Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 152 : Cô độc cả đời
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Một trong Thất đại kiếm quan là Từ Thống Cơ cứ thế bị phế một cách không minh bạch, bên trong Thất Kiếm lại có một người bị bắt, Thiên Cơ các lúc nào bị ngã đau như thế? Nhưng nói đi thì nói lại, nếu là ngã trong tay Doanh Trinh, cũng không có gì để mà không phục.
Bọn người Hạ Tiểu Hà mang theo Từ Thống Cơ bị trọng thương trở về Thiên Cơ các, chỉ để một mình Đường Trảm ở lại theo dõi, về phần lần tiếp theo ai sẽ đến phụ trách mang Tần Thanh đi, tạm thời liền không được biết.
Vinh Phượng Đường giải khai huyệt đạo trên người thiếu nữ, lại phong bế khí cơ vận hành trong cơ thể đối phương, miễn cho nàng ta lại gây ra trò thiêu thân gì,
Cột buồm bị gãy không cách nào kéo buồm, chỉ dựa vào sức chèo tốc độ tự nhiên có hạn, thời gian bắc thượng Lạc Dương lại bị trì hoãn,
Tần Thanh huyệt đạo vừa giải, liền vội vàng cầm ống tay áo lau đi nước bọt trên mặt, miệng hùng hùng hổ hổ nói:
"Phi phi phi. . . Thật thúi, vương bát đản hèn hạ vô sỉ."
Vinh Phượng Đường hai tay ôm vai, mắt liếc đối phương, giễu cợt nói: "Bản sự không lớn, tính khí lại không nhỏ, Diệp lão quái dạy thế nào ra dạng đồ đệ như ngươi vậy?"
Thiếu nữ liên tục cười lạnh nói: "Không cần đứng đây nói lời châm chọc, là ta bại hoại học nghệ không tinh, không thể oán trách sư tôn dạy bảo không tốt. Đúng lúc bản cô nương còn chưa chơi chán đây, nhân cơ hội này ở lại cũng tốt, vừa vặn tăng thêm một phen lịch duyệt, ở đây có ăn có ở, cớ sao mà không làm?"
Vinh Phượng Đường cười ha ha một tiếng: "Tần nha đầu, họ Vinh ta trước nay nói một không nói hai, đến Lạc Dương ngươi vẫn sẽ phải ngoan ngoãn vô kỹ viện tiếp khách trả nợ."
Tần Thanh chợt đổi biểu lộ, không những không giận mà còn cười, ngạo nghễ ưỡn ngực nói: "Yên tâm, kỹ viện ta sẽ không vào, về phần tiền ấy à, một đồng ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng, không tin hãy đợi đấy."
Vinh Phượng Đường bên trong miệng phát ra một trận cười khằng khặc quái dị, nheo mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực đối phương, đôi bàn tay còn khoa múa lung tung không trung, như thể đang đo đạc kích cỡ.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh lập tức phát lạnh, không muốn nhìn thấy đồ vô sỉ đó nữa, bèn quay mặt sang một bên, vừa vặn nhìn thấy Doanh Trinh nhảy lên thuyền.
Kỳ thật Doanh Trinh cũng không có bao nhiêu ác cảm với nha đầu ngang ngược này, ngược lại, thường thường loại người nhìn như bá đạo không nói lý lẽ, thật ra nội tâm là đơn thuần nhất, trong lòng nhịn không được bèn trêu đùa:
"A ~ Tần cô nương sao còn chưa đi? Chẳng lẽ vẫn muốn một kiếm cắt cổ tại hạ?"
Lúc Tần Thanh đối mặt Doanh Trinh, thái độ hoàn toàn tương phản, hai con ngươi tỏa sáng, dò xét Doanh Trinh từ đầu đến chân một lượt như thể lần đầu trông thấy đối phương,
"Không nghĩ tới ngươi lại chính là Doanh Trinh, tối hôm qua hỏi tên họ ngươi, ngươi còn cố ý thừa nước đục thả câu, nếu sớm một chút cáo tri, hôm nay chúng ta cũng đã không đến, dù sao ngươi là người mà sư tôn lão nhân gia ngày bình thường thích nhắc đến nhất."
Doanh Trinh cười nói: "Lúc Diệp Hoàng nhắc đến ta, hẳn nhiên là hết lời tán dương rồi?"
Thiếu nữ cười thần bí một tiếng, gật đầu nói: "Không sai, sư tôn từng phá lệ bốc quẻ Vấn Thiên cho ngươi, cuối cùng đạt được một kết luận, "
"Ồ? Là kết luận gì?"
