Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 151 : Chỉ là hiểu lầm
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Tần Thanh bị người chế trụ, phu phụ Cam Tân Muội thì sợ ném chuột vỡ bình,
Bạch Lộ kiếm Long Ứng Hải trong Thiên Cơ các vốn là người có tiếng hiền lành, tốt tính, lúc này cổ tay lắc một cái, xoay ngược trường kiếm, vẻ mặt hòa nhã nói:
"Còn xin Vinh lão bản thủ hạ lưu tình, Thanh nhi nếu là có sơ xuất, chúng ta trở về cũng không thể ăn nói trước mặt Các chủ lão nhân gia người. Về phần tổn thất năm ngàn lượng hoàng kim này, Thiên Cơ các tự sẽ dâng lên đủ số."
Trong lúc nói chuyện hắn tận lực nhắc đến Diệp Huyền, cũng là muốn để trong lòng Vinh Phượng Đường có cái ngọn nguồn, Tần Thanh thân là cao đồ của Diệp Huyền, trước khi tổn thương nàng tốt nhất hãy cân nhắc một chút.
Kỳ thật lần này Tần Thanh đi theo Từ Thống Cơ ra ngoài, vẫn luôn độc lai độc vãng, cực kỳ giống đại tiểu thư tính tình bốc đồng, Từ lão tam không yên lòng, mới lệnh cho Đường Trảm một mực theo cùng, cũng may một thân tu vi của Tần Thanh tuyệt đối là có tư cách hoành tẩu trên giang hồ, trên đường tao ngộ không ít xung đột, đều bị một kiếm chặt đứt nhân quả, tuyệt chưa từng xuất ra kiếm thứ hai, thêm vào trong các tất cả mọi người cố ý nhường nàng, cũng trực tiếp dưỡng thành tính cách không sợ trời không sợ đất.
Vinh Phượng Đường đứng dưới Tam Hoàng Ngũ Đế, lấy độ hai mươi bốn tuổi được tôn là Thiên hạ đệ cửu, nói hắn là thiên tài đứng đầu cũng không đủ, đừng nói là Tần Thanh, cho dù là Diệp Huyền đích thân đến, muốn thu thập Vinh Phượng Đường, cũng sẽ phải tốn sức lực một phen.
Nhưng cũng may Vinh Phượng Đường có danh tiếng cực tốt trên giang hồ, luôn luôn không hạ tử thủ, người kính ta một thước, ta cũng kính người một thước, người làm ăn thường sẽ luôn cân nhắc lưu cho mình đường lui, Vinh phiệt có thể có được cục diện trải rộng cả nước như hôm nay, ít nhiều cũng có quan hệ với việc Vinh Phượng Đường thiện chí giúp người.
Cam Tân Muội có tiếng nóng nảy, nhưng lúc này cũng không thể phát tác, ngày thường cùng trượng phu hành tẩu giang hồ luôn đều là nàng đóng mặt đen, Long Ứng Hải đóng mặt trắng, hiếm khi nào cả hai đều phải đóng mặt trắng như hôm nay.
"Vinh lão bản, việc này vốn không có quan hệ gì tới ngươi, người chúng ta muốn tìm chính là Khương Bái Ninh, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào, vô luận tổn thất bao nhiêu, chúng ta đều trả hết."
Vinh Phượng Đường cười lạnh một tiếng, không có đáp lời, mà là cúi đầu nhìn vào thiếu nữ trong ngực:
"Ta người này coi trọng nhất là phân rõ thị phi, nợ con quyết sẽ không để cha đi trả, Tần nha đầu đập thuyền ta, tiền này chỉ có thể do ả trả, hôm nay cho dù là Diệp Huyền cầm tiền đến, lão tử cũng sẽ không nhận khoản nợ đó."
