Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 147 : Tiểu Tuyết
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Thiếu nữ Tần Thanh cắn quả dại không biết tên trong tay, chỉ cảm thấy chất lỏng bên trong thịt quả chua đến ê cả hàm răng, toàn bộ bả vai cũng vì lẽ đó mà khẽ run lên, thứ này làm sao có thể nuốt nổi chứ? Thế là liền vung tay ném vào trong nước,
"Ai nha, chua quá, quả thúi gì đây, đúng rồi, hai ngươi làm cho ta hồ đồ rồi, rốt cuộc các ngươi có quen biết nhau không?"
Hai người đồng thời lắc đầu.
Thanh niên xán lạn phun hột trong miệng ra, lau miệng, ngồi xổm trên boong thuyền, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên tấm ván gỗ hoa văn ẩm ướt dưới sàn, tự nhủ: "Còn may còn may, không có tổn thất, nếu như ngươi bị người ta đập chìm, ta sẽ đau lòng chết thôi."
Tần Thanh nhìn bộ dáng cổ quái của đối phương, hiếu kỳ nói: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Chẳng lẽ là chiếc thuyền này?"
Thanh niên ngẩng đầu cười hì hì nói: "Thuyền làm sao nghe hiểu tiếng người chứ? Ta đang nói chuyện với chính mình, cô nương có biết chiếc lâu thuyền này trị giá bao nhiêu bạc không?"
Khuôn mặt thanh tú của Tần Thanh mang theo vẻ ngây thơ thuần khiết bẩm sinh, bộ dáng hoạt bát đáng yêu, nghe vậy lại thật nghiêm túc nghĩ ngợi một lát, song tựa hồ không nghĩ ra được đáp án gì, đành lắc đầu nói: "Ta đây làm sao biết được, thuyền lại không là của ta."
Thanh niên cười ha hả một tiếng, đưa hai tay lên, tay trái giơ ngón trỏ, tay phải giơ ba ngón: "Tròn một vạn ba ngàn lượng hoàng kim, "
"Hô ~~ "
Tần Thanh há tròn cái miệng nhỏ, líu lưỡi nói: "Đây là một con số rất lớn a, thế nhưng, ngươi làm thế nào biết được chiếc thuyền này trị giá bao nhiêu tiền vậy?"
Thanh niên chém đinh chặt sắt nói: "Bởi vì thuyền này là lão tử dùng tiền mua, "
Tần Thanh mi tâm nhướng một cái, nghẹo đầu trầm ngâm một lát, mới rốt cục lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười hì hì vỗ tay nói:
"Hóa ra ngươi chính là Vinh Phượng Đường? Giả nghèo kiết như vậy để làm gì?"
"Ha ha, quen thôi, "
Vinh Phượng Đường phủi mông đứng dậy, đánh giá khắp người Doanh Trinh một lượt, cười ha hả nói:
"Cơm nước trên thuyền ăn vẫn quen chứ?"
Doanh Trinh cười nhạt nói: "Vẫn được."
Vinh Phượng Đường nói: "Có phải là muốn đi Lạc Dương?"
Doanh Trinh nhẹ gật đầu,
"Chẳng lẽ là đi tìm ta?"
Doanh Trinh lắc đầu,
Vinh Phượng Đường biểu lộ ngưng trọng đưa tay ra sau lưng gãi ngứa, kỳ quái nói: "Lão ca đừng dọa ta, ngươi đi Lạc Dương làm gì?"
Doanh Trinh rốt cuộc cười ra tiếng nói: "Ta đi Lạc Dương làm gì, cần phải nói cho ngươi sao?"
Vinh Phượng Đường lắc đầu: "Cái đó ngược lại không cần, chỉ là đầu có chút mộng, sợ lão ca ngươi gây chuyện trên địa bàn của ta."
Tần Thanh ở một bên nhìn hai người ngươi một câu ta một câu nói chuyện, có chút mờ mịt không hiểu, bất quá trong lòng nàng đại khái còn là có thể phân biệt được vị công tử ca tuấn tiếu đến vô hạn đó và vị Vinh lão bản này hẳn là một nhân vật cùng đẳng cấp, bằng không đối phương nói chuyện cũng không sẽ bình tĩnh hờ hững như vậy.