"Sư tôn nói: Kẻ này trộm đoạt khí vận thiên địa mà sống, ấy là nghịch thiên, lẽ thường suy đoán là số chết yểu, sống không quá một luân hồi, mười Thiên can mười hai Địa chi lấy nhị nhị làm số, nhưng trong mệnh cách có ba【 Giáp 】, bù thêm hai tuổi, ứng nên chết vào năm hai mươi bốn tuổi, tháng Giáp, canh Giáp."
Khương Bái Ninh ở một bên cười ra thành tiếng, "Nhưng hiện tại y vẫn sống khỏe đó thôi, Diệp lão quái cũng không phải mỗi lần tính toán đều chuẩn như vậy."
Thiếu nữ tịnh không có phản bác ngay lập tức, mà từ tốn nói: "Sư tôn bói toán chưa hề phạm sai lầm, huống chi lần đó bốc còn là quẻ Vấn Thiên, lão nhân gia người tự hao tổn thọ nguyên vấn hỏi tương lai cho Doanh giáo chủ, khi tin tức ngươi ở Lĩnh Nam truyền đến Thiên Cơ các, sư tôn trong lúc bế quan lại bốc quẻ Vấn Thiên, mới biết được Doanh giáo chủ ngươi không biết dùng cách gì, vậy mà đã trả lại thiên địa khí vận."
Doanh Trinh nghe xong không hề lên tiếng, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, chỉ mỗi hắn biết, Diệp Huyền nói đều là thật.
Vinh Phượng Đường thì lại "Phì" một tiếng, cười nhạo nói: "Mở miệng đều là Diệp lão quái nói, chết thì một phen lí do thoái thác, không chết thì lại một phen lí do thoái thác, nói thế nào cũng là lão ấy có lý."
Nhìn thấy đối phương chất vấn sư tôn mình tôn kính nhất, gương mặt xinh xắn đáng yêu của thiếu nữ cười gằn một trận: "Sư tôn lão nhân gia người cũng có một phen kết luận với Vinh lão bản, ngươi có muốn biết?"
"Dù sao cũng rảnh rang, không ngại nói nghe một chút, " Vinh Phượng Đường một bộ dạng hờ hững.
"Vinh thị Lạc Dương, có chim phượng đến múa, mệnh cách chiếm trọn, khắc cha khắc mẹ khắc vợ con, tuổi nhược quán lên nắm quyền, thân có khí vận kim hoàng, có thể thống trị tiền tài thiên hạ, khổ nỗi lục thân thiếu hụt, nếu không ngừng giảm bớt khí vận kim hoàng để đền bù, chú định cả đời cô độc."
"Ha ha ha ha ha ~~~~" Vinh Phượng Đường nghe xong ngửa mặt lên trời cười lớn như điên, nước mắt đều chảy ra, bất quá qua trong chớp mắt lại đột nhiên biến sắc: "Ngươi nói không sai."
Hắn đột nhiên biến hóa một phen, khiến Doanh Trinh và Khương Bái Ninh nhìn thấy sững sờ,
Khương Bái Ninh quen biết Vinh Phượng Đường từ nhỏ, đối với chuyện của Vinh phiệt cũng biết rất rõ, dĩ nhiên nhìn ra Vinh Phượng Đường lần này cũng không phải là đang nói đùa, cặp mày thanh tú không khỏi cau lại, kinh ngạc nói: "Giải thích thế nào?"
Vinh Phượng Đường cười khổ, thở dài một hơi rồi hồi đáp: "Lúc phụ thân qua đời, đạo môn Đan Thần Tử từng đến tìm ta, miêu tả của lão và Diệp Huyền không khác nhau chút nào, đều nói mạng ta là cô độc cả đời, ha ha."
Khương Bái Ninh nghe xong lâm vào trầm mặc, Đan Thần Tử là Huyền Môn đệ nhất nhân, là thầy của Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn, ba giáp vấn đạo tiềm tu, sau vì bảo đảm đạo môn hưng thịnh mà từ bỏ cử chỉ phi thăng, thế nhân xưng là Bất Lão Thần Tiên, thuật bốc quẻ đạo môn thiên hạ vô song, nếu ngay cả Đan Thần Tử cũng nói như vậy, vậy hẳn là không sai.
