Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 133 : Địch tập

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Phòng mà nhóm Doanh Trinh đặt trước đều nằm trên tầng cao nhất, toàn bộ đều là phòng thượng hạng, gió trên chỗ cao đúng là có chút lớn, nhưng tầm mắt lại là tốt nhất.
Khương Bái Ninh lúc này đang ngồi một mình trước bàn gần cửa sổ trong gian phòng mình, ngọc thủ chống cằm nhìn ra bờ sông xa xa, Phá Lãng hào hiện tại đang lái vào trong một hạp cốc, hai bên bờ vách núi mọc đầy lục bách và liễu thông xanh tươi, gió sông từ ngoài cửa sổ thổi vào, hất lên mái tóc mai bên thái dương nàng.
Lúc này, chỉ thấy khóe miệng nàng chợt nhếch nhẹ, trên ngọc dung tú lệ vô biên hiện lên một nụ cười nhàn nhạt mang theo ý vị sâu xa.
Đứng trên boong thuyền Doanh Trinh cũng cười, hắn cũng phát giác được có người đến, hai bên trái phải trên vách đá mỗi bên đều có giấu hai người, mà ở ngay dưới đáy sông, cũng có hai người đang ẩn núp, tu vi của sáu người đều không tệ.
Những người này rốt cuộc là có lai lịch thế nào? Doanh Trinh hiện tại vẫn không rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ đoán hẳn là có quan hệ với phu phụ Trương Văn Trọng.
Nếu quả là như vậy, đối phương biết rõ có sự tồn tại của Thanh Uyển, mà vẫn còn dám lên thuyền Vinh phiệt bắt người, chắc hẳn cũng là có chút niềm tin, bất quá Doanh Trinh cảm thấy, hiện tại những người này chỉ e sẽ phải lo lắng cho cái mạng nhỏ của mình.
Dưới đáy nước một người lúc này đã chậm rãi lặn đến đáy thuyền, thân thể áp sát lên trên,
Doanh Trinh khẽ động ngón tay, Thanh Minh kiếm vốn đã tâm linh tương thông cùng hắn vô thanh vô tức từ trong phòng bay ra, sau đó lại vô thanh vô tức đâm vào làn nước.
Theo Thanh Minh kiếm xuống nước, đạo khí tức đang áp sát dưới đáy thuyền càng ngày càng cách xa, bị Phá Lãng hào bỏ xa lại đằng sau, mãi đến khi hoàn toàn biến mất, trong nháy mắt máu tươi liền bị dòng ám lưu dưới đáy sông pha loãng và tẩy sạch.
Người nọ cứ vậy mà chết đuối.
Doanh Trinh đương nhiên sẽ không giết hắn, chẳng qua là chặt đứt hai tay hai chân của đối phương, mặc cho thân thể như bèo tấm của hắn vừa mất máu quá nhiều lại uống no bụng nước sặc nước mà chết.
Loại phương thức giết người gián tiếp này kỳ thật rất không tệ, ngươi ngàn vạn lần đừng, đừng nên đi đục thuyền.
Mà một đạo khí tức khác dưới đáy sông tựa hồ cảm ứng được đồng bạn đã biến mất, mặc dù không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, song vì lý do an toàn ả vẫn như du ngư nhanh chóng trườn xa khỏi Phá Lãng hào,
Đáng tiếc ả tịnh không biết, phía sau có một thanh kiếm một mực đang bám theo ả.
Lúc đầu sáu người bọn họ đã ước hẹn, thời điểm thuyền vào hạp cốc bọn họ liền sẽ đục thuyền, lâu thuyền ngập nước thế ắt không thể tiến lên, sau đó lại lấy thế lôi đình giết sạch người trên thuyền không chừa một mảnh, Vinh Phượng Đường là không thể tuỳ tiện đắc tội, cho nên bên trên chiếc thuyền này một người cũng không thể lưu, mới có thể đảm bảo tin tức không bị tiết lộ ra ngoài.
