Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 158 : Ma Hoàng Doanh Trinh

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Rừng rậm hẻm núi thôn vắng, tĩnh mịch im ắng, thi thoảng có vài tiếng chim sơn ca truyền đến, Doanh Trinh một mình dạo bước trong vô định giữa rừng núi mênh mông xinh đẹp, cành khô lá rụng lát dày trên mặt đất, đạp lên mềm nhũn, đột nhiên xuất hiện nhàn hạ thoải mái, khiến cho hắn gặp núi leo núi, gặp sông qua sông, giữa non nước trùng điệp, trong lòng hết thảy thanh minh.
Cái này loại cảm giác thật thoải mái, lẻ loi một mình tản bộ, nhất là có trợ giúp suy nghĩ, huống chi vẫn là tại loại này hoàn toàn sẽ không bị quấy rầy hoàn cảnh bên trong.
Thế nhân thường nói lượng sức mà đi, kỳ thật ý chính là có bao nhiêu khả năng thì xử lý bấy nhiêu công việc, thế nhưng là thường thường một chút thanh danh hiển hách lưu danh sử xanh, được hậu nhân ghi khắc, không khỏi là bảy phần sức liền muốn làm chín phần sự tình, thảng như công thành thì danh hiển tại thế, bại thì đương nhiên liền sẽ bị người gọi là hạng người không biết tự lượng sức mình. Nhưng trong thời đại tiến bộ, đều là dựa vào người dạng này sóng lớn đãi cát, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, thay nhau lớp lớp, mới có thể lần lượt tiến bộ ưu việt. Kỳ thật đời người chủ yếu nằm ở đặc sắc, chứ không ở thành bại.
Lần này Bắc thượng Lạc Dương, Doanh Trinh sở dĩ lựa chọn ngồi thuyền chạy chậm, chính là muốn dọc đường kiến thức cảnh sắc mỹ lệ bao la hùng vĩ trên sông, vạn vật trong thiên nhiên tuyệt sắc lộ ra vẻ nhỏ bé như vậy , mặc cho ngươi quyền hành hiển hách, phước ấm đời sau, cũng bất quá mấy đời phong lưu , mặc cho ngươi võ đạo đăng phong tạo cực, trăm năm về sau cũng bất quá là đề tài câu chuyện đàm tiếu của mọi người mà thôi.
Thế nhưng thế nhân sẽ không bao giờ dừng bước, việc theo đuổi ước mơ cơ hồ đã được ghi dấu vào trong tư tưởng của ngươi ngay khoảnh khắc ngươi chào đời.
Doanh Trinh tự biết thân là Thánh môn chi chủ, vác trên vai trách nhiệm phục hưng Thánh môn, thế nhưng là cho tới nay, sâu trong đáy lòng, hắn lại chưa bao giờ xem đó là việc mình phải làm, bao gồm cả chuyến bắc thượng Lạc Dương dò la tin tức Lý Tinh Tuyết lần này, cũng bất quá là được Nhân Hoàng nhờ vả, mưu đồ đường ra cho thế cuộc thiên hạ hỗn loạn trong tương lai không xa mà thôi. Nói cho cùng, hắn hiện tại vẫn là nước chảy bèo trôi, cũng phải, tư tưởng của hắn vốn có rất nhiều chỗ không khớp với thế giới này, đương đại Ma Hoàng võ đạo đỉnh phong trong mắt người ngoài, trong mắt hắn cũng bất quá là một cái thân phận thôi.
Hắn luôn cảm thấy, hết thảy những gì xảy ra trong nửa năm qua, vẫn giống như là một giấc mộng.
Để tay lên ngực tự vấn lòng, cái gì mới là thứ mình thật muốn đây?
Đúng như ba câu hỏi linh hồn hắn thủy chung không vượt qua được: Mình là ai? Mình đang ở đâu? Rốt cuộc mình phải làm gì?
