cũng đáng năm ngàn lượng bạc, vậy mà cũng không đổi?"
Thủy thủ nọ cười nói: "Mỗi nghề đều có quy củ của nghề đó, đồ mấy chục văn tiền chính là mấy chục văn tiền, chúng ta sẽ không bán nhiều hơn một văn, nếu ngài thực đang muốn ăn cá, trên thuyền này có không ít khách lớn hành thương biết hàng, ngài có thể cùng bọn hắn trao đổi lấy tiền bạc, rồi lại đến mua cá."
Hứa Thiều Hoa cũng ở một bên nghe đến sững sờ, trên đời còn có loại quy củ ngu xuẩn này sao?
Lúc này, một trung niên nhân bộ dáng phú thương trông thấy nơi này náo nhiệt, liền đi tới cười ha hả nói:
"Nếu vị tiên sinh đây có ý bán ra khối ngọc này, không ngại để bản nhân xem một chút, thích hợp ta sẽ thu, "
Nhìn thấy có người vui lòng đổi tiền, Trương Văn Trọng vui vẻ đem ngọc bội đưa cho đối phương,
Trung niên thương nhân cầm ngọc bội trong tay thưởng thức một phen, lật trái lật phải, sau đó cười ha hả nói:
"Không sai, là khối ngọc tốt, toàn thân óng ánh không có tạp sắc, nhưng tựa hồ không giống là băng tinh ngọc, nếu như tiên sinh có ý bán ra, bản nhân nguyện ý ra con số này, "
Nói xong, người kia giơ cánh tay lên, ngón tay vẽ một con số trong ống tay áo,
Trương Văn Trọng nhìn thấy đầu tiên là sững sờ, sau đó liền không để ý mà cười nói,
"Ba trăm lượng thì ba trăm lượng, ngọc là của ngươi."
Thương nhân nghe thấy đối phương một lời đáp ứng, cực lực che dấu vẻ hưng phấn trong mắt, vội vàng từ trong ngực lấy ra mấy tấm ngân phiếu tiểu ngạch cộng thêm một chút bạc vụn đưa cho Trương Văn Trọng, cười nói:
"Ngân phiếu ba trăm lượng, những bạc vụn này coi như là tiền tại hạ tặng tiên sinh mua cá."
Trương Văn Trọng cũng không nói gì thêm, mặc dù biết rõ bị thiệt lớn, nhưng những vật này hắn cũng không để trong lòng, tuy rằng từ khi mình tiền nhiệm Thứ sử Cát châu đến nay chưa hề vớt vát béo bở gì, càng chưa từng thu nhận hối lộ của người khác, nhưng gia sản lão sư lưu lại cho mình khi xưa vẫn còn rất sung túc, huống hồ lúc hai đứa nhỏ đầy tháng, lễ đầy tháng mà lão sư tặng thế mà trọn vẹn mười vạn lượng bạch ngân a.
Một khối ngọc bội đổi lấy hai đứa nhỏ được ăn cá thật vui vẻ, nghĩ thế nào cũng có lời.
Trương Văn Trọng tựa hồ chợt nhớ ra cái gì, quay đầu lại hỏi thê tử: "Nương tử, trên người nàng còn thứ gì đáng tiền hay không?"
Hứa Thiều Hoa tức giận trừng mắt nhìn hắn, nói: "Hiện tại rốt cuộc thiếp thân đã hiểu vì sao cho tới bây giờ lão sư của chàng cũng không chịu thu đồ của chàng."
"Ừm? Tại sao?"
"Lão nhân gia sợ chàng sẽ chết đói."