Bất quá xem tình huống trước mắt dường như có điểm gì là lạ, thời gian ước hẹn đã qua, Phá Lãng hào lại vẫn đang chạy với tốc độ đều đều, không có chút dấu hiệu nào là bị nước vào, nếu để mặc Phá Lãng hào rời khỏi hạp cốc tiến vào vùng nước rộng, thì sẽ không còn dễ để có thể động thủ không chút kiêng kỵ.
Cả nhà Trương Văn Trọng vẫn đang ở trên boong thuyền, trong thời gian này bọn họ đã từng nhìn thấy Thanh Uyển cũng ra ngoài hít thở khí trời, sau khi phát hiện rằng đối phương rõ ràng đã thấy mình lại coi như không thấy được mà lướt qua, nỗi lòng lo lắng của hai phu phụ mới xem như giảm xuống một nửa.
Đúng lúc này, một cây ngân châm mảnh như lông trâu lặng yên không một tiếng động được bắn ra từ trong rừng rậm bên bờ phải,
Thảng như không có gì bất ngờ xảy ra, cây ngân châm này sẽ tại đâm vào huyệt Thái Dương và nằm lại trong đầu của Trương Văn Trọng, trong thời gian ngắn nếu như ngân châm không được lấy ra, vậy Trương Văn Trọng liền sẽ trở thành một kẻ sống thực vật không thể nói chuyện và hành động.
Kẻ phóng châm nhân thủ pháp tinh diệu, tốc độ dòng nước, tốc độ gió, tốc độ thuyền, tốc độ châm, hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay, tuy là cách rất xa, nhưng ngân châm vẫn tinh chuẩn bắn về phía đầu Trương Văn Trọng, chỉ tiếc kẻ ném châm duy nhất không có nắm giữ được, chính là trên chiếc thuyền này lại có hai tồn tại còn kinh khủng hơn cả Vinh Phượng Đường.
Khương Bái Ninh bản thân tạo nghệ võ đạo đã là cực cao, nay vận dụng Đại Thông Thiên Thủ cũng đã lô hỏa thuần thanh, cách không kình khí sớm đã vô thanh vô tức đến boong thuyền,
Ngay khi ngân châm còn cách huyệt Thái Dương bên phải của Trương Văn Trọng năm tấc, chợt biến mất vô tung vô ảnh, một dấu vết cũng không lưu lại.
Liền ngay cả người phóng châm cũng tưởng rằng đối phương đã trúng chiêu.
Cũng đúng lúc này, trong khu rừng trên vách núi, một thân ảnh to lớn đằng không mà lên, toàn bộ thân hình bật lên độ cao năm trượng, người lơ lửng trên không trung, trên tay một cặp Phích Lịch Kim Qua chùy chia làm hai hình vuông ném ra, phân biệt nhắm vào hai cái vị trí đuôi lái và cột buồm của Phá Lãng hào, song chùy ném ra, người thì như thiên thần hạ phàm, đánh về hướng boong chiếc lâu thuyền.
Đám người bên trên boong thuyền còn chưa kịp có bất kỳ phản ứng nào, thì cao thủ của Vinh phiệt đã động, tổng quản sự của Phá Lãng hào là Vinh Khánh Nguyên tay trái cầm thuẫn tay phải chấp đao từ trong khoang thuyền phóng ra, bay vút về hướng cột buồm chặn đánh kim chùy, hộ pháp Khúc Đại Đồng thì nhào về phía đuôi thuyền, một đôi tay không nghênh tiếp lấy cây chùy nặng đến trăm cân nọ.
Bên trên boong thuyền Thanh Uyển mặt không đổi sắc, cực kỳ tỉnh táo quét ngang một đao, bổ về phía đại hán đang lướt đến từ trên không trung.