Tần Thanh hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, nghiến chặt hàm răng, cả giận nói: "Ai muốn đền tiền cho ngươi, bản cô nương một hạt cát cũng không có, còn nữa, đừng lấy sư tôn ta nói chuyện, thuyền là ta đập, bản cô nương chỉ hận hạ thủ muộn, không có đập cho ngươi chìm đi ~ "
"Nói hay lắm ~" Vinh Phượng Đường cười ha ha một tiếng:
"Oan có đầu nợ có chủ, đã ngươi không có tiền, Vinh mỗ liền ném ngươi vào kỹ viện Lạc Dương tiếp khách, đến khi nào kiếm được năm ngàn lượng hoàng kim. Bất quá nhìn bộ dáng nha đầu ngươi, nhiều nhất chỉ coi là hàng trung hạ, lại không biết quyến rũ hầu người, trước ba mươi tuổi có thể kiếm được một ngàn lượng đã là con số trên trời. Như vậy đi, làm đến ba mươi lăm tuổi, khoản nợ này sẽ xóa bỏ."
Tần Thanh không ngờ đối phương vậy mà để cho mình đi làm loại chuyện đó để trả nợ, lập tức giận đến sôi người, phi một tiếng, một bãi nước bọt nhổ vào mặt Vinh Phượng Đường.
Vinh Phượng Đường đưa tay lau mặt một cái, "Phi" một cái phun trả lại một bãi,
Cứ như vậy, song phương ngươi qua ta lại mấy lần, bất quá về sau Tần Thanh phát hiện mỗi lần đối phương đều có thể lau mất nước bọt trên mặt, mà mình lại làm không được, lúc này mới coi như thôi.
Cam Tân Muội và trượng phu liếc nhau, nhìn ra đối phương lúc này cũng không có ý tưởng gì, không khỏi thầm than Thanh nhi quá mức ngang ngược, hết lần này tới lần khác lại đi gây với Vinh Phượng Đường mềm không được cứng không xong.
Ở đầu bên kia, Khương Bái Ninh lấy một địch ba, nhẹ nhõm có thừa, nhìn cái trạng thái này, ba người hợp lực vây công lại giống như đang luyện chiêu cho nàng vậy, Khương Bái Ninh cũng vui vẻ dùng thực chiến tiêu hóa đủ loại diệu dụng Đại Thông Thiên Thủ mang lại, lượn nhanh như cánh nhạn du tẩu giữa ba người, mỗi lần đối phương sắp hình thành thế vây kín, liền sẽ nhẹ nhõm thoát cục, khiến cho ba người tiêu hao đại lượng linh khí,
Ngay cả như Phong Nguyên Xuân vốn sở trường về dụng lực, lúc này cũng người mướt mồ hôi, đối đầu với loại nhân vật đẳng cấp như Khương Bái Ninh này, mỗi sát na đều là khảo nghiệm cực lớn đối với nhục thể và tâm chí, lúc đầu bảy người bọn họ đi theo Từ Thống Cơ một đường đuổi theo, có lòng tin lớn lao sẽ bắt được đối phương, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện một biến số cực lớn là Vinh Phượng Đường, mà lại cho tới lúc này Từ kiếm quan vẫn chưa hiện thân, mà Thanh nhi cố chấp đối đầu Vinh Phượng Đường trực tiếp kéo đi ba người, thế thì còn đánh thế nào nữa?
Bên bờ sông, Hạ Tiểu Hà không hề chớp mắt nhìn sang chiến cuộc trên thuyền, hai mươi bốn thanh phi kiếm vẫn luôn an tĩnh nằm trong hộp kiếm, thời khắc này nàng không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng, ngón trỏ gảy nhẹ, hộp kiếm một lần nữa khép lại.
"Doanh giáo chủ đã lâu không gặp."
Doanh Trinh một tay xách Từ Thống Cơ đã hôn mê ném xuống đất, đứng chắp tay, cười nhạt nói: "Sao thu hồi hộp kiếm vậy, không có ý định xuất thủ?"
Hạ Tiểu Hà cúi đầu ho khan vài tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Doanh Trinh, "Ta mà xuất thủ, cũng bất quá tự rước nhục mà thôi, lần này rời núi, không ngờ lại sẽ gặp phải giáo chủ."
Doanh Trinh đã từng nhồi nhét vào đầu mọi ghi chép liên quan tới tất cả nhân vật của Thiên Cơ các, dù sao đối phương là tử địch lớn nhất của Minh giáo, biết người biết ta, là điều tất yếu, nên đương nhiên cũng biết một chút ân ân oán oán giữa vị Hạ Tiểu Hà này và Liệt Uy đường Vũ Văn Hiển.
