Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 55 : Giáo chủ người không phải là người tốt

Ngày đăng: 20:03 27/05/20

Doanh Trinh kiếp trước chưa từng đi tới chốn phong nguyệt như thế này, nói đúng ra, hắn vẫn là một đồng tử,
Bây giờ ngược lại là trực tiếp tiến vào trong này, đủ loại dáng vẻ oanh oanh yến yến liên miên không dứt, dư âm tiếng nhạc đàn ca sáo hát còn văng vẳng bên tai.
Tam Tuyệt biệt uyển chiếm diện tích không nhỏ, chủ yếu chia làm ba bộ phận, tửu lâu, nhã uyển, lạc sảnh. Giữa ba nơi đều có khoảng cách, phân biệt rõ ràng.
Ngoài ý liệu là, sản nghiệp lớn như vậy mà lại không phải là của Tống gia, chỉ nghe nói lão bản là nữ nhân, cụ thể kim chủ chống lưng phía sau là ai thì không biết được,
Nhã uyển mà Doanh Trinh bọn hắn ở có chút u tĩnh, có núi có nước có rừng có cảnh, giá cả phòng ốc đều là thống nhất, mỗi ngày chính là mười lượng bạc,
Đặt ở An Bình huyện, mười lượng bạc đủ Doanh Trinh ăn hơn mười ngày.
Trên ngọn giả sơn một chỗ phương đình,
Lúc này đã bắt đầu mùa đông, Thanh Uyển lại đổi một chiếc váy dài ôm người màu đỏ lửa yêu diễm, phác hoạ nên đường cong ngạo nghễ gần như hoàn mỹ của cô nàng, phối hợp với da thịt trắng như tuyết cùng mái tóc đen dài như thác nước, đi tới chỗ nào đều liên tục thu hút sự chú ý của người khác, dù là nhóm tỳ nữ phụ trách phục vụ phòng trọ nhã uyển cũng đều nhao nhao ném tới những ánh mắt hâm mộ.
Ba người vây quanh bàn đá mà ngồi, Sở Thanh Thanh vẫn đứng y cạnh Doanh Trinh, nàng tựa như đã dưỡng thành cái thói quen này, cũng không cảm thấy mất tự nhiên.
Bên dưới hòn non bộ chính là hồ nước trúc lâm, nhàn nhạt hàn khí quanh quẩn bên trong tiểu viện, trái với ba người kia ăn mặc quần áo đơn bạc, Doanh Trinh đã trùm vào một chiếc áo khoác lông chồn màu đen, cũng không phải vì hắn ngại lạnh, mà vì đã quen mùa đông liền muốn mặc dày thêm một chút, đó là sự tôn trọng tối thiểu với trời đông giá rét.
Chiếc áo lông chồn này là Sở Thanh Thanh đi dạo hết Thanh Châu phủ mua cho hắn, nghe nói đây là kiện hàng tốt độc nhất trong tất cả tiệm áo lông, bỏ ra hết thảy ba ngàn lượng bạc.
Doanh Trinh nhấm nháp trà thơm trong tay, cười hỏi Thanh Uyển đang đứng ở bên cạnh:
"Uyển nhi, tiến độ công trình bên trên Thanh Sơn thế nào rồi?"
Mộc Thanh Uyển thân làm Tiền phong doanh phó tọa, tự nhiên không cách nào hoàn toàn thoát được trách nhiệm, suốt khoảng thời gian này vẫn luôn trong thành ngoài thành chạy qua lại hai nơi, đối với tiến triển của công trình cũng biết sơ lược,
"Hồi sư huynh, Tống phiệt kia tám trăm năm mươi vạn bạc cũng đã đưa đến, còn mang đến mấy ngàn thợ khéo, công trình tiến triển thần tốc, thế nhưng thời tiết lạnh dần, Lục thủ tọa bây giờ cũng chỉ có thể tập trung tu kiến phòng ốc cho tất cả mọi người cư trú cùng vài cái tháp canh phòng cần thiết, hành cung của giáo chủ chỉ sợ không có một năm nửa năm khó mà xây thành."
"Ừm ~ "
Chén trà trước mặt Doanh Trinh đã cạn, tự có Sở Thanh Thanh bên cạnh vì hắn rót đầy,
Hắn hỏi thăm tiến độ công trình, cũng là cảm thấy lúc này đã bắt đầu mùa đông, mặc dù chưa có tuyết rơi, nhưng trên núi muốn so Thanh Châu thành còn lạnh hơn mấy phần, không khỏi có chút lo lắng cho binh sĩ Tiền Phong doanh.
Trước khi đi, hắn đã từng nhìn qua kiến trúc bản vẽ do công tượng vẽ ra, vật liệu đá tinh tuyển, vật liệu gỗ thượng hạng, lâu vũ nguy nga như cung điện, thực sự quá mức xa hoa,
Lúc đầu hắn còn muốn nói không cần phô trương như thế, kết quả Lục Chính Quang buông một câu: Cố gắng làm bằng một phần trăm Quang Minh đỉnh.
