Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 146 : Tự tin một chút

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Phu phụ Trương Văn Trọng xác định được thân phận Doanh Trinh xong, liền triệt để yên lòng. Có thể nói bọn họ hiện đã không còn lo lắng tương lai ám sát sẽ nối đuôi nhau tới nữa, thậm chí còn nóng lòng muốn xem chút náo nhiệt. Phóng mắt khắp thiên hạ, hiện tại có thể cấu thành uy hiếp với một nhà mình, tựa hồ chỉ có một mình Diệp Huyền mà thôi.
"Ha ha ~~" Trương Văn Trọng đi dạo trên phiên chợ bật cười một tiếng, vẻ u sầu luẩn quẩn trong lòng những ngày qua đã đã quét sạch sành sanh.
Chính vì ấn tượng ban đầu với Doanh Trinh, mà bọn họ chỉ cảm thấy đối phương là một vị công tử ca nho nhã tuấn dật lại hay cười, cho nên khi biết được đối phương thân phận chân chính, sự kinh ngạc đã vượt quá nỗi sợ hãi.
Vả lại Trương Văn Trọng cảm thấy, tin đồn Ma Hoàng và Trường Nhạc công chúa giao hảo, nói cách khác cho đến hiện tại quan hệ giữa đối phương và triều đình là bạn không phải là địch, mà mình lại thật sự là phái bảo vệ hoàng gia, giữa song phương tựa hồ tịnh không có khác biệt gì rõ ràng.
Mấy người đi dạo một vòng trên phiên chợ xong, tụ hợp lại với mấy người Thanh Uyển, cùng một chỗ ăn cơm trưa sau đó liền quay trở về thuyền.
Trong phòng, Thanh Uyển nhìn bút mực giấy nghiên Sở Thanh Thanh đã chuẩn bị sẵn trên bàn, thờ ơ, rồi lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Bái Ninh đang ngồi đối diện mình.
Hiện tại tâm trạng Khương Bái Ninh rất tốt, trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng nàng vô cùng rõ ràng, muốn chân chính trở thành thê tử Doanh Trinh, đường phải đi còn rất dài, tỉ như cửa ải Thanh Uyển trước mặt này đây, nàng cảm thấy thật khó khăn.
"Uyển nhi nếu nư không muốn viết, để ta tự viết vậy, " nói đoạn, Doanh Trinh dùng ánh mắt ra hiệu Sở Thanh Thanh.
Sở Thanh Thanh nhìn thấy liền hiểu ý của Doanh Trinh, đang định lấy bút mực giấy nghiên đi,
Thanh Uyển "Ba" một tiếng, ngọc thủ trực tiếp chặn lên tờ giấy lớn, thần tình khổ sở nhìn về phía Doanh Trinh,
"Sư huynh, huynh làm như thế, sẽ triệt để quyết liệt với đại tỷ, huynh có từng nghĩ đến hậu quả chưa?"
Doanh Trinh thản nhiên nói: "Về sau có cơ hội, ta sẽ nói rõ ràng với nàng."
Thanh Uyển nghe vậy càng là sốt ruột, ngữ điệu cao dần: "Giải thích thế nào? Việc này một khi truyền đi, sư huynh cảm thấy đại tỷ sẽ còn nghe huynh giải thích sao? Van sư huynh đó, đừng có như vậy."
Khương Bái Ninh nghe đến đó, thần thái trong mắt dần trở nên ảm đạm, nàng hiểu rất rõ Giang Thanh Huệ, biết bất kỳ thứ gì đều không thể thay thế được địa vị của Doanh Trinh trong lòng đối phương, một khi quan hệ giữa mình và Doanh Trinh tuyên bố rõ với thiên hạ, bên phía Quang Minh đỉnh nhất định sẽ rất là chấn động, nếu bởi vì vậy khiến cho việc Doanh Trinh trọng chỉnh Minh giáo càng trở nên khó khăn trắc trở hơn, trong lòng mình cũng sẽ cảm thấy áy náy.
"Trinh ca, bằng không bỏ đi, để Ninh nhi nghĩ thêm biện pháp khác."