"Trải qua trận chiến tại Minh Kính Hồ, Liệt Uy đường vẫn còn lưu tại Quang Minh đỉnh, nhưng đường chủ Vũ Văn Hiển lại ẩn náu giang hồ, không thấy tung tích, hắn là cừu nhân lớn nhất cô, chắc hẳn cô quan tâm đến tung tích của hắn nhất, có tin tức gì không?"
Hạ Tiểu Hà chậm rãi đứng dậy, run run rẩy rẩy đi đến bên cạnh Từ Thống Cơ đang hôn mê bất tỉnh, thử dò xét thì phát hiện đối phương sinh cơ dù chưa đoạn tuyệt, song huyệt Khí Hải lại đã rỗng tuếch, một thân tu vi đã không còn sót lại chút gì, không khỏi lại thở dài một tiếng:
"Doanh giáo chủ tội gì làm khó Từ kiếm quan, hai nhà chúng ta ân oán dù sâu, nhưng từ trước đến nay là thiên đối thiên, địa đối địa, đối thủ của Doanh giáo chủ chỉ có một mình Các chủ mà thôi."
Doanh Trinh nhịn không được mà bật cười: "Đương sơ bản tôn bị thương, Thiên Cơ các các ngươi không phải cũng hạ Đồ Ma Lệnh gì đó sao? Vả lại kẻ đó không biết dạy dỗ đồ đệ, Cốc Vũ Kiếm cũng dám ám sát bản tôn, các ngươi tìm đến Khương Bái Ninh, thực sự đã tìm sai người."
Hạ Tiểu Hà sững sờ, liền lại cúi đầu,
"Nếu là như vậy, Nhu nhi thực đã gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác."
Tiếp đến, trong miệng nàng phát ra một tiếng kêu nhỏ,
Năm người đang động thủ trên thuyền nghe được tiếng đều khẽ giật mình, nhao nhao dừng tay lui về phía sau, kinh ngạc nhìn về phía bờ sông,
Hạ Tiểu Hà lấy thân thể mảnh mai vác Từ Thống Cơ lên vai, nói với Doanh Trinh:
"Vũ Văn Hiển đã nương tựa vào Sở vương Lý Tuân, dùng tên giả là Tiêu Hiển, xin hỏi Doanh giáo chủ, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Đi thôi, "
Hạ Tiểu Hà nhẹ gật đầu, đứng cách mặt sông, xa xa hướng về phía trên thuyền hô:
"Làm phiền Vinh phiệt chủ chiếu cố tốt Thanh nhi, Thiên Cơ các ta tự sẽ có người đến tìm. Vẫn mong Khương phiệt chủ thứ lỗi nhiều hơn, sự tình có hiểu lầm, Doanh giáo chủ đã cáo tri ngọn nguồn mọi chuyện, ngày sau Thiên Cơ các nhất định sẽ thỉnh tội."
Nói xong, Hạ Tiểu Hà xách hộp kiếm lên, lướt vào trong khu rừng,
Trong đám người Đường Trảm, chỉ có Trác Tử Ly nhận biết Doanh Trinh, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy hắn ở đây, liền biết đại thế đã mất, chắp tay hướng về phía Doanh Trinh vái chào từ xa,
"Thư đồng Trác Tử Ly, bái kiến Doanh giáo chủ, xin bái biệt từ đây."
Cam Tân Muội tuy không cam lòng cứ thế vứt bỏ Thanh nhi, song cũng đành chịu, biết rõ chính như Hạ Tiểu Hà đã nói, thu thập Vinh Phượng Đường thì phải để người có đủ tư cách tới.
Đường Trảm nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh thẳng tắp trên bờ, một lát sau, quay người về phía Khương Bái Ninh chắp tay nói:
"Đường mỗ lỗ mãng, có nhiều đắc tội, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định sẽ hồi báo."
Tiếp đến, hắn lại nhìn về phía Vinh Phượng Đường đứng trên tầng cao nhất: "Tại hạ sẽ ngày đêm đi theo thuyền này, không cần bao lâu, trong các tự sẽ có người đến cho Vinh lão bản một cái giá thỏa mãn."
Nói xong, liếc nhìn thiếu nữ mặt đầy nước bọt đang tức giận, cười khổ lắc đầu, tung người rời khỏi.
