Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 154 : Thiện ác đúng sai
Ngày đăng: 10:48 28/06/20
Kỳ thật Tần Thanh cũng không phải trúng bệnh là gì, chẳng qua là đến kỳ kinh nguyệt bình thường của nữ nhi gia, mọi khi, lấy tu vi của nàng trong tình huống khí cơ vận chuyển trôi chảy, sẽ chỉ ra máu kinh bình thường, trên thân thể sẽ không có thêm phản ứng gì khác, Vinh Phượng Đường ngay cả điểm đó cũng nhìn không ra, đủ thấy đối với nữ nhân quả thật hoàn toàn không biết gì cả.
Sở Thanh Thanh tu vi kém cỏi, tự nhiên tránh không được phản ứng bình thường lúc đến kỳ kinh nguyệt, bất quá cũng may chỉ lấy tu vi hiện tại của nàng, hoàn toàn vẫn có thể chịu được cơn đau đớn, tối đa cũng chính là cảm giác thân thể có chút không thoải mái mà thôi, cho nên bên người nàng cũng mang phòng lấy nữ hồng hoàn.
Nàng đỡ Tần Thanh đến đầu giường, sau đó lấy nước ấm cho Tần Thanh uống vào ba viên nữ hồng hoàn, đắp kín mền cho nàng ta về sau, vẫn không quên luồn vào một cánh tay, xoa bóp bụng dưới cho đối phương, chỉ cảm thấy chỗ chạm vào cực kỳ lạnh buốt, tựa hàn băng.
"Hai ta dáng người không sai biệt lắm, ở chỗ đó ta có quần áo dư thừa, chờ cô khỏe lại thay vào là được."
Một trận mồ hôi lạnh qua đi, thêm vào đối phương không ngừng xoa nắn bộ vị đau đớn cho chính mình, thiếu nữ Tần Thanh dần dần cảm thấy thân thể dễ chịu rất nhiều, hư nhược mở mắt ra, chậm rãi nói:
"Đa tạ tỷ tỷ."
Sở Thanh Thanh cười cười nói: "Không cần cám ơn ta, là công tử nhà ta bảo ta chiếu cố cho cô."
Tần Thanh mí mắt nửa mở khẽ động: "Doanh Trinh?"
Sở Thanh Thanh nhẹ gật đầu,
Tần Thanh yếu ớt thở dài, một lần nữa nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:
"Tại Thiên Cơ các, Doanh Trinh thường được người đàm luận nhất, đương nhiên, mọi người nhắc hắn lúc đều là nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn sống hắn, ta từng nghe qua rất nhiều việc ác liên quan đến Doanh Trinh. Có một lần, một vị trưởng bối trong các nói cho ta, thân đệ đệ của mình chính là chết trên tay Doanh Trinh, bị Doanh Trinh móc đi hai mắt, gọt mũi, cắt mất hai lỗ tai, ném vào trong lồng thú, cuối cùng ngay cả xương cốt đều không còn, lúc ấy ta còn nhỏ, nghe xong liền chạy tới trước mặt sư tôn khóc lóc kể lể, mắng to trên đời vì sao lại có kẻ tà ác như thế.
Sư tôn lại nói cho ta, chuyện như vậy kỳ thật mỗi ngày đều đang xảy ra, tỉ như: Một vị nông phu, song thân tại thế, thê tử hiền lành, dưới gối còn có ba đứa con, lại chỉ có thể dựa vào chỉ có nửa mẫu ruộng sản xuất lương thực, miễn cưỡng duy trì khẩu phần lương thực người một nhà, nếu như gặp phải năm mất mùa, lương thực không thu hoạch được, bọn họ sẽ phải chịu đói, vận khí tốt có chút lương thực thừa, có lẽ sẽ có thể để bọn họ miễn cưỡng vượt qua, vận khí không tốt, cũng chỉ có thể đem nhi nữ bán cho các phú thương và đám quan gia, làm nha hoàn nô bộc trong phủ bọn hắn cả đời, phải biết những năm thiên tai, một nam hài chỉ có thể bán đổi được hai mươi cân hạt thóc, nữ hài có thể bán mười lăm cân, ngươi nói những phú thương mỗ gia đó có ác không? Nói hắn ác, người ta mua hài tử nhà ngươi, tuy làm nô bộc nhưng có ăn có mặc, nói hắn không ác, cục thịt cưng và minh châu nhà người ta, chỉ đáng giá mười mấy cân thóc?