Sau đó hắn cũng liền từ bỏ, muốn xây như thế nào thì xây như thế nấy vậy.
Nhiếp Vô Cụ nhìn thần sắc Doanh Trinh, mà cảm động đến muốn khóc, hắn biết Doanh Trinh là đang quan tâm đến huynh đệ Tiền Phong doanh.
Một màn này, đã thật lâu rồi hắn không còn nhìn thấy nữa.
Thân là sư đệ của Doanh Trinh, có thể nói hắn đã từng bước nhìn thấy giáo chủ nhà mình từ một lãnh tụ vô cùng cao minh được người người trong giáo kính ngưỡng biến thành tuyệt thế ma đầu khiến người trong thiên hạ nghe mà biến sắc.
Đã có lúc, bởi vì tính tình Doanh Trinh thay đổi lớn lao, vì đau khổ mà hắn phóng đãng uống rượu, từng có một khoản thời gian thất ý rất lâu.
Mà lần này sau khi gặp lại sư huynh, hắn phảng phất lại thấy được người sư ca ôn tồn lễ độ, ngẫu nhiên sẽ trách cứ mình vài câu thuở thiếu niên,
Nhiếp Vô Cụ cười hì hì nói: "Sư huynh, ngươi yên tâm đi, lão Lục người này tuy hơi cứng nhắc, nhưng tuyệt đối là kẻ trong nóng ngoài lạnh thương xót thuộc hạ, trước ngày đại hàn trên Thanh Sơn ắt sẽ có thể xây được đại khái, để các huynh đệ chống đỡ qua đông, "
Doanh Trinh nhẹ gật đầu,
Sở Thanh Thanh đi đến lò than cạnh bên lại bổng sung mấy cục than mới, mặc dù nàng cũng rõ ràng ba người này không ai sợ lạnh, nhưng trong ngày mùa đông bên cạnh có cái lò than, cảm giác vẫn là ấm áp.
"Sư huynh, ta không quá ưa thích nơi này, nơi này nữ nhân son phấn khí quá nặng, ngửi thấy khó chịu, " Thanh Uyển đôi mi thanh tú cau lại, khẩn khoản nhìn về phía Doanh Trinh, nàng trên khuôn mặt ngọc không thêm son điểm phấn, hoàn toàn là vẻ đẹp thiên sinh lệ chất, nhìn dễ chịu tự nhiên,
Nhiếp Vô Cụ vội vàng chen miệng nói: "Ta lại cảm thấy rất tốt a, nghe nói nơi này đầu bếp làm đồ ăn chính là Thanh Châu phủ nhất tuyệt, còn có một vị mỹ nhân cầm kỳ thư họa mười tám loại nhạc khí mọi thứ đều tinh thông, về phần hoa khôi nọ ấy hả? Phải rồi tiểu sư muội, cho ta mượn ít bạc dùng một chút, "
Thanh Uyển lập tức nổi giận, "Xéo đi, muốn ngủ với gái thì tự mình đi mà nghĩ cách, "
Nhiếp Vô Cụ mà lại tí tửng cười đùa, lại gần nắm lấy cánh tay của nàng tinh nghịch nói:
"Sư muội, muội làm vậy là không đúng rồi, tốt xấu ta cũng là sư huynh của muộn, mượn muội bạc đâu phải là không trả, ta từ lúc rời khỏi Quang Minh đỉnh, cung cấp hàng tháng liền bị cắt mất, hiện tại nghèo không còn lấy văn tiền, muộn nỡ nhẫn tâm nhìn ta đáng thương như thế sao?"
"Tống phiệt chẳng phải đã đưa tới cho sư huynh mấy ả mỹ tỳ đó sao, sư huynh huynh ấy không muốn ở trên Thanh Sơn, huynh hãy cầu xin sư huynh, để huynh ấy thưởng cho huynh một ả là được, "
"Hay cho Mộc Thanh Uyển nhà cô, hết lời ngon ngọt không dùng được đúng không? Thiệt thòi lúc trước ta luôn nói tốt về cô cho Sở sư huynh, lương tâm của cô đâu?"
"Hừ, " Mộc Thanh Uyển hừ lạnh một tiếng, gương mặt xinh đẹp quay ngoắt sang một bên, vị nữ ma đầu thanh danh hiển hách trên giang hồ này, trước mặt các sư huynh mình, lại biểu hiện ra bộ mặt chân thật nhất của con gái,
Doanh Trinh thích nhất là xem hai người bọn họ đấu võ mồm, điều đó khiến hắn cảm nhận được một cảm giác ấm áp và thân tình khó có được, Hắn cười cười, từ trong ngực móc ra một tấm ngân phiếu hai ngàn lượng đặt lên bàn, đưa cho Nhiếp Vô Cụ,
"Cầm đi đi, trên người nam nhân không thể không có bạc được, "
"Ách? Sư huynh ngươi lại còn mang theo ngân phiếu?" Nhiếp Vô Cụ sửng sốt một chút, lập tức vui vẻ ra mặt, "Vẫn là sư huynh thương ta, "
Nói xong cười hì hì liền muốn đưa tay cầm lấy,