Doanh Trinh không nói gì, mà lạnh lùng nhìn Thanh Uyển,
Đương khi Thanh Uyển trông thấy sư huynh mình lần đầu tiên dùng loại ánh mắt băng lãnh này nhìn mình, liền biết việc này đã không thể quay lại, cúi đầu thở dài một tiếng, trầm mặc một lúc lâu sau nói:
"Uyển nhi không phải không biết nói đạo lý, mặc dù tới nay muội đều rất chán ghét Khương Bái Ninh, nhưng Uyển nhi cũng nhìn ra được nàng đối xử với sư huynh một mảnh thâm tình, mà thôi, phong thư này muội viết, tương lai nhìn thấy đại tỷ, Uyển nhi cũng sẽ mở lời giúp Khương Bái Ninh, chỉ là nghĩ đến lúc đại tỷ biết được tin tức này tim sẽ như bị đao cắt, Uyển nhi liền thấy khó chịu."
Nói xong, Thanh Uyển chậm rãi nhấc bút, viết xuống hai phong thư tín, giao cho Sở Thanh Thanh dùng phương thức dịch trạm bình thường nhất, khẩn cấp mang đến Lĩnh Nam.
"Tiểu Cửu, cám ơn cô, " Khương Bái Ninh lần đầu dùng giọng ôn hòa cảm tạ đối phương.
Thanh Uyển cười cười: "Ván đã đóng thuyền, ta còn có thể có biện pháp gì, sáng nay nhìn thấy ngươi, ta liền biết ngươi đã là người của sư huynh, chỉ mong ngươi đừng cô phụ hắn, ngươi là người đầu tiên mà ta thấy có thể khiến cho sư huynh động tình."
Lần đầu tiên Khương Bái Ninh có tác phong luôn to gan ở trước mặt người khác ngoại trừ Doanh Trinh đỏ bừng cả cổ.
Tối hôm ấy, Khương Bái Ninh vào phòng Doanh Trinh, một lần nữa không chút giữ lại mà hiến dâng tấm thân thể hoàn mỹ động lòng người của mình.
. . .
Phá Lãng hào giương buồm bắc thượng, bọn người Vinh Khánh Nguyên trải qua hơn mười ngày nơm nớp lo sợ, Phá Lãng hào rốt cuộc rời khỏi địa giới Sơn Nam đạo, trong thời gian này gió êm sóng lặng, không có phát sinh bất cứ chuyện gì.
Đường Trảm đứng trên một ngọn cô phong, tóc dài đón gió tung bay, trông về mặt sông phía xa, trên mặt sông, có một chiếc lâu thuyền bốn tầng đang chậm rãi chạy qua, không nhanh không chậm.
Bên cạnh hắn, có một thiếu nữ xinh xắn thanh tú tuyệt luân, đang khom người vuốt ve một con sói lớn toàn thân trắng như tuyết,
Đường Trảm ánh mắt dõi xa khóa chặt lấy chiếc lâu thuyền phương xa, thần sắc lạnh lẽo nói:
"Thanh nhi, muội để Bạch Linh đi một chuyến, thông tri mọi người hoả tốc chạy tới nơi này, Khương Bái Ninh ở ngay trên chiếc thuyền đó."
Tần Thanh chỉ lo vuốt ve bạch lang, không quay đầu lại, thản nhiên nói: "Huynh làm sao mà biết được? Xác định không? Đừng để mọi người tay không một chuyến."
Đường Trảm ngưng trọng nhẹ gật đầu: "Chiếc thuyền này đi qua vịnh Bạng Tiên, rất nhiều người đều nhìn thấy một nữ tử tuyệt sắc giả nam trang, vả lại ta cũng tìm được trạm gác ngầm Khương phiệt an trí ở nơi đó, lão đầu đó cứng miệng, không nói gì, nhưng sau khi ta dò xét gian phòng phát hiện có sáu người đã đến trong cùng một thời gian, xác nhận là Khương Bái Ninh và một nhà Trương Văn Trọng, kẻ còn lại thì không rõ ràng lắm là thân phận gì."
Tần Thanh cúi đầu xuống sát bên tai sói trắng, cắn một cái, sau đó lại vỗ nhẹ lên cái đầu cực lớn của nó,
"Tiểu Linh đi mau, "
Con cự lang tuyết trắng tựa hồ hoàn toàn nghe hiểu ý tứ chủ nhân, bỗng nhiên lập tức xông vào rừng cây, nhanh như chớp lao điên cuồng về hướng hạ du.