Bạch Lộ kiếm Long Ứng Hải trong Thiên Cơ các vốn là người có tiếng hiền lành, tốt tính, lúc này cổ tay lắc một cái, xoay ngược trường kiếm, vẻ mặt hòa nhã nói:
"Còn xin Vinh lão bản thủ hạ lưu tình, Thanh nhi nếu là có sơ xuất, chúng ta trở về cũng không thể ăn nói trước mặt Các chủ lão nhân gia người. Về phần tổn thất năm ngàn lượng hoàng kim này, Thiên Cơ các tự sẽ dâng lên đủ số."
Trong lúc nói chuyện hắn tận lực nhắc đến Diệp Huyền, cũng là muốn để trong lòng Vinh Phượng Đường có cái ngọn nguồn, Tần Thanh thân là cao đồ của Diệp Huyền, trước khi tổn thương nàng tốt nhất hãy cân nhắc một chút.
Kỳ thật lần này Tần Thanh đi theo Từ Thống Cơ ra ngoài, vẫn luôn độc lai độc vãng, cực kỳ giống đại tiểu thư tính tình bốc đồng, Từ lão tam không yên lòng, mới lệnh cho Đường Trảm một mực theo cùng, cũng may một thân tu vi của Tần Thanh tuyệt đối là có tư cách hoành tẩu trên giang hồ, trên đường tao ngộ không ít xung đột, đều bị một kiếm chặt đứt nhân quả, tuyệt chưa từng xuất ra kiếm thứ hai, thêm vào trong các tất cả mọi người cố ý nhường nàng, cũng trực tiếp dưỡng thành tính cách không sợ trời không sợ đất.
Vinh Phượng Đường đứng dưới Tam Hoàng Ngũ Đế, lấy độ hai mươi bốn tuổi được tôn là Thiên hạ đệ cửu, nói hắn là thiên tài đứng đầu cũng không đủ, đừng nói là Tần Thanh, cho dù là Diệp Huyền đích thân đến, muốn thu thập Vinh Phượng Đường, cũng sẽ phải tốn sức lực một phen.
Nhưng cũng may Vinh Phượng Đường có danh tiếng cực tốt trên giang hồ, luôn luôn không hạ tử thủ, người kính ta một thước, ta cũng kính người một thước, người làm ăn thường sẽ luôn cân nhắc lưu cho mình đường lui, Vinh phiệt có thể có được cục diện trải rộng cả nước như hôm nay, ít nhiều cũng có quan hệ với việc Vinh Phượng Đường thiện chí giúp người.
Cam Tân Muội có tiếng nóng nảy, nhưng lúc này cũng không thể phát tác, ngày thường cùng trượng phu hành tẩu giang hồ luôn đều là nàng đóng mặt đen, Long Ứng Hải đóng mặt trắng, hiếm khi nào cả hai đều phải đóng mặt trắng như hôm nay.
"Vinh lão bản, việc này vốn không có quan hệ gì tới ngươi, người chúng ta muốn tìm chính là Khương Bái Ninh, chỉ cần ngươi không nhúng tay vào, vô luận tổn thất bao nhiêu, chúng ta đều trả hết."
Vinh Phượng Đường cười lạnh một tiếng, không có đáp lời, mà là cúi đầu nhìn vào thiếu nữ trong ngực:
"Ta người này coi trọng nhất là phân rõ thị phi, nợ con quyết sẽ không để cha đi trả, Tần nha đầu đập thuyền ta, tiền này chỉ có thể do ả trả, hôm nay cho dù là Diệp Huyền cầm tiền đến, lão tử cũng sẽ không nhận khoản nợ đó."
Tần Thanh hung hăng trừng mắt nhìn đối phương, nghiến chặt hàm răng, cả giận nói: "Ai muốn đền tiền cho ngươi, bản cô nương một hạt cát cũng không có, còn nữa, đừng lấy sư tôn ta nói chuyện, thuyền là ta đập, bản cô nương chỉ hận hạ thủ muộn, không có đập cho ngươi chìm đi ~ "
"Nói hay lắm ~" Vinh Phượng Đường cười ha ha một tiếng:
"Oan có đầu nợ có chủ, đã ngươi không có tiền, Vinh mỗ liền ném ngươi vào kỹ viện Lạc Dương tiếp khách, đến khi nào kiếm được năm ngàn lượng hoàng kim. Bất quá nhìn bộ dáng nha đầu ngươi, nhiều nhất chỉ coi là hàng trung hạ, lại không biết quyến rũ hầu người, trước ba mươi tuổi có thể kiếm được một ngàn lượng đã là con số trên trời. Như vậy đi, làm đến ba mươi lăm tuổi, khoản nợ này sẽ xóa bỏ."