Suy nghĩ càng nhiều, trong đầu Doanh Trinh càng trở nên lộn xộn, từng sợi từng sợi lộn xộn quấn lại vào nhau, thành một nùi như tơ vò, càng cảm thấy hồ đồ, mờ mịt...
Thời khắc này, hắn thậm chí bắt đầu hoài nghi bản thân, nếu như ngay cả mình muốn làm gì mà thậm chí cũng không biết, vậy cuộc sống sau này còn có niềm vui thú gì đáng nói đây?
Doanh Trinh không khỏi nhíu mày, hai bên huyệt Thái Dương bắt đầu giật đùng đùng,
Chỉ thấy hắn bất chợt dừng bước, hai mắt trợn lên, tròng mắt không ngừng phóng đại, hơi thở trong mũi cũng trở nên mỗi lúc một dồn dập, linh khí toàn thân không kiềm được mà phát ra bốn phía,
Ngay sau đó, khiếu huyệt khắp trong thể nội nảy lên như là đậu sủi, điên cuồng kéo rút kinh mạch các nơi, tựa thể muốn xé rách chúng nó vậy,
Doanh Trinh tự cảm giác được, đây là dấu hiệu bị tẩu hỏa nhập ma, hắn cố gắng muốn bài trừ suy nghĩ tạp nhạp trong đầu, để khí cơ đang bạo động trong thể nội an tĩnh trở lại, thế nhưng hắn chợt kinh ngạc phát hiện, hiện tại mình đã đến bước hoàn toàn không cách nào khống chế được thân thể, loại tình cảnh không biết này khiến hắn hoảng hốt trong lòng. Liền tiếp theo đó, ý thức trong đầu vậy mà cũng dần trở nên mơ hồ, thần thức hốt hoảng, thất khiếu chảy máu mà không hay.
Thân thể rắn rỏi lung lay muốn ngã, rốt cục, theo một tiếng trầm như sấm vang lên trong đầu, Doanh Trinh phun ra một ngụm máu tươi, ngã rầm xuống mặt đất,
Ý thức dần dần phai nhạt, để hắn chịu đủ cơn đau do mỗi một tấc da thịt trong thân thể đang điên cuồng bị xé rách, trong cơn đau đến độ không muốn sống nữa, hắn muốn la lên, song lại phát hiện rốt cuộc không thể phát ra được thanh âm nào,
Hắn không biết tại sao loại tẩu hỏa nhập ma này lại đột nhiên xuất hiện, cũng không biết làm thế nào mới có thể thoát khỏi tình cảnh đáng sợ này,
Dần dần, hai chân dần mất đi cảm giác, tiếp đó lan dần lên trên thân thể, Doanh Trinh hai mắt tối sầm, trong sát na ý thức toàn thân hoàn toàn biến mất, chỉ lưu lại một tia ký ức còn sót lại trong đầu.
...
Phảng phất như đang trong hỗn độn, Doanh Trinh đi đến một nơi quen thuộc, trong một cái động, trong động ánh sáng u ám, một thân ảnh mờ ảo lúc này đang đứng trước cái bàn đá, đưa tay cầm lấy ngọn đèn hoa sen.
Đây là động phủ trong đầu mình, Doanh Trinh hết sức quen thuộc, thế nhưng làm sao hiện tại mình lại xuất hiện ở đây? Và bóng người màu đen đó là ai?
