Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 159 : Làm phiền giáo chủ

Ngày đăng: 10:48 28/06/20

Mười hai quyển trục lặng lẽ treo trên vách động, đèn hoa sen dù đã không còn, nhưng Doanh Trinh vẫn có thể xem rõ nội dung trên đó, ý thức thần du trong động phủ, vẫn không khỏi hít sâu một hơi,
Mười hai quyển trục, mười hai loại công pháp.
Bất quá Doanh Trinh trong lòng biết rõ vô cùng, ba quyển trục mà hắn tiếp xúc sớm nhất đến nay vẫn chưa tính là là tu luyện viên mãn, lại thêm Kiếm Tâm Thông Minh vẫn đang tìm hiểu một nửa, nếu lúc này lại phân tâm tu luyện thứ khác, khó tránh có chút tham thì thâm, võ đạo một đường vốn nằm ở chữ "Thanh" (hiểu rõ), cũng như chữ "Chân" của Đạo môn và chữ "Không" của Thích (Ca) môn.
Cho nên thời khắc này Doanh Trinh tịnh không nôn nóng, một là tất cả công pháp đều nằm ở trong đầu, không ai có thể lấy đi, thứ hai ký ức dung hợp đoạt được trong đầu cũng nói cho hắn, có một số công pháp không dễ tuỳ tiện đụng vào.
Đầu tiên là tìm tới một dòng suối nhỏ thanh tịnh, tẩy rửa vết máu trên mặt, khom người nhìn ngắm khuôn mặt vô cùng quen thuộc trong nước, Doanh Trinh chỉ cảm thấy thời khắc này thể xác và tinh thần tràn trề năng lượng, thần đài một mảnh thanh minh.
Doanh Trinh của trận chiến tại Minh Kính hồ đó rốt cục đã chết không thể chết thêm, bất quá ký ức mà hắn lưu lại đã giúp Doanh Trinh hiện tại giành được cuộc sống mới.
Nó không đơn thuần là một phần ký ức, mà còn là một trải nghiệm cuộc đời thật sự, hỉ nộ ái ố, yêu hận vướng mắc, rất nhiều chuyện cũ hóa thành từng sợi tư duy rốt cục tan vào trong máu Doanh Trinh một cách triệt để.
Doanh Trinh nhắm mắt đứng lặng yên trên một mảnh đất trống đã hoang tàn, nhớ lại đủ chuyện trước đây, nghĩ đến một chút chuyện vui, khóe miệng cũng không khỏi cười khẽ, nếu như nghĩ đến một chút chuyện buồn, cũng không khỏi song mi cụp xuống, cứ như vậy, thanh niên tuấn dật khi thì ôm bụng cười to, khi thì cảm xúc sa sút, khi thì lệ rơi đầy mặt...
Từ nay về sau, hắn không còn phải quá căng thẳng để tránh bị người khắc phát giác dị dạng, cũng không cần hỏi lung tung này nọ thứ gì cũng không biết, càng không cần phải bó tay bó chân không dám giết người.
Đèn hoa sen tên là Trường Sinh Trản, vốn là đạo môn chí bảo, truyền thừa ngàn năm, đã truyền qua tay mười hai đời tiên nhân, Trường Sinh Trản có chia làm hư thực, phần hư tồn tại ở trong linh đài, bên trong cất giấu mười hai quyển điển tịch, phần thực đi khắp thiên hạ sông núi, tích chứa thiên địa khí vận.
Ma Hoàng Doanh Nguyên đời trước là chủ nhân thứ mười một của Trường Sinh Trản, cha truyền con, Doanh Trinh chính là người thứ mười hai, cho nên trong mười hai quyển trục mới có 【 Đại Thông Thiên Thủ 】 và 【 Bản Tâm Nạp Vật 】 vốn chỉ thuộc về Minh giáo,
【 Kiếm Tâm Thông Minh 】 đến từ một vị Lục Địa kiếm tiên trăm năm trước, mà 【 Tiểu Khí Tượng Quyết 】 thì do Thiên Sư Hoàng phi thăng hai trăm năm trước căn cứ vào pháp quyết luyện khí của đạo môn là 【 Đại Khí Tượng Quyết 】 làm ra cải tiến.
Mà hiện tại phần thực của Trường Sinh Trản bị cầm đi trả lại khí vận, phần hư lại bị đánh nát, chỉ còn lưu lại mười hai quyển công pháp, đã là đoạn mất truyền thừa trường sinh, sẽ không còn chủ nhân đời thứ mười ba.
Có được ký ức hoàn chỉnh hiện tại Doanh Trinh đã rất rõ ràng, trước mắt mình hẳn là nằm giữa Vô Vi cảnh và Hỗn Nguyên cảnh, lên cũng lên không được mà xuống cũng xuống không xong, rất là khó xử.
Muốn quay về Hỗn Nguyên cảnh, phải cần có được kỳ ngộ, đương nhiên phần kỳ ngộ không ở bên ngoài, mà nằm trong chính bản thân Doanh Trinh. Mặc dù hắn đã từng có một lần kinh nghiệm tiến vào Hỗn Nguyên, nhưng lần đó là lại là kiếm tẩu thiên phong để giết chính đạo, cả người xông vào Đại Hạ, đạp phá phân nửa giang hồ Đại Hạ, chém đầu tám ngàn hơn, rốt cục dưới tình huống sắp phải thua Mâu Thánh Thái Sử Sào, bước vào Hỗn Nguyên.
