Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 153 : Ta bị bệnh rồi

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Phá Lãng hào cứ như vậy tăng thêm một vị khách mới, Vinh Phượng Đường thu xếp cho thiếu nữ Tần Thanh ở một phòng thượng hạng cùng tầng với nhóm Doanh Trinh, theo lời hắn, dù gì thì tiêu phí một trăm lạng vàng một ngày cũng đáng được ở phòng thượng hạng, còn hắn thì ở ngay sát vách Tần Thanh, tự mình nhìn chằm chằm vị khách hàng ghi nợ này.
Bởi vì cột buồm chính bị gãy, dẫn đến Phá Lãng hào không thể di chuyển trong đêm, nhất là một đường bắc thượng càng là ngược dòng, thể lực của tay chèo cũng không thể thừa nhận phụ tải ngày đêm không ngưng nghỉ.
Trước khi cập bến Lạc Dương, Vinh Phượng Đường cũng không có ý định rời khỏi, mặc dù ngoài miệng hắn luôn miệng nói muốn bán thiếu nữ vào trong kỹ viện, kỳ thật cũng bất quá là hù dọa nàng một chút mà thôi, nếu thật sự làm như vậy , dựa vào tính cách cực kỳ bao che khuyết điểm của Diệp lão quái, nhất định sẽ chạy đến Lạc Dương cho mình một đao, Diệp Huyền thật sự là người mà hắn thật không thể trêu vào.
Vì mấy câu nói cuối của Doanh Trinh với Hạ Tiểu Hà, tương đương với việc quy mọi trách nhiệm về cái chết của Cốc Vũ Kiếm về mình, Khương Bái Ninh đã không còn là mục tiêu của Thiên Cơ các, hơn nữa Thiên Cơ các cũng sẽ không còn có ý niệm báo thù, nó giống như là nếu thủ tọa Lục Chính Quang của Ma giáo Tiền Phong doanh dám có gan ám sát Diệp Huyền, Ma giáo cũng sẽ bỏ mặc, ngươi đã dám làm vậy, vậy phải gánh chịu hậu quả cho việc làm vậy.
Đáng tiếc duy nhất chính là, góp thêm vào một cái Từ Thống Cơ, tổn thất không thể nói là không nhỏ.
Hạ Tiểu Hà đương nhiên là tin tưởng không chút nghi ngờ Doanh Trinh, bởi nàng cảm thấy, đối phương là người giống như Các chủ lão nhân gia, hoàn toàn không có bất kỳ lý do gì phải nói dối, cũng không có chuyện gì đáng để người như bọn họ nói dối, bất quá trong lòng nàng, vẫn còn nghi vấn về động cơ Cốc Vũ Kiếm dám can đảm ám sát Doanh Trinh, là nguyên nhân gì khiến cho Cốc Nhu Nhi dám mạo hiểm đến như vậy? Nàng ấy đâu phải là loại người lỗ mãng vô tri chứ?
Từ đó, Thất Kiếm oanh oanh liệt liệt rời núi, lại tổn binh hao tướng mà trở về.
...
Những ngày này, Vinh Phượng Đường nhân cơ hội nói chuyện phiếm với Khương Bái Ninh, cũng biết đại khái một chút sự tình liên quan đến phu phụ Trương Văn Trọng, đến đây đã rất bi quan về vận mệnh tương lai Phá Lãng hào,
Đứng trên mũi boong thuyền, Vinh Phượng Đường thở dài não nề,
"Cái này mẹ nó Hàn Nha nỏ đều đã kéo lên, Thiên Tứ phủ cũng ló đầu, trên thân vị Trương thứ sử này đến cùng cất giấu bí mật gì? Lão tử cũng không thể bởi vì một nhà bọn hắn mà gây khó dễ cho Hà Gian vương, nếu không thì sinh ý ở Hà Bắc đạo còn làm nữa không?"
Khương Bái Ninh tức giận nói: "Ai khiến mi quản? Kế tiếp mi cứ che chở cho thuyền của mi là được, về phần một nhà bọn hắn, có Trinh ca và ta là đủ."
"Úi cha cha ~~ ta nổi cả da gà rồi đây này, "
Vinh Phượng Đường bộ dáng khoa trương vừa đi vừa xoa người, chặc lưỡi nói: "Trinh ca, Trinh ca, kêu ngọt sớt nhỉ, mi không sợ Giang Thanh Huệ lại đến cửa tìm à? Tuy rằng trải qua trận chiến ở Hán Thủy mi đã hơi tiến vào Hỗn Nguyên cảnh, nhưng dù sao thời gian ngắn ngủi, cho nên ta vẫn không coi trọng mi, lại nói, lấy tính cách duy ngã độc tôn của Doanh Trinh, sao lại vô duyên vô cớ đi giúp vị Thứ sử đại nhân đó giải quyết phiền phức chứ?"
Khương Bái Ninh sớm đã quen với bộ dạng vô lại này của hắn, nghe vậy bèn cười ngọt ngào, nói:
"Giữa ta và Giang Thanh Huệ sớm muốn sẽ còn một trận chiến, điểm đó không cần mi bận lòng. Về phần Trinh ca, lần này khi ta gặp được chàng, phát hiện chàng đã thay đổi rất nhiều so với trước kia, có lẽ thật sự một trận chiến ở Minh Kính Hồ đã khiến chàng thay đổi rất nhiều, nói ra mi có thể không tin, song cho tới bây giờ, ta vẫn chưa từng nhìn thấy chàng giết người."