Thiếu nữ Tần Thanh thì trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo,
"Thế nào? Ta nói không sai chứ, ngươi một thân rách mướp này, hẳn cũng giống như ta vậy, trong người một đồng tiền lớn cũng không có chứ gì? Ngươi làm như vậy không phải là muốn dùng tự thân khổ tu đoạn khí vận đó chứ? Phá mệnh cách à? Đáng tiếc nha, thiên mệnh là vậy, vô luận ngươi hà khắc với mình như thế nào, cũng sẽ không thay đổi được bản tính tham tiền, muốn ta nói, mệnh cách của một người, vẫn nên thiếu hụt một chút mới tốt, nếu cái gì cũng chiếm trọn, lão thiên gia cũng sẽ ngứa mắt ngươi."
Chẳng biết tại sao, Vinh Phượng Đường đặc biệt thích đấu võ mồm với Tần Thanh, có lẽ do nhiều năm qua ai nấy đều e sợ thân phận của mình, ngôn ngữ trong lúc trò chuyện có nhiều tôn kính, chưa từng có người nào giống Tần Thanh nói ba câu thì đã có hai câu là chửi mình,
Nhớ ngày đó, khi mình sơ nhậm phiệt chủ, liền từng lập một quy củ, chiêu cáo thiên hạ: "Kẻ phạm vào Vinh phiệt, như nhổ vào mặt ta."
Mà hiện tại, thiếu nữ trước mặt là người đầu tiên trên đời thật sự nhổ vào mặt hắn.
Vinh Phượng Đường cười xấu xa nói: "Đúng vậy a, ta trời sinh thấy tiền là sáng mắt, không đổi được, cho nên Tần nha đầu vẫn sẽ phải đi kỹ viện ngoan ngoãn kiếm tiền, trả cả gốc lẫn lãi cho ta."
Tần Thanh cả giận nói: "Sao còn có lãi nữa?"
Vinh Phượng Đường gập ngón tay tính toán, nói: "Không chỉ là lãi, trong thời gian ngươi ở trên chiếc thuyền này của ta, ăn ở mỗi ngày đều tính một trăm lạng vàng. Có điều ngươi cũng không cần phải lo lắng, tin tốt là nếu như ngươi chịu khó tiếp khách một chút, trước ba mươi tuổi sẽ trả xong nợ, cũng sẽ được tự do ngay. Nếu có thể trả xong năm hai mươi lăm tuổi, không đúng, cái thân thể nhỏ xíu này của ngươi chịu không nổi."
Tần Thanh giận dữ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói: "Phi ~ thật sự là trong mắt chỉ thấy có tiền, chết cũng không hối cải, đáng đời ngươi cô độc cả đời."
Bọn người Hạ Tiểu Hà mang theo Từ Thống Cơ bị trọng thương trở về Thiên Cơ các, chỉ để một mình Đường Trảm ở lại theo dõi, về phần lần tiếp theo ai sẽ đến phụ trách mang Tần Thanh đi, tạm thời liền không được biết.
Vinh Phượng Đường giải khai huyệt đạo trên người thiếu nữ, lại phong bế khí cơ vận hành trong cơ thể đối phương, miễn cho nàng ta lại gây ra trò thiêu thân gì,
Cột buồm bị gãy không cách nào kéo buồm, chỉ dựa vào sức chèo tốc độ tự nhiên có hạn, thời gian bắc thượng Lạc Dương lại bị trì hoãn,
Tần Thanh huyệt đạo vừa giải, liền vội vàng cầm ống tay áo lau đi nước bọt trên mặt, miệng hùng hùng hổ hổ nói:
"Phi phi phi. . . Thật thúi, vương bát đản hèn hạ vô sỉ."
Vinh Phượng Đường hai tay ôm vai, mắt liếc đối phương, giễu cợt nói: "Bản sự không lớn, tính khí lại không nhỏ, Diệp lão quái dạy thế nào ra dạng đồ đệ như ngươi vậy?"
Thiếu nữ liên tục cười lạnh nói: "Không cần đứng đây nói lời châm chọc, là ta bại hoại học nghệ không tinh, không thể oán trách sư tôn dạy bảo không tốt. Đúng lúc bản cô nương còn chưa chơi chán đây, nhân cơ hội này ở lại cũng tốt, vừa vặn tăng thêm một phen lịch duyệt, ở đây có ăn có ở, cớ sao mà không làm?"
Vinh Phượng Đường cười ha ha một tiếng: "Tần nha đầu, họ Vinh ta trước nay nói một không nói hai, đến Lạc Dương ngươi vẫn sẽ phải ngoan ngoãn vô kỹ viện tiếp khách trả nợ."
Tần Thanh chợt đổi biểu lộ, không những không giận mà còn cười, ngạo nghễ ưỡn ngực nói: "Yên tâm, kỹ viện ta sẽ không vào, về phần tiền ấy à, một đồng ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng, không tin hãy đợi đấy."