Chỉ thấy nàng đưa tay che chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, vờ một tiếng nói:
"Khụ khụ ~ hai vị lão huynh xin dừng lại, trước hết hãy nghe tiểu nữ tử một lời, "
Ánh mắt hai người Doanh, Vinh đồng thời hướng về phía nàng,
Tần Thanh hài lòng mỉm cười, đôi mắt đẹp chớp chớp liên tục, nói:
"Ước chừng giờ Tý đêm mai, bản cô nương còn sẽ tới nơi này, đúng rồi, chính là đến đập thuyền của ngươi, " nói xong câu này, nàng còn đặc biệt chỉ chỉ vào Vinh Phượng Đường, sau đó hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ nghẹn họng trân trối của đối phương, tiếp tục nói: "Trên chiếc thuyền này của các ngươi còn có một người gọi là Khương Bái Ninh, chúng ta chính là đến tìm ả, nhưng mà, chúng ta hẳn sẽ không lưu lại người sống, đến lúc đó hai người các ngươi hãy rửa sạch cổ, niệm phần quen biết một trận, bản cô nương sẽ phá lệ cho các ngươi được thống khoái."
"Ha ha ha ha ~~~ "
Vinh Phượng Đường vừa mới nghe xong, liền ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, cười đến xốc cả hông, qua một hồi lâu, mới cố lấy hơi nói:
"Kiếm pháp của Diệp Huyền không biết nha đầu nhà ngươi học được mấy thành, mà phần ngông cuồng đó của lão ngươi ngược lại học đến tám chín phần mười, tiểu đệ ta ngày mai nhất định sẽ rửa cổ sạch sẽ, chờ cô nương đến cho ta được thống khoái."
"A ~ "
Thiếu nữ khả ái bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Ngươi đoán được ta là ai?"
Vinh Phượng Đường dứt khoát đặt mông ngồi xuống boong thuyền, dáng vẻ đó cực kỳ giống phường du côn vô lại đầu đường cuối ngõ, nào có vẻ cao sang của Vinh lão bản phú giáp thiên hạ gì. Hắn cười ha hả nói:
"Trên thuyền này có những ai, và có ai đang có ý đồ với chiếc thuyền này, Vinh mỗ nếu ngay cả những thứ này cũng không biết, vậy dứt khoát tặng luôn chiếc thuyền này cho ngươi cho rồi."
Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, đối với lời này khịt mũi coi thường.
Doanh Trinh đứng xem một bên cũng bị chọc cười, đương một khắc vị thiếu nữ thanh tú này leo lên boong thuyền, Doanh Trinh đã có phán đoán đại khái về tu vi của nàng, lúc ấy còn cảm thấy phi thường kinh ngạc, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, làm thế nào tu được một thân tu vi như vậy? Hiện tại nghe Vinh Phượng Đường nói như vậy, mới biết được thì ra là đồ đệ cưng của Diệp Huyền, khó trách ~
Diệp Huyền thu đồ cực kỳ nghiêm cẩn hà khắc, đệ tử trong Thiên Cơ các cũng hiếm mấy ai được lão đích thân chỉ điểm, bất quá đối với sáu cái đồ đệ kia của lão, Diệp Huyền ngược lại dốc lòng tương thụ không chút tàng tư, trong sáu người đồ đệ tuổi tác nhỏ nhất chính là vị cô nương trước mặt này, Tiểu Tuyết kiếm trong nhị thập tứ kiếm --- Tần Thanh.
Tần Thanh nhìn Vinh Phượng Đường đang nhoẻn miệng cười xấu xa, trong lòng lấy làm cực kỳ phản cảm, cảm thấy đối phương tựa hồ đang cười nhạo mình, hai hàng nga mi thanh tú nhướng lên, trỏ vào Vinh Phượng Đường dưới sàn nói:
"Cười đi cười đi, để xem ngày mai ngươi còn cười được không, nói rõ rồi đó, ngày mai hai ta đối đầu, ta nếu không đập thuyền ngươi, ta sẽ theo họ ngươi."
Vinh Phượng Đường bỗng nhiên chỉnh trang vạt áo ngồi dậy, vờ như nghiêm túc nói: "Một lời đã định, tiểu đệ nếu để Tần cô nương đập thuyền của ta, ta sẽ là con của ngươi."