Cũng đúng lúc này, bóng đen nâng đèn hoa sen lên, chậm rãi xoay người, cả người giống như bị khói đen che phủ, chỉ có khuôn mặt lờ mờ có thể nhìn ra, trên khuôn mặt không thể quen thuộc hơn hiện ra một nụ cười tà mị,
Doanh Trinh trợn mắt há mồm, không thể tin nhìn xem tấm kia cùng mình không còn phân biệt khuôn mặt,
Doanh Trinh nhìn ta, ta nhìn Doanh Trinh,
Hai con mắt trống rỗng của bóng đen nhìn Doanh Trinh, cười lạnh nói:
"Ngươi để bản tôn chờ thật vất vả, mãi đến hôm nay mới thừa cơ hội ngươi nhập ma để đoạt lại hết thảy những thứ vốn thuộc về bản tôn. Ngươi rất mờ mịt, không biết mình phải làm gì, đúng không? Đó bởi là vì hết thảy vốn chẳng thuộc về ngươi, hiện tại ngươi không cần mờ mịt nữa, nhiệm vụ của ngươi đã hoàn thành, hôm nay hãy cùng ngọn đèn hoa sen này tan biến chung với nhau đi."
Nói xong, bóng đen một chưởng đập vào đèn hoa sen, hỏa diễm trong đèn bắn ra tung tóe khắp trời, đèn hoa sen vỡ thành từng mảnh,
Mà cùng lúc đó, bóng đen kia lại vội vàng lui lại lách mình tránh né, nhìn bộ dạng đó, hẳn là tránh để không bị lửa đèn quét trúng thân thể,
Doanh Trinh tựa hồ rốt cục ý thức được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, bóng đen này chính là hồn phách còn sót lại của bản tôn Ma Hoàng, hắn vẫn luôn tiềm ẩn ở một góc nào đó trong đầu mình, tùy thời mà động. Hôm nay rốt cục nhân lúc mình không cẩn thận nhập ma mà bị hắn nắm lấy cơ hội.
Chỉ nhìn thấy bóng đen đó tránh lui bốn phía vẫn tránh không kịp, bị một tia lửa đèn rơi trúng hạ thân của hắn, lập tức liền đốt hắc vụ dày đặc đó thành một lỗ nhỏ xuyên thấu,
Doanh Trinh hai mắt nheo lại, nhìn ra được tia tàn hồn này e ngại hỏa diễm đèn hoa sen, bèn không chút do dự xông nhanh tới trước, ống tay áo dài phất một cái, cuốn lấy ba phần mười lượng lửa tứ tán của ngọn đèn hoa sen vào trong tay áo, sau đó đột nhiên hất ra, vẩy hết lên người đối phương.
Bóng đen hận muốn rách cả mí mắt, trên mặt càng dữ tợn đáng sợ, chỉ thấy hắn điên cuồng hất tay muốn ngăn trở lửa đèn, nhưng đều là uổng công, nhiều đốm lửa xuyên thấu hắc vụ, đánh xuyên qua toàn bộ thân thể hắn thành vô số lỗ thủng,
Doanh Trinh vẫn không ngừng nghỉ, tay áo dài cuốn lấy số lửa đèn còn chưa tắt trên mặt đất, lần nữa quăng tới,
Bóng đen dần dần trở nên phai nhạt, gương mặt không trọn vẹn không cam tâm nhìn Doanh Trinh hằm hằm, rốt cục trải qua thoáng giãy dụa, hóa thành từng tia từng khói xanh chui vào thể nội Doanh Trinh.
Trên vách động, mười hai quyển trục đều giở hết ra.
...
Không biết qua bao lâu,
Trong rừng cây một bộ thân thể nằm thẳng dưới đất, bỗng nhiên đứng bật dậy, bên trên khuôn mặt anh tuấn treo một nụ cười tà mị, trong đôi mắt lóe lên hai đám lửa rồi biến mất,
Thanh niên chậm rãi xòe hai bàn tay của mình, sau đó siết mười ngón lại, lạnh lùng cười nói:
"Ngươi mượn liên đăng hoàn trả khí vận, ta mượn lửa đèn đạt được chân ngã."
"Ha ha, ha ha ha ha, ha ha ha ha ha ~~~~~~ "
Trong rừng cây, cuồng phong nổi lên cuồn cuộn, cây rừng ngã rạp, lá rụng bay múa đầy trời, rực rỡ...