Vinh Phượng Đường bên trong miệng phát ra một trận cười khằng khặc quái dị, nheo mắt nhìn chằm chằm vào bộ ngực đối phương, đôi bàn tay còn khoa múa lung tung không trung, như thể đang đo đạc kích cỡ.
Gương mặt xinh đẹp của Tần Thanh lập tức phát lạnh, không muốn nhìn thấy đồ vô sỉ đó nữa, bèn quay mặt sang một bên, vừa vặn nhìn thấy Doanh Trinh nhảy lên thuyền.
Kỳ thật Doanh Trinh cũng không có bao nhiêu ác cảm với nha đầu ngang ngược này, ngược lại, thường thường loại người nhìn như bá đạo không nói lý lẽ, thật ra nội tâm là đơn thuần nhất, trong lòng nhịn không được bèn trêu đùa:
"A ~ Tần cô nương sao còn chưa đi? Chẳng lẽ vẫn muốn một kiếm cắt cổ tại hạ?"
Lúc Tần Thanh đối mặt Doanh Trinh, thái độ hoàn toàn tương phản, hai con ngươi tỏa sáng, dò xét Doanh Trinh từ đầu đến chân một lượt như thể lần đầu trông thấy đối phương,
"Không nghĩ tới ngươi lại chính là Doanh Trinh, tối hôm qua hỏi tên họ ngươi, ngươi còn cố ý thừa nước đục thả câu, nếu sớm một chút cáo tri, hôm nay chúng ta cũng đã không đến, dù sao ngươi là người mà sư tôn lão nhân gia ngày bình thường thích nhắc đến nhất."
Doanh Trinh cười nói: "Lúc Diệp Hoàng nhắc đến ta, hẳn nhiên là hết lời tán dương rồi?"
Thiếu nữ cười thần bí một tiếng, gật đầu nói: "Không sai, sư tôn từng phá lệ bốc quẻ Vấn Thiên cho ngươi, cuối cùng đạt được một kết luận, "
"Ồ? Là kết luận gì?"
"Sư tôn nói: Kẻ này trộm đoạt khí vận thiên địa mà sống, ấy là nghịch thiên, lẽ thường suy đoán là số chết yểu, sống không quá một luân hồi, mười Thiên can mười hai Địa chi lấy nhị nhị làm số, nhưng trong mệnh cách có ba【 Giáp 】, bù thêm hai tuổi, ứng nên chết vào năm hai mươi bốn tuổi, tháng Giáp, canh Giáp."
Khương Bái Ninh ở một bên cười ra thành tiếng, "Nhưng hiện tại y vẫn sống khỏe đó thôi, Diệp lão quái cũng không phải mỗi lần tính toán đều chuẩn như vậy."
Thiếu nữ tịnh không có phản bác ngay lập tức, mà từ tốn nói: "Sư tôn bói toán chưa hề phạm sai lầm, huống chi lần đó bốc còn là quẻ Vấn Thiên, lão nhân gia người tự hao tổn thọ nguyên vấn hỏi tương lai cho Doanh giáo chủ, khi tin tức ngươi ở Lĩnh Nam truyền đến Thiên Cơ các, sư tôn trong lúc bế quan lại bốc quẻ Vấn Thiên, mới biết được Doanh giáo chủ ngươi không biết dùng cách gì, vậy mà đã trả lại thiên địa khí vận."
Doanh Trinh nghe xong không hề lên tiếng, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, chỉ mỗi hắn biết, Diệp Huyền nói đều là thật.
Vinh Phượng Đường thì lại "Phì" một tiếng, cười nhạo nói: "Mở miệng đều là Diệp lão quái nói, chết thì một phen lí do thoái thác, không chết thì lại một phen lí do thoái thác, nói thế nào cũng là lão ấy có lý."
Nhìn thấy đối phương chất vấn sư tôn mình tôn kính nhất, gương mặt xinh xắn đáng yêu của thiếu nữ cười gằn một trận: "Sư tôn lão nhân gia người cũng có một phen kết luận với Vinh lão bản, ngươi có muốn biết?"
"Dù sao cũng rảnh rang, không ngại nói nghe một chút, " Vinh Phượng Đường một bộ dạng hờ hững.
"Vinh thị Lạc Dương, có chim phượng đến múa, mệnh cách chiếm trọn, khắc cha khắc mẹ khắc vợ con, tuổi nhược quán lên nắm quyền, thân có khí vận kim hoàng, có thể thống trị tiền tài thiên hạ, khổ nỗi lục thân thiếu hụt, nếu không ngừng giảm bớt khí vận kim hoàng để đền bù, chú định cả đời cô độc."