"Phi phi phi ~ "
Tần Thanh phun mấy bãi nước bọt xuống boong thuyền, mắng: "Không biết xấu hổ, bản cô nương cũng không có nhi tử lớn như ngươi vậy, "
Nói xong, ánh mắt của nàng nhìn về phía Doanh Trinh, ngạo nghễ nói: "So với hắn ngươi nhìn thuận mắt hơn nhiều, đúng rồi, ngươi tên là gì? Ngày mai đầu ngươi có thể sẽ phải dọn nhà, để đến ngày cúng tuần của ngươi, bản cô nương nếu như tâm huyết dâng trào muốn thắp cho ngươi nén nhang, cũng không biết nên viết lên bài vị cái gì."
Doanh Trinh thu lại nụ cười, cũng làm mặt nghiêm nghị nói: "Tần cô nương có hảo ý ta xin tâm lĩnh, nếu là ngày mai bất hạnh chết bởi tay cô nương, ngày cúng tuần ấy, ta nhất định sẽ báo mộng đem danh tự cáo tri cô nương."
Tần Thanh cặp tú mi khẽ chau, như có điều nghĩ ngợi, rồi gật đầu nói: "Cũng được, vậy chúng ta hẹn gặp ngày mai."
Nói xong, thân thể mềm mại ôn nhu của thiếu nữ áo trắng chợt bay ngược về sau ra ngoài, mãi đến ngoài hơn hai mười trượng, một hơi thở mới xem như dùng hết, chỉ thấy nàng mũi chân điểm vào không trung, cả người lần nữa đề khí vọt lên giữa không trung, bạch y tung bay, tiêu sái thong dong khó tả, trong chớp mắt liền biến mất vào trong màn đêm xa xăm,
Vinh Phượng Đường nhìn về phương xa, lắc đầu thở dài nói: "Giang sơn đời nào cũng có xuất hiện nhân tài, không chấp nhận mình già không được a."
Doanh Trinh nghe vậy kinh ngạc nói: "Vinh lão bản bao nhiêu niên kỷ?"
"Hai mươi có bốn."
Doanh Trinh chắp tay ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta cũng già rồi?"
"Ai nha, chua quá, quả thúi gì đây, đúng rồi, hai ngươi làm cho ta hồ đồ rồi, rốt cuộc các ngươi có quen biết nhau không?"
Hai người đồng thời lắc đầu.
Thanh niên xán lạn phun hột trong miệng ra, lau miệng, ngồi xổm trên boong thuyền, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lên tấm ván gỗ hoa văn ẩm ướt dưới sàn, tự nhủ: "Còn may còn may, không có tổn thất, nếu như ngươi bị người ta đập chìm, ta sẽ đau lòng chết thôi."
Tần Thanh nhìn bộ dáng cổ quái của đối phương, hiếu kỳ nói: "Ngươi đang nói chuyện với ai vậy? Chẳng lẽ là chiếc thuyền này?"
Thanh niên ngẩng đầu cười hì hì nói: "Thuyền làm sao nghe hiểu tiếng người chứ? Ta đang nói chuyện với chính mình, cô nương có biết chiếc lâu thuyền này trị giá bao nhiêu bạc không?"
Khuôn mặt thanh tú của Tần Thanh mang theo vẻ ngây thơ thuần khiết bẩm sinh, bộ dáng hoạt bát đáng yêu, nghe vậy lại thật nghiêm túc nghĩ ngợi một lát, song tựa hồ không nghĩ ra được đáp án gì, đành lắc đầu nói: "Ta đây làm sao biết được, thuyền lại không là của ta."
Thanh niên cười ha hả một tiếng, đưa hai tay lên, tay trái giơ ngón trỏ, tay phải giơ ba ngón: "Tròn một vạn ba ngàn lượng hoàng kim, "
"Hô ~~ "
Tần Thanh há tròn cái miệng nhỏ, líu lưỡi nói: "Đây là một con số rất lớn a, thế nhưng, ngươi làm thế nào biết được chiếc thuyền này trị giá bao nhiêu tiền vậy?"