Lại tỉ như: Một đô úy quan phủ, ở nhà thiết yến mở tiệc chiêu đãi thượng ti, tiểu thiếp mỹ mạo trong lúc vô tình bị thượng ti say khướt đang muốn đi nhà xí bắt gặp, trực tiếp liền bị kéo đến nơi hẻo lánh cưỡng ép làm chuyện vu sơn, tiểu thiếp la lên, Đô úy nghe được tiếng la chạy đến, vừa vặn nhìn thấy tiểu thiếp không mảnh vải che thân đang bị thượng ti cầm thú ép đè dưới thân, dưới cơn nóng giận liền định hành hung thượng ti, kết quả thượng ti quật ngược lại, nói là tiểu thiếp chủ động câu dẫn hắn, hơn nữa còn do bản nhân Đô úy sai sử, mục đích là vì lấy lòng chính mình, thượng ti nọ trực tiếp liền gọi thị vệ tới đòi bắt Đô úy truy nã tại chỗ, Đô úy biết rõ chân tướng, nhưng cũng biết nếu như mình bị bắt, một nhà già trẻ chỉ sợ cũng sẽ phải gặp nạn theo, rơi vào đường cùng, một đao chém chết tiểu thiếp, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ mới may mắn thoát nạn, ngươi nói hắn có ác không?
Một thiếu niên kiếm khách, xuất thân nghèo khổ, sơ nhập giang hồ khí phách bừng bừng, lập chí làm một vị hiệp khách lừng lẫy thiên hạ, kết quả hai mươi năm trôi qua, thiếu niên thành trung niên, hiệp khách thành kẻ cướp, người bị y giết chết có tốt có xấu, ngươi nói rốt cuộc y là hiệp khách hay là kẻ cướp đây?
Cuối cùng sư tôn dạy dỗ ta rằng, kỳ thật Chính đạo và Ma đạo chẳng qua là khoác lên hai chiếc áo ngoài màu sắc khác nhau mà thôi. Có nhiều người Chính đạo làm chuyện ác độc, cũng có người trong ma đạo hành hiệp trượng nghĩa. Cũng không phải thiện ác vốn là lẫn lộn, chỉ có dựa vào đôi mắt và trái tim của chính mình để phán đoán, đối xử tốt với ta chính là thiện, đối xử ác với ta chính là ác, chỉ thế thôi. Cũng như trước đó, Doanh Trinh và tỷ tỷ trong lòng ta đều là trống không, không phân thiện ác, nhưng bây giờ, Thanh nhi cám ơn các người."
Nghe xong những lời này, Sở Thanh Thanh cơ hồ không tin lỗ tai của mình, phải biết Thiên Cơ các cùng Minh giáo có ân oán mấy trăm năm, thù hận cực sâu, mình vốn cho rằng trong mắt đối phương, chỉ cần là Minh giáo, thì ắt sẽ chính là hạng người tà ma, không ngờ đối phương lại có kiến giải sáng tỏ như vậy,
Sở Thanh Thanh cười ha hả nói:
"Nếu như nói như vậy, trong lòng cô nương Vinh lão bản nhất định chính là ác nhân phải không?"
Tần Thanh uể oải ngáp một cái, tiếng lí nhí như muỗi:
"Trong lòng ta hắn vẫn là trống không."
Sở Thanh Thanh nghe vậy sững sờ, thoáng trầm tư, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mặt không hề đơn thuần như nàng biểu hiện ra ngoài như vậy,
. . .
Trên bờ sông, một con cự lang toàn thân trắng như tuyết đang chạy tới lui trong lùm cây, như ẩn như hiện, một đường theo lâu thuyền bắc thượng,
Doanh Trinh nhìn thấy, nói với Khương Bái Ninh ở bên cạnh:
"Diệp Huyền vẫn rất yêu thương bảo bối đồ đệ này a, bằng không cũng sẽ không đưa Bạch Linh cho cô nàng, lúc bắt Từ Thống Cơ, con súc sinh này đã tiềm phục ở bên cạnh, kém chút ta đã không phát hiện, "
Gần đây Khương Bái Ninh đặc biệt dính như sam, luôn dựa sát vào người Doanh Trinh, thỉnh thoảng liền sẽ si tình nhìn hắn nửa ngày, làn thu ba tràn đầy nhu tình, nghe vậy cười hì hì nói:
"Vật thông linh này am hiểu nhất là ẩn nấp, đi lại như gió, lực có thể xé xác hổ báo, gồm cả biết nhìn người, có thể sớm phát giác nguy hiểm, lúc chàng bắt Từ Thống Cơ, nó tiềm phục bên cạnh nhưng lại chưa hề ngăn cản, chính là vì ngửi được trên người chàng khí tức đáng sợ, bây giờ nó không lên thuyền tìm chủ, cũng là bởi vì phát giác được chủ nhân mình trên thuyền không gặp phải nguy hiểm, súc sinh này ấy thế mà tinh linh vô cùng."