Tần Thanh không ngờ đối phương vậy mà để cho mình đi làm loại chuyện đó để trả nợ, lập tức giận đến sôi người, phi một tiếng, một bãi nước bọt nhổ vào mặt Vinh Phượng Đường.
Vinh Phượng Đường đưa tay lau mặt một cái, "Phi" một cái phun trả lại một bãi,
Cứ như vậy, song phương ngươi qua ta lại mấy lần, bất quá về sau Tần Thanh phát hiện mỗi lần đối phương đều có thể lau mất nước bọt trên mặt, mà mình lại làm không được, lúc này mới coi như thôi.
Cam Tân Muội và trượng phu liếc nhau, nhìn ra đối phương lúc này cũng không có ý tưởng gì, không khỏi thầm than Thanh nhi quá mức ngang ngược, hết lần này tới lần khác lại đi gây với Vinh Phượng Đường mềm không được cứng không xong.
Ở đầu bên kia, Khương Bái Ninh lấy một địch ba, nhẹ nhõm có thừa, nhìn cái trạng thái này, ba người hợp lực vây công lại giống như đang luyện chiêu cho nàng vậy, Khương Bái Ninh cũng vui vẻ dùng thực chiến tiêu hóa đủ loại diệu dụng Đại Thông Thiên Thủ mang lại, lượn nhanh như cánh nhạn du tẩu giữa ba người, mỗi lần đối phương sắp hình thành thế vây kín, liền sẽ nhẹ nhõm thoát cục, khiến cho ba người tiêu hao đại lượng linh khí,
Ngay cả như Phong Nguyên Xuân vốn sở trường về dụng lực, lúc này cũng người mướt mồ hôi, đối đầu với loại nhân vật đẳng cấp như Khương Bái Ninh này, mỗi sát na đều là khảo nghiệm cực lớn đối với nhục thể và tâm chí, lúc đầu bảy người bọn họ đi theo Từ Thống Cơ một đường đuổi theo, có lòng tin lớn lao sẽ bắt được đối phương, hết lần này tới lần khác lại xuất hiện một biến số cực lớn là Vinh Phượng Đường, mà lại cho tới lúc này Từ kiếm quan vẫn chưa hiện thân, mà Thanh nhi cố chấp đối đầu Vinh Phượng Đường trực tiếp kéo đi ba người, thế thì còn đánh thế nào nữa?
Bên bờ sông, Hạ Tiểu Hà không hề chớp mắt nhìn sang chiến cuộc trên thuyền, hai mươi bốn thanh phi kiếm vẫn luôn an tĩnh nằm trong hộp kiếm, thời khắc này nàng không khỏi lắc đầu cười khổ một tiếng, ngón trỏ gảy nhẹ, hộp kiếm một lần nữa khép lại.
"Doanh giáo chủ đã lâu không gặp."
Doanh Trinh một tay xách Từ Thống Cơ đã hôn mê ném xuống đất, đứng chắp tay, cười nhạt nói: "Sao thu hồi hộp kiếm vậy, không có ý định xuất thủ?"
Hạ Tiểu Hà cúi đầu ho khan vài tiếng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Doanh Trinh, "Ta mà xuất thủ, cũng bất quá tự rước nhục mà thôi, lần này rời núi, không ngờ lại sẽ gặp phải giáo chủ."
Doanh Trinh đã từng nhồi nhét vào đầu mọi ghi chép liên quan tới tất cả nhân vật của Thiên Cơ các, dù sao đối phương là tử địch lớn nhất của Minh giáo, biết người biết ta, là điều tất yếu, nên đương nhiên cũng biết một chút ân ân oán oán giữa vị Hạ Tiểu Hà này và Liệt Uy đường Vũ Văn Hiển.
"Trải qua trận chiến tại Minh Kính Hồ, Liệt Uy đường vẫn còn lưu tại Quang Minh đỉnh, nhưng đường chủ Vũ Văn Hiển lại ẩn náu giang hồ, không thấy tung tích, hắn là cừu nhân lớn nhất cô, chắc hẳn cô quan tâm đến tung tích của hắn nhất, có tin tức gì không?"