Thanh niên chém đinh chặt sắt nói: "Bởi vì thuyền này là lão tử dùng tiền mua, "
Tần Thanh mi tâm nhướng một cái, nghẹo đầu trầm ngâm một lát, mới rốt cục lộ ra vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười hì hì vỗ tay nói:
"Hóa ra ngươi chính là Vinh Phượng Đường? Giả nghèo kiết như vậy để làm gì?"
"Ha ha, quen thôi, "
Vinh Phượng Đường phủi mông đứng dậy, đánh giá khắp người Doanh Trinh một lượt, cười ha hả nói:
"Cơm nước trên thuyền ăn vẫn quen chứ?"
Doanh Trinh cười nhạt nói: "Vẫn được."
Vinh Phượng Đường nói: "Có phải là muốn đi Lạc Dương?"
Doanh Trinh nhẹ gật đầu,
"Chẳng lẽ là đi tìm ta?"
Doanh Trinh lắc đầu,
Vinh Phượng Đường biểu lộ ngưng trọng đưa tay ra sau lưng gãi ngứa, kỳ quái nói: "Lão ca đừng dọa ta, ngươi đi Lạc Dương làm gì?"
Doanh Trinh rốt cuộc cười ra tiếng nói: "Ta đi Lạc Dương làm gì, cần phải nói cho ngươi sao?"
Vinh Phượng Đường lắc đầu: "Cái đó ngược lại không cần, chỉ là đầu có chút mộng, sợ lão ca ngươi gây chuyện trên địa bàn của ta."
Tần Thanh ở một bên nhìn hai người ngươi một câu ta một câu nói chuyện, có chút mờ mịt không hiểu, bất quá trong lòng nàng đại khái còn là có thể phân biệt được vị công tử ca tuấn tiếu đến vô hạn đó và vị Vinh lão bản này hẳn là một nhân vật cùng đẳng cấp, bằng không đối phương nói chuyện cũng không sẽ bình tĩnh hờ hững như vậy.
Chỉ thấy nàng đưa tay che chiếc miệng anh đào nhỏ nhắn, vờ một tiếng nói:
"Khụ khụ ~ hai vị lão huynh xin dừng lại, trước hết hãy nghe tiểu nữ tử một lời, "
Ánh mắt hai người Doanh, Vinh đồng thời hướng về phía nàng,
Tần Thanh hài lòng mỉm cười, đôi mắt đẹp chớp chớp liên tục, nói:
"Ước chừng giờ Tý đêm mai, bản cô nương còn sẽ tới nơi này, đúng rồi, chính là đến đập thuyền của ngươi, " nói xong câu này, nàng còn đặc biệt chỉ chỉ vào Vinh Phượng Đường, sau đó hoàn toàn không để ý tới dáng vẻ nghẹn họng trân trối của đối phương, tiếp tục nói: "Trên chiếc thuyền này của các ngươi còn có một người gọi là Khương Bái Ninh, chúng ta chính là đến tìm ả, nhưng mà, chúng ta hẳn sẽ không lưu lại người sống, đến lúc đó hai người các ngươi hãy rửa sạch cổ, niệm phần quen biết một trận, bản cô nương sẽ phá lệ cho các ngươi được thống khoái."
"Ha ha ha ha ~~~ "
Vinh Phượng Đường vừa mới nghe xong, liền ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất, cười đến xốc cả hông, qua một hồi lâu, mới cố lấy hơi nói:
"Kiếm pháp của Diệp Huyền không biết nha đầu nhà ngươi học được mấy thành, mà phần ngông cuồng đó của lão ngươi ngược lại học đến tám chín phần mười, tiểu đệ ta ngày mai nhất định sẽ rửa cổ sạch sẽ, chờ cô nương đến cho ta được thống khoái."
"A ~ "
Thiếu nữ khả ái bỗng nhiên nhíu mày hỏi: "Ngươi đoán được ta là ai?"
Vinh Phượng Đường dứt khoát đặt mông ngồi xuống boong thuyền, dáng vẻ đó cực kỳ giống phường du côn vô lại đầu đường cuối ngõ, nào có vẻ cao sang của Vinh lão bản phú giáp thiên hạ gì. Hắn cười ha hả nói:
"Trên thuyền này có những ai, và có ai đang có ý đồ với chiếc thuyền này, Vinh mỗ nếu ngay cả những thứ này cũng không biết, vậy dứt khoát tặng luôn chiếc thuyền này cho ngươi cho rồi."