Doanh Trinh cười cười, nói: "Vị Kinh Trập kiếm Đường Trảm đó vẫn đang ở phụ cận, Ninh nhi cảm thấy, Thiên Cơ các lần tiếp theo sẽ lệnh cho ai đến đối phó Vinh Phượng Đường đây?"
Vừa nhắc tới Vinh Phượng Đường, Khương Bái Ninh liền tràn đầy hưng phấn nói:
"Ninh nhi chỉ mong kẻ đến hung hãn, hảo hảo giáo huấn tiểu tử đó một chút, những năm gần đây trú trong Lạc Dương khó gặp đối thủ, tiểu tử này là càng lúc càng ung dung. Ninh nhi cảm thấy, trong Thiên Cơ các cùng lứa với Vinh Phượng Đường, hẳn là Thương Ỷ Dao đứng đầu kiếm quan và Niên Văn Chiêu, thủ đồ của Diệp Huyền, cùng Sở Quang Nam được xưng làm đao kiếm song tuyệt. Ninh nhi đặc biệt muốn nhìn thấy bộ dáng ăn quả đắng của tiểu tử đó, chỉ nghĩ tới thôi liền đã cảm thấy đại khoái nhân tâm."
"Đúng vậy a, đúng vậy a, đại khoái nhân tâm, nghe nói Giang Thanh Huệ xuất hiện ở Kinh Châu phủ, tự tay đánh chết Ma giáo Giai Chuẩn đường Đậu Phục Uy, Kinh Châu phủ mà lại cách nơi này không xa a, nếu mà nàng ta có thể tìm đến đây, họ Vinh chỉ nghĩ tới thôi, trong lòng ta nói nó sảng khoái a, " Vinh Phượng Đường đang ngồi xổm ở boong thuyền bên dưới, vùi đầu gặm một con cá nướng trong tay, vừa ăn vừa chép miệng bèm bẹp,
Khương Bái Ninh không nghĩ tới hắn ở ngay phía dưới nghe lén, trong tai vừa nghe đến ba chữ "Giang Thanh Huệ", ngọc dung lập tức lạnh tanh, cách không kình một chưởng đẩy ra,
"Bụp ~" một tiếng,
Con cá nướng trong tay Vinh Phượng Đường bị nổ thành bột, thịt bắn tung tóe khắp mặt hắn.
Sở Thanh Thanh tu vi kém cỏi, tự nhiên tránh không được phản ứng bình thường lúc đến kỳ kinh nguyệt, bất quá cũng may chỉ lấy tu vi hiện tại của nàng, hoàn toàn vẫn có thể chịu được cơn đau đớn, tối đa cũng chính là cảm giác thân thể có chút không thoải mái mà thôi, cho nên bên người nàng cũng mang phòng lấy nữ hồng hoàn.
Nàng đỡ Tần Thanh đến đầu giường, sau đó lấy nước ấm cho Tần Thanh uống vào ba viên nữ hồng hoàn, đắp kín mền cho nàng ta về sau, vẫn không quên luồn vào một cánh tay, xoa bóp bụng dưới cho đối phương, chỉ cảm thấy chỗ chạm vào cực kỳ lạnh buốt, tựa hàn băng.
"Hai ta dáng người không sai biệt lắm, ở chỗ đó ta có quần áo dư thừa, chờ cô khỏe lại thay vào là được."
Một trận mồ hôi lạnh qua đi, thêm vào đối phương không ngừng xoa nắn bộ vị đau đớn cho chính mình, thiếu nữ Tần Thanh dần dần cảm thấy thân thể dễ chịu rất nhiều, hư nhược mở mắt ra, chậm rãi nói:
"Đa tạ tỷ tỷ."
Sở Thanh Thanh cười cười nói: "Không cần cám ơn ta, là công tử nhà ta bảo ta chiếu cố cho cô."
Tần Thanh mí mắt nửa mở khẽ động: "Doanh Trinh?"