Hạ Tiểu Hà chậm rãi đứng dậy, run run rẩy rẩy đi đến bên cạnh Từ Thống Cơ đang hôn mê bất tỉnh, thử dò xét thì phát hiện đối phương sinh cơ dù chưa đoạn tuyệt, song huyệt Khí Hải lại đã rỗng tuếch, một thân tu vi đã không còn sót lại chút gì, không khỏi lại thở dài một tiếng:
"Doanh giáo chủ tội gì làm khó Từ kiếm quan, hai nhà chúng ta ân oán dù sâu, nhưng từ trước đến nay là thiên đối thiên, địa đối địa, đối thủ của Doanh giáo chủ chỉ có một mình Các chủ mà thôi."
Doanh Trinh nhịn không được mà bật cười: "Đương sơ bản tôn bị thương, Thiên Cơ các các ngươi không phải cũng hạ Đồ Ma Lệnh gì đó sao? Vả lại kẻ đó không biết dạy dỗ đồ đệ, Cốc Vũ Kiếm cũng dám ám sát bản tôn, các ngươi tìm đến Khương Bái Ninh, thực sự đã tìm sai người."
Hạ Tiểu Hà sững sờ, liền lại cúi đầu,
"Nếu là như vậy, Nhu nhi thực đã gieo gió gặt bão, chẳng trách người khác."
Tiếp đến, trong miệng nàng phát ra một tiếng kêu nhỏ,
Năm người đang động thủ trên thuyền nghe được tiếng đều khẽ giật mình, nhao nhao dừng tay lui về phía sau, kinh ngạc nhìn về phía bờ sông,
Hạ Tiểu Hà lấy thân thể mảnh mai vác Từ Thống Cơ lên vai, nói với Doanh Trinh:
"Vũ Văn Hiển đã nương tựa vào Sở vương Lý Tuân, dùng tên giả là Tiêu Hiển, xin hỏi Doanh giáo chủ, chúng ta có thể đi được chưa?"
"Đi thôi, "
Hạ Tiểu Hà nhẹ gật đầu, đứng cách mặt sông, xa xa hướng về phía trên thuyền hô:
"Làm phiền Vinh phiệt chủ chiếu cố tốt Thanh nhi, Thiên Cơ các ta tự sẽ có người đến tìm. Vẫn mong Khương phiệt chủ thứ lỗi nhiều hơn, sự tình có hiểu lầm, Doanh giáo chủ đã cáo tri ngọn nguồn mọi chuyện, ngày sau Thiên Cơ các nhất định sẽ thỉnh tội."
Nói xong, Hạ Tiểu Hà xách hộp kiếm lên, lướt vào trong khu rừng,
Trong đám người Đường Trảm, chỉ có Trác Tử Ly nhận biết Doanh Trinh, lúc này bỗng nhiên nhìn thấy hắn ở đây, liền biết đại thế đã mất, chắp tay hướng về phía Doanh Trinh vái chào từ xa,
"Thư đồng Trác Tử Ly, bái kiến Doanh giáo chủ, xin bái biệt từ đây."
Cam Tân Muội tuy không cam lòng cứ thế vứt bỏ Thanh nhi, song cũng đành chịu, biết rõ chính như Hạ Tiểu Hà đã nói, thu thập Vinh Phượng Đường thì phải để người có đủ tư cách tới.
Đường Trảm nhìn chằm chằm vào đạo thân ảnh thẳng tắp trên bờ, một lát sau, quay người về phía Khương Bái Ninh chắp tay nói:
"Đường mỗ lỗ mãng, có nhiều đắc tội, ngày khác nếu có cơ hội, nhất định sẽ hồi báo."
Tiếp đến, hắn lại nhìn về phía Vinh Phượng Đường đứng trên tầng cao nhất: "Tại hạ sẽ ngày đêm đi theo thuyền này, không cần bao lâu, trong các tự sẽ có người đến cho Vinh lão bản một cái giá thỏa mãn."
Nói xong, liếc nhìn thiếu nữ mặt đầy nước bọt đang tức giận, cười khổ lắc đầu, tung người rời khỏi.