Vinh Phượng Đường nghe xong trợn mắt há mồm, giật mình nói:
"Không thể nào, trong Tam Hoàng Ngũ Đế nếu nói về tàn nhẫn hiếu sát, Doanh Trinh xưng đứng nhất thật sẽ không ai dám xưng đứng thứ hai, nghe nói đương sơ khi hắn mới lên nắm quyền, lấy thân phận giáo chủ Ma giáo tiếp thu Ma Môn, có rất nhiều đại ma đầu thành danh mấy chục năm không phục trong lòng, cảm thấy việc một tên hoàng mao tiểu nhi đòi làm thủ lĩnh Ma Môn quả thực là trò đùa. Kết quả thì sao, mười đại ma đầu bị hắn giết hết bảy, trong ma môn Thiên Tà Tông có thực lực gần với Ma giáo bị hắn giết cho thiếu chút đoạn mất căn cơ ngàn năm, nếu không phải Giang Thanh Huệ ngăn hắn lại, thì nay đã không còn Khổng Uyên đó, hiện tại mi lại bảo hắn đổi tính, ta là một vạn lần không tin."
"Không tin thì thôi!"
Khương Bái Ninh tựa hồ không muốn tốn thêm nước bọt giải thích cho hắn, phất tay áo rời khỏi,
"Xì ~ mới nói nhân tình mi mấy câu liền đã không nhịn được, "
Vinh Phượng Đường chép miệng, đứng ở đầu thuyền, lôi từ trong ngực ra một quả dưa leo, cắn một cái, giòn rụm.
"Họ Vinh, cách lần ngừng thuyền tiếp theo còn bao lâu nữa vậy, ngộp chết ta rồi, cứ tiếp tục như vầy ta sẽ ngã bệnh, ta mà ngã bệnh thì sẽ trả tiền cho ngươi thế nào?"
Thiếu nữ Tần Thanh tinh thần uể oải, hai mắt vô thần, đi lên trên boong tàu vuốt ngực, miệng thở hổn hển vô lực,
"Hít ~~~~ hà ~~~~~ "
"Hít ~~~~ hà ~~~~~ ta bệnh thật rồi."
Vinh Phượng Đường quay đầu lườm nàng, tức giận nói:
"Trên thuyền có lang trung, ngươi có thể bảo hắn kê mấy thang thuốc cho ngươi, lúc này mới có mấy ngày đã nhịn không nổi? Năm đó lão tử ăn uống ngủ nghỉ trên thuyền hơn một năm cũng không có bộ dáng sắp chết như ngươi vậy."
Tần Thanh sắc mặt tái nhợt ôm lấy bụng dưới ngồi thụp xuống, trên mặt mồ hôi hột lớn chừng hạt đậu lăn xuống, hữu khí vô lực nói:
"Van ngươi, còn bao lâu mới cập bờ? Đồ ta cần chỗ này của ngươi không có, "
Vinh Phượng Đường thấy nàng vậy mà còn giả bệnh, sầm mặt nói: "Đừng giả vờ nữa, ngươi có bệnh hay không chẳng lẽ ta nhìn không ra? Trên thuyền của lão tử dược liệu gì cũng có, lang trung cũng là nhất lưu, chẳng qua không thu tiền thuốc của ngươi thôi, đừng nói nữa, giả cứ như là có chuyện thật vậy."
"Ngươi... ngươi cái đồ..." Tần Thanh vô lực ngồi xổm trên mặt đất, cố sức nhấc tay chỉ Vinh Phượng Đường, tựa hồ ngay cả khí lực mắng hắn mấy câu cũng không có.
Vinh Phượng Đường nói: "Ngươi cái đồ vương bát đản hèn hạ vô sỉ đúng không? Ta nói hộ ngươi, "
Doanh Trinh vừa ra khoang cửa đi lên tầng trên boong thuyền, vừa vặn nhìn thấy màn này, không khỏi lắc đầu liên tục, gọi Sở Thanh Thanh tới, ghé tai dặn dò vài câu.
Sở Thanh Thanh một đường chậm rãi chạy đến đầu thuyền, muốn khom người dìu lấy Tần Thanh:
"Cô nương, vật cô cần trong phòng ta có, đi theo ta?"
Vinh Phượng Đường nghe thấy vậy, tay cầm nửa quả dưa leo đưa giữa không trung, vẻ mặt kinh ngạc,
Tần Thanh quay đầu nhìn thoáng qua cô gái xa lạ trước mặt, lạnh lùng nói: "Ta không quen ngươi."
Sở Thanh Thanh cười ha hả nói: "Ta là thị nữ của Doanh giáo chủ, cô nương cứ yên tâm, ta không hề có ác ý với cô."
Vinh Phượng Đường lúc này mới chen miệng vào nói: "Điểm này ta ngược lại có thể chứng minh."
Tần Thanh vốn muốn cự tuyệt, thế nhưng trên người lại không còn chút khí lực, nếu như không phải khí cơ vận hành trong cơ thể bị phong bế triệt để, nàng sẽ không phải chịu thống khổ như lúc này, mà hiện tại chỉ có thể mặc cho đối phương đỡ lấy mình, thất tha thất thểu đi về phía khoang tàu,
Lúc này, Sở Thanh Thanh đột nhiên quay đầu nói:
"Đúng rồi Vinh lão bản, chủ ta còn bảo ta chuyển cáo ngươi một câu, hắn nói, đáng đời ngươi cô độc cả đời."
"Ế?"
Vinh Phượng Đường mờ mịt không biết câu nói này của đối phương rốt cuộc là ý gì, mặt mũi tràn đầy hoài nghi, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Doanh Trinh lúc này cũng vừa vặn nhìn mình, tựa cười mà như không phải cười...