"Phanh phanh phanh" ba tiếng kim loại chạm nhau vang lên gần như đồng thời,
Song chùy đánh về hướng Phá Lãng hào bị một thuẫn và một chưởng ngăn lại, mà đại hán cường tráng trên không trung thì dùng một đôi bao cổ tay kim cương trong tay áo ngăn cản lấy đao mang của Thanh Uyển, sau đó chỉ thấy hắn nhẹ nhàng linh hoạt lộn một vòng, vững vàng hướng về boong thuyền, hai chân hắn vừa mới chạm đất, toàn bộ chiếc Phá Lãng hào liền rung lắc một trận kịch liệt, đôi song chùy thông linh lại bay trở về trong tay người đó.
Rốt cục, đám người boong thuyền bên trên lúc này mới phát giác có kẻ địch đột kích, loạn thành một bầy, chạy tứ tán trong tiếng thét chói tai.
Hứa Thiều Hoa ngay lập tức liền minh bạch kẻ đến là nhắm vào phu quân mà đến, trong hoảng hốt vội vàng xách lấy hai đứa con của mình, hét lớn một tiếng với trượng phu, cùng chạy trốn về phía khoang tàu, trong nội tâm nàng rất rõ ràng, chỉ cần trốn đến phạm vi khoang tàu, nơi đó có Khương Bái Ninh tọa trấn, an toàn của đôi phu phụ bọn họ liền có thể bảo đảm không ngại.
Vinh Khánh Nguyên trái thuẫn phải đao cực nhanh chạy đến boong thuyền, cùng Khúc hộ pháp nọ một trái một phải chặn đứng mục tiêu của hai thanh chùy của đại hán.
Đại hán cầm chùy trơ mắt nhìn phu phụ Trương Văn Trọng trốn vào trong khoang thuyền lại không thể làm gì, bởi vì lúc này hắn đã bị ba đạo khí cơ khóa kín, chỉ cần hắn hơi có dị động, ắt liền sẽ có người xuất thủ ngăn cản.
Vinh Khánh Nguyên nhìn thẳng đối phương, lạnh lùng nói: "Một cặp kim qua chùy, một đôi kim hộ tý, hóa ra là Thiết Kim Cương Đồng lão đại, Vinh mỗ cũng rất khó chịu, là ai cho ngươi lá gan dám đụng đến thuyền của Vinh phiệt ta?"
Đồng Lập cũng không để ý tới hắn, mà là nhìn sang Thanh Uyển đứng cạnh bên, trầm giọng nói: "Chỉ cần tiểu Cửu cô nương đáp ứng chuyện hôm nay tuyệt không truyền cho người ngoài, Đồng mỗ tuyệt không dám mạo phạm cô nương mảy may."
Vinh Khánh Nguyên cùng Khúc hộ pháp nghe được hắn xưng hô với Hồng Y cô nương xong lập tức biến sắc, bọn hắn có nằm mơ cũng chẳng ngờ Ma giáo Mộc Thanh Uyển vậy mà lại ở trên thuyền mình. Nhìn ý tứ của Đồng Lập, hắn tựa hồ cũng không muốn đắc tội với đối phương, lúc này mới tốt bụng lên tiếng hy vọng đối phương sẽ đứng ngoài cuộc.
Cũng phải, mặc dù tu vi của Mộc Thanh Uyển trong Ma giáo cũng không tính là xuất sắc, nhưng hậu trường của đối phương lại cứng rắn đến không tưởng, vô luận người nào, trước khi tổn thương nàng tựa hồ cũng cần cân nhắc một chút, có thể chịu được lửa giận của ba người Ma Hoàng, Nữ Đế và Đao Ma hay không.
Nếu như Mộc Thanh Uyển khoanh tay đứng nhìn, hai người mình liệu có thể chống lại Thiết Kim Cương Đồng Lập hay không?
Chỉ thấy Thanh Uyển thần thái nhẹ nhõm vén tóc xanh bên thái dương, tay phải kéo lên một chuỗi đao hoa, thản nhiên nói:
"Không cần giở trò trước mặt bản cô nương, các ngươi đã dám đến, vậy chính là nhắm ăn chắc ta, Đồng Lập phải không? Mười tám năm sau lại làm một tay hảo hán đi."