Sở Thanh Thanh nhẹ gật đầu,
Tần Thanh yếu ớt thở dài, một lần nữa nhắm hai mắt lại, chậm rãi nói:
"Tại Thiên Cơ các, Doanh Trinh thường được người đàm luận nhất, đương nhiên, mọi người nhắc hắn lúc đều là nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn sống hắn, ta từng nghe qua rất nhiều việc ác liên quan đến Doanh Trinh. Có một lần, một vị trưởng bối trong các nói cho ta, thân đệ đệ của mình chính là chết trên tay Doanh Trinh, bị Doanh Trinh móc đi hai mắt, gọt mũi, cắt mất hai lỗ tai, ném vào trong lồng thú, cuối cùng ngay cả xương cốt đều không còn, lúc ấy ta còn nhỏ, nghe xong liền chạy tới trước mặt sư tôn khóc lóc kể lể, mắng to trên đời vì sao lại có kẻ tà ác như thế.
Sư tôn lại nói cho ta, chuyện như vậy kỳ thật mỗi ngày đều đang xảy ra, tỉ như: Một vị nông phu, song thân tại thế, thê tử hiền lành, dưới gối còn có ba đứa con, lại chỉ có thể dựa vào chỉ có nửa mẫu ruộng sản xuất lương thực, miễn cưỡng duy trì khẩu phần lương thực người một nhà, nếu như gặp phải năm mất mùa, lương thực không thu hoạch được, bọn họ sẽ phải chịu đói, vận khí tốt có chút lương thực thừa, có lẽ sẽ có thể để bọn họ miễn cưỡng vượt qua, vận khí không tốt, cũng chỉ có thể đem nhi nữ bán cho các phú thương và đám quan gia, làm nha hoàn nô bộc trong phủ bọn hắn cả đời, phải biết những năm thiên tai, một nam hài chỉ có thể bán đổi được hai mươi cân hạt thóc, nữ hài có thể bán mười lăm cân, ngươi nói những phú thương mỗ gia đó có ác không? Nói hắn ác, người ta mua hài tử nhà ngươi, tuy làm nô bộc nhưng có ăn có mặc, nói hắn không ác, cục thịt cưng và minh châu nhà người ta, chỉ đáng giá mười mấy cân thóc?
Lại tỉ như: Một đô úy quan phủ, ở nhà thiết yến mở tiệc chiêu đãi thượng ti, tiểu thiếp mỹ mạo trong lúc vô tình bị thượng ti say khướt đang muốn đi nhà xí bắt gặp, trực tiếp liền bị kéo đến nơi hẻo lánh cưỡng ép làm chuyện vu sơn, tiểu thiếp la lên, Đô úy nghe được tiếng la chạy đến, vừa vặn nhìn thấy tiểu thiếp không mảnh vải che thân đang bị thượng ti cầm thú ép đè dưới thân, dưới cơn nóng giận liền định hành hung thượng ti, kết quả thượng ti quật ngược lại, nói là tiểu thiếp chủ động câu dẫn hắn, hơn nữa còn do bản nhân Đô úy sai sử, mục đích là vì lấy lòng chính mình, thượng ti nọ trực tiếp liền gọi thị vệ tới đòi bắt Đô úy truy nã tại chỗ, Đô úy biết rõ chân tướng, nhưng cũng biết nếu như mình bị bắt, một nhà già trẻ chỉ sợ cũng sẽ phải gặp nạn theo, rơi vào đường cùng, một đao chém chết tiểu thiếp, quỳ xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ mới may mắn thoát nạn, ngươi nói hắn có ác không?
Một thiếu niên kiếm khách, xuất thân nghèo khổ, sơ nhập giang hồ khí phách bừng bừng, lập chí làm một vị hiệp khách lừng lẫy thiên hạ, kết quả hai mươi năm trôi qua, thiếu niên thành trung niên, hiệp khách thành kẻ cướp, người bị y giết chết có tốt có xấu, ngươi nói rốt cuộc y là hiệp khách hay là kẻ cướp đây?
Cuối cùng sư tôn dạy dỗ ta rằng, kỳ thật Chính đạo và Ma đạo chẳng qua là khoác lên hai chiếc áo ngoài màu sắc khác nhau mà thôi. Có nhiều người Chính đạo làm chuyện ác độc, cũng có người trong ma đạo hành hiệp trượng nghĩa. Cũng không phải thiện ác vốn là lẫn lộn, chỉ có dựa vào đôi mắt và trái tim của chính mình để phán đoán, đối xử tốt với ta chính là thiện, đối xử ác với ta chính là ác, chỉ thế thôi. Cũng như trước đó, Doanh Trinh và tỷ tỷ trong lòng ta đều là trống không, không phân thiện ác, nhưng bây giờ, Thanh nhi cám ơn các người."