Với loại Lục Địa Thần Tiên cảnh dùng tuyệt đường sống để tự tu thành đạo vốn là hành vi nghịch thiên, tự nhiên cũng sẽ bị linh khí trong thể nội phản phệ dẫn đến tâm ma bất ngờ bộc phát. Có điều nếu như hắn tĩnh tâm bế quan tiêu trừ lệ khí, vẫn có thể ổn định Hỗn Nguyên cảnh, song hết lần này đến lần khác lại lựa chọn mượn dùng 【 Hạo Tái 】 linh thể củaTưởng San, lệ khí chưa trừ thì âm khí đã đến mà không hay.
Trận chiến tại Minh Kính hồ thắng bại đã phân,
Về phần Diệp Huyền vì sao trá thương, hắn cũng không rõ lắm, là mượn cơ hội này để rũ bỏ cái gánh nặng Thiên Cơ các nhằm mong tiến thêm một bước, hay là cố ý lộ sơ hở bao che cho Diệp Sung khởi binh tạo phản, thì không biết được.
Doanh Trinh vốc lên một bụm nước trong uống vào mấy ngụm, giũ tay cười cười, rồi quay người đi về hướng bắc, mỗi bước mười trượng.
...
Dãy núi rốt cuộc cũng có phần cuối, trên một bình nguyên rộng lớn, rừng sâu rải rác tản loạn, nước sông nơi đây cũng rốt cục giảm dần tốc độ của nó, yên tĩnh chảy xuôi,
Dưới một gốc cây già, một đống lửa đang được nhóm lên, hoa lửa nổ lốp bốp.
Một trung niên nhân dáng người tiều tụy không biết từ nơi nào vác tới một con lợn rừng to gấp chừng ba lần hình thể hắn, con lợn rừng lông đen này toàn thân không thấy vết thương, song đã không còn hô hấp,
Trung niên nhân ngồi cạnh đống lửa bên dòng suối nhỏ, mổ bụng lợn rừng, máu hòa vào dòng suối nhỏ, nhuộm màu đỏ tươi, bất quá cũng chỉ qua một thoáng thời gian, sau khi trung niên nhân thu thập xong lợn rừng, nước suối lại trong vắt như trước.
Một kiếm xiên lấy một miếng thịt ba chỉ lấy từ phần bụng lợn rừng, trung niên nhân liền an tĩnh ngồi nướng thịt bên cạnh đống lửa, thịt ba chỉ thịt mỡ đan xen, trải qua một hồi nướng lửa, mỡ heo đều bị nướng chảy, như chất lỏng óng ánh, bao trùm trên miếng thịt đậm mùi nướng này.
Trung niên nhân một thân ăn mặc kiểu dáng võ phu, bất quá ấn đường gồ cao, mũi thẳng môi dày, nhìn tướng mạo ngược lại rất có uy nghiêm,
Doanh Trinh bước vài bước liền đã đến gần, chích mũi chân hất một tảng đá xanh trong đám cỏ rơi xuống ngay bên cạnh trung niên nhân.
Trung niên nhân mặt không đổi sắc, ánh mắt vẫn đặt trên miếng thịt ba chỉ, vẻ mặt chờ đợi.
Doanh Trinh hất vạt áo, ngồi xuống tảng đá, xích lại gần đống lửa hít sâu mấy hơi, nói:
"Mùi thì rất thơm, nhưng ta biết vị nhất định chẳng ngon lành gì, bất quá bụng ta cũng xác thực đang đói, miếng này là của ta đúng không?"
Trung niên nhân cười ha hả nhìn về phía Doanh Trinh, kinh ngạc nói:
"Ta cực khổ mổ heo móc ruột thịt nướng, làm sao lại thành của huynh đài rồi? Vả lại huynh đài còn chê miếng thịt này có vị không ngon, vậy thì càng không thể cho."
Doanh Trinh cười ha ha một tiếng, lơ đễnh, xòe đôi bàn tay đưa tới gần đống lửa, cho đến khi hai bàn tay nóng ran, mới thu hồi xoa nắn một phen,
"Ngươi sớm vẫn đi theo, song lại không lộ diện, để ta trên thuyền thay ngươi xua đuổi phiền phức cho vị sư đệ đó, phần cực khổ đó còn không đáng một miếng thịt?"
Trung niên nhân ngượng ngùng cười một tiếng, thần sắc có chút không nỡ chuyền miếng thịt heo đã nướng vừa xong lên một nhánh cây, đưa cho Doanh Trinh,
"Ha ha, xem cái trí nhớ của tại hạ kìa, đáng chứ đáng chứ. Sư đệ lỗ mãng đó của tại hạ tạm thời đành phiền Doanh giáo chủ vậy, "
"Xác thực rất phiền."
Doanh Trinh không chút khách khí cầm lấy thịt heo, cũng không chê bỏng miệng, cắn một miếng, mỡ heo ứa ra, khiến cho hai mép môi sáng bóng,
"Vị xác thực bình thường, tốt xấu ngươi phải thêm chút gia vị chứ, cỏ dại trên khắp đồi núi bạt ngàn nơi này có không ít có thể làm gia vị, ngươi thế mà thật là lười."
Trung niên nhân lại lấy một miếng thịt khác gác trên lửa, cười ha ha,
"Đúng là lười mà, Lại bộ Thị lang lười làm, cũng không muốn làm Cửu phẩm đao thị gì đó, không chịu câu thúc, tùy tâm sở dục, tự tại là được."
Vị trung niên nhân này, tên là Tào Tiểu Chi, người khác không biết tên thật của hắn, đều gọi hắn Long Đình Phi Kiếm.