"Ha ha ha ha ha ~~~~" Vinh Phượng Đường nghe xong ngửa mặt lên trời cười lớn như điên, nước mắt đều chảy ra, bất quá qua trong chớp mắt lại đột nhiên biến sắc: "Ngươi nói không sai."
Hắn đột nhiên biến hóa một phen, khiến Doanh Trinh và Khương Bái Ninh nhìn thấy sững sờ,
Khương Bái Ninh quen biết Vinh Phượng Đường từ nhỏ, đối với chuyện của Vinh phiệt cũng biết rất rõ, dĩ nhiên nhìn ra Vinh Phượng Đường lần này cũng không phải là đang nói đùa, cặp mày thanh tú không khỏi cau lại, kinh ngạc nói: "Giải thích thế nào?"
Vinh Phượng Đường cười khổ, thở dài một hơi rồi hồi đáp: "Lúc phụ thân qua đời, đạo môn Đan Thần Tử từng đến tìm ta, miêu tả của lão và Diệp Huyền không khác nhau chút nào, đều nói mạng ta là cô độc cả đời, ha ha."
Khương Bái Ninh nghe xong lâm vào trầm mặc, Đan Thần Tử là Huyền Môn đệ nhất nhân, là thầy của Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn, ba giáp vấn đạo tiềm tu, sau vì bảo đảm đạo môn hưng thịnh mà từ bỏ cử chỉ phi thăng, thế nhân xưng là Bất Lão Thần Tiên, thuật bốc quẻ đạo môn thiên hạ vô song, nếu ngay cả Đan Thần Tử cũng nói như vậy, vậy hẳn là không sai.
Thiếu nữ Tần Thanh thì trên mặt lộ vẻ kiêu ngạo,
"Thế nào? Ta nói không sai chứ, ngươi một thân rách mướp này, hẳn cũng giống như ta vậy, trong người một đồng tiền lớn cũng không có chứ gì? Ngươi làm như vậy không phải là muốn dùng tự thân khổ tu đoạn khí vận đó chứ? Phá mệnh cách à? Đáng tiếc nha, thiên mệnh là vậy, vô luận ngươi hà khắc với mình như thế nào, cũng sẽ không thay đổi được bản tính tham tiền, muốn ta nói, mệnh cách của một người, vẫn nên thiếu hụt một chút mới tốt, nếu cái gì cũng chiếm trọn, lão thiên gia cũng sẽ ngứa mắt ngươi."
Chẳng biết tại sao, Vinh Phượng Đường đặc biệt thích đấu võ mồm với Tần Thanh, có lẽ do nhiều năm qua ai nấy đều e sợ thân phận của mình, ngôn ngữ trong lúc trò chuyện có nhiều tôn kính, chưa từng có người nào giống Tần Thanh nói ba câu thì đã có hai câu là chửi mình,
Nhớ ngày đó, khi mình sơ nhậm phiệt chủ, liền từng lập một quy củ, chiêu cáo thiên hạ: "Kẻ phạm vào Vinh phiệt, như nhổ vào mặt ta."
Mà hiện tại, thiếu nữ trước mặt là người đầu tiên trên đời thật sự nhổ vào mặt hắn.
Vinh Phượng Đường cười xấu xa nói: "Đúng vậy a, ta trời sinh thấy tiền là sáng mắt, không đổi được, cho nên Tần nha đầu vẫn sẽ phải đi kỹ viện ngoan ngoãn kiếm tiền, trả cả gốc lẫn lãi cho ta."
Tần Thanh cả giận nói: "Sao còn có lãi nữa?"
Vinh Phượng Đường gập ngón tay tính toán, nói: "Không chỉ là lãi, trong thời gian ngươi ở trên chiếc thuyền này của ta, ăn ở mỗi ngày đều tính một trăm lạng vàng. Có điều ngươi cũng không cần phải lo lắng, tin tốt là nếu như ngươi chịu khó tiếp khách một chút, trước ba mươi tuổi sẽ trả xong nợ, cũng sẽ được tự do ngay. Nếu có thể trả xong năm hai mươi lăm tuổi, không đúng, cái thân thể nhỏ xíu này của ngươi chịu không nổi."
Tần Thanh giận dữ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói: "Phi ~ thật sự là trong mắt chỉ thấy có tiền, chết cũng không hối cải, đáng đời ngươi cô độc cả đời."