Thiếu nữ khẽ hừ một tiếng, đối với lời này khịt mũi coi thường.
Doanh Trinh đứng xem một bên cũng bị chọc cười, đương một khắc vị thiếu nữ thanh tú này leo lên boong thuyền, Doanh Trinh đã có phán đoán đại khái về tu vi của nàng, lúc ấy còn cảm thấy phi thường kinh ngạc, nhìn ngang nhìn dọc cũng chỉ là một thiếu nữ mười lăm mười sáu tuổi, làm thế nào tu được một thân tu vi như vậy? Hiện tại nghe Vinh Phượng Đường nói như vậy, mới biết được thì ra là đồ đệ cưng của Diệp Huyền, khó trách ~
Diệp Huyền thu đồ cực kỳ nghiêm cẩn hà khắc, đệ tử trong Thiên Cơ các cũng hiếm mấy ai được lão đích thân chỉ điểm, bất quá đối với sáu cái đồ đệ kia của lão, Diệp Huyền ngược lại dốc lòng tương thụ không chút tàng tư, trong sáu người đồ đệ tuổi tác nhỏ nhất chính là vị cô nương trước mặt này, Tiểu Tuyết kiếm trong nhị thập tứ kiếm --- Tần Thanh.
Tần Thanh nhìn Vinh Phượng Đường đang nhoẻn miệng cười xấu xa, trong lòng lấy làm cực kỳ phản cảm, cảm thấy đối phương tựa hồ đang cười nhạo mình, hai hàng nga mi thanh tú nhướng lên, trỏ vào Vinh Phượng Đường dưới sàn nói:
"Cười đi cười đi, để xem ngày mai ngươi còn cười được không, nói rõ rồi đó, ngày mai hai ta đối đầu, ta nếu không đập thuyền ngươi, ta sẽ theo họ ngươi."
Vinh Phượng Đường bỗng nhiên chỉnh trang vạt áo ngồi dậy, vờ như nghiêm túc nói: "Một lời đã định, tiểu đệ nếu để Tần cô nương đập thuyền của ta, ta sẽ là con của ngươi."
"Phi phi phi ~ "
Tần Thanh phun mấy bãi nước bọt xuống boong thuyền, mắng: "Không biết xấu hổ, bản cô nương cũng không có nhi tử lớn như ngươi vậy, "
Nói xong, ánh mắt của nàng nhìn về phía Doanh Trinh, ngạo nghễ nói: "So với hắn ngươi nhìn thuận mắt hơn nhiều, đúng rồi, ngươi tên là gì? Ngày mai đầu ngươi có thể sẽ phải dọn nhà, để đến ngày cúng tuần của ngươi, bản cô nương nếu như tâm huyết dâng trào muốn thắp cho ngươi nén nhang, cũng không biết nên viết lên bài vị cái gì."
Doanh Trinh thu lại nụ cười, cũng làm mặt nghiêm nghị nói: "Tần cô nương có hảo ý ta xin tâm lĩnh, nếu là ngày mai bất hạnh chết bởi tay cô nương, ngày cúng tuần ấy, ta nhất định sẽ báo mộng đem danh tự cáo tri cô nương."
Tần Thanh cặp tú mi khẽ chau, như có điều nghĩ ngợi, rồi gật đầu nói: "Cũng được, vậy chúng ta hẹn gặp ngày mai."
Nói xong, thân thể mềm mại ôn nhu của thiếu nữ áo trắng chợt bay ngược về sau ra ngoài, mãi đến ngoài hơn hai mười trượng, một hơi thở mới xem như dùng hết, chỉ thấy nàng mũi chân điểm vào không trung, cả người lần nữa đề khí vọt lên giữa không trung, bạch y tung bay, tiêu sái thong dong khó tả, trong chớp mắt liền biến mất vào trong màn đêm xa xăm,
Vinh Phượng Đường nhìn về phương xa, lắc đầu thở dài nói: "Giang sơn đời nào cũng có xuất hiện nhân tài, không chấp nhận mình già không được a."
Doanh Trinh nghe vậy kinh ngạc nói: "Vinh lão bản bao nhiêu niên kỷ?"
"Hai mươi có bốn."
Doanh Trinh chắp tay ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm: "Chẳng lẽ ta cũng già rồi?"