"Đó là thuyền của Vinh phiệt?"
"Không sai, chỉ có thuyền của bọn hắn mới có tạo hình giống chiến hạm."
"Bằng không ta đi xuống xem một chút trước? Huynh ở tại nơi này chờ nhóm Từ thúc."
"Thanh nhi đừng lỗ mãng, vẫn là chờ Từ thúc tới rồi hãy định đoạt đi."
"Không cần gấp gáp, Khương Bái Ninh lại không biết ta, ta chỉ đi xem một chút, sẽ không cùng bọn chúng động thủ."
"Vẫn là bỏ đi thôi, Thanh nhi, Thanh nhi, muội trở về ~~~~ "
. . .
Đêm khuya, trên Phá Lãng hào chỉ còn le lói mấy ngọn đèn, trong đêm tầm mắt không tốt, tốc độ di chuyển của lâu thuyền cũng trở nên cực kỳ chậm chạp.
Tần Thanh toàn thân áo trắng, dán vào thân thuyền leo lên boong, chân bước liên tục di chuyển nhẹ nhàng, thần thái cực kỳ nhàn nhã, nàng nghi hoặc nhìn một đạo thân ảnh cao tắp cô độc trên boong thuyền, hiếu kì đi tới,
"Vị nhân huynh này, muộn như vậy sao còn chưa ngủ?"
Doanh Trinh quay đầu, nhìn nàng cười nhạt một tiếng: "Ta đang chờ một người."
Đương Tần Thanh nhìn thấy khuôn mặt anh tuấn tuấn dật thoát tục của đối phương, hai mắt sáng lên, nhàn nhạt cười nói:
"Rất hiếm khi có thể nhìn thấy nam nhân tướng mạo dễ coi giống như huynh đài như vậy, là đang chờ ta sao?"
Doanh Trinh mỉm cười lắc đầu,
Tần Thanh như thể quen thuộc đứng vào bên cạnh Doanh Trinh, tay gác lên trên rào chắn boong thuyền, mỉm cười tươi rói nói: "Đêm hôm khuya khoắt, một đại nam nhân đứng ở chỗ này chờ người, chẳng lẽ không phải là chờ gặp gỡ tình nhân sao?"
Doanh Trinh nhịn không được bật cười: "Ta chờ chính là một nam nhân."
"Ồ? Hắn ở đâu?"
"Ở đằng kia, " Doanh Trinh đưa tay chỉ về phía bên bờ,
Tần Thanh nhìn theo hướng hắn chỉ tay, hai con ngươi lần nữa sáng lên,
Trên bờ sông trong đêm, một thanh niên anh tuấn có nụ cười xán lạn như ánh nắng đang ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ, người nọ tóc quấn tùy ý trên đầu, dùng một cây mộc trâm giữ lấy, một thân vải thô áo gai, tay áo ống quần xắn cao, chân đạp giày vải, trong ngực không biết nhét thứ gì mà phình lên.
Chỉ thấy hắn nhấc chân phóng ra một bước về phía trước, sau một khắc, cả người đã xuất hiện ở trên boong tàu,
Hắn móc từ trong ngực ra một quả nửa xanh nửa đỏ ném cho Doanh Trinh, sau đó lại móc ra một quả nhìn về phía thiếu nữ Tần Thanh:
"Cô nương muốn nếm thử không?"
Tần Thanh tính tình thiếu nữ, nhảy cẫng nói: "Đương nhiên muốn, các ngươi ai cũng có, ta không có sao được?"
Thanh niên xán lạn đó cười sang sảng một tiếng, vứt quả cho Tần Thanh, mình cũng lấy ra một quả, cứ như vậy ngồi xổm trên boong thuyền, cắn từng miếng bắt đầu ăn.
Doanh Trinh cúi đầu liếc nhìn quả lạ trong tay, cười nhạt nói: "Ta hình như biết các hạ là ai."
Thanh niên kia cười ha hả, nói: "Tự tin một chút, bỏ chữ hình như đi."