Nghe xong những lời này, Sở Thanh Thanh cơ hồ không tin lỗ tai của mình, phải biết Thiên Cơ các cùng Minh giáo có ân oán mấy trăm năm, thù hận cực sâu, mình vốn cho rằng trong mắt đối phương, chỉ cần là Minh giáo, thì ắt sẽ chính là hạng người tà ma, không ngờ đối phương lại có kiến giải sáng tỏ như vậy,
Sở Thanh Thanh cười ha hả nói:
"Nếu như nói như vậy, trong lòng cô nương Vinh lão bản nhất định chính là ác nhân phải không?"
Tần Thanh uể oải ngáp một cái, tiếng lí nhí như muỗi:
"Trong lòng ta hắn vẫn là trống không."
Sở Thanh Thanh nghe vậy sững sờ, thoáng trầm tư, chỉ cảm thấy thiếu nữ trước mặt không hề đơn thuần như nàng biểu hiện ra ngoài như vậy,
. . .
Trên bờ sông, một con cự lang toàn thân trắng như tuyết đang chạy tới lui trong lùm cây, như ẩn như hiện, một đường theo lâu thuyền bắc thượng,
Doanh Trinh nhìn thấy, nói với Khương Bái Ninh ở bên cạnh:
"Diệp Huyền vẫn rất yêu thương bảo bối đồ đệ này a, bằng không cũng sẽ không đưa Bạch Linh cho cô nàng, lúc bắt Từ Thống Cơ, con súc sinh này đã tiềm phục ở bên cạnh, kém chút ta đã không phát hiện, "
Gần đây Khương Bái Ninh đặc biệt dính như sam, luôn dựa sát vào người Doanh Trinh, thỉnh thoảng liền sẽ si tình nhìn hắn nửa ngày, làn thu ba tràn đầy nhu tình, nghe vậy cười hì hì nói:
"Vật thông linh này am hiểu nhất là ẩn nấp, đi lại như gió, lực có thể xé xác hổ báo, gồm cả biết nhìn người, có thể sớm phát giác nguy hiểm, lúc chàng bắt Từ Thống Cơ, nó tiềm phục bên cạnh nhưng lại chưa hề ngăn cản, chính là vì ngửi được trên người chàng khí tức đáng sợ, bây giờ nó không lên thuyền tìm chủ, cũng là bởi vì phát giác được chủ nhân mình trên thuyền không gặp phải nguy hiểm, súc sinh này ấy thế mà tinh linh vô cùng."
Doanh Trinh cười cười, nói: "Vị Kinh Trập kiếm Đường Trảm đó vẫn đang ở phụ cận, Ninh nhi cảm thấy, Thiên Cơ các lần tiếp theo sẽ lệnh cho ai đến đối phó Vinh Phượng Đường đây?"
Vừa nhắc tới Vinh Phượng Đường, Khương Bái Ninh liền tràn đầy hưng phấn nói:
"Ninh nhi chỉ mong kẻ đến hung hãn, hảo hảo giáo huấn tiểu tử đó một chút, những năm gần đây trú trong Lạc Dương khó gặp đối thủ, tiểu tử này là càng lúc càng ung dung. Ninh nhi cảm thấy, trong Thiên Cơ các cùng lứa với Vinh Phượng Đường, hẳn là Thương Ỷ Dao đứng đầu kiếm quan và Niên Văn Chiêu, thủ đồ của Diệp Huyền, cùng Sở Quang Nam được xưng làm đao kiếm song tuyệt. Ninh nhi đặc biệt muốn nhìn thấy bộ dáng ăn quả đắng của tiểu tử đó, chỉ nghĩ tới thôi liền đã cảm thấy đại khoái nhân tâm."
"Đúng vậy a, đúng vậy a, đại khoái nhân tâm, nghe nói Giang Thanh Huệ xuất hiện ở Kinh Châu phủ, tự tay đánh chết Ma giáo Giai Chuẩn đường Đậu Phục Uy, Kinh Châu phủ mà lại cách nơi này không xa a, nếu mà nàng ta có thể tìm đến đây, họ Vinh chỉ nghĩ tới thôi, trong lòng ta nói nó sảng khoái a, " Vinh Phượng Đường đang ngồi xổm ở boong thuyền bên dưới, vùi đầu gặm một con cá nướng trong tay, vừa ăn vừa chép miệng bèm bẹp,
Khương Bái Ninh không nghĩ tới hắn ở ngay phía dưới nghe lén, trong tai vừa nghe đến ba chữ "Giang Thanh Huệ", ngọc dung lập tức lạnh tanh, cách không kình một chưởng đẩy ra,
"Bụp ~" một tiếng,
Con cá nướng trong tay Vinh Phượng Đường bị nổ thành bột, thịt bắn tung tóe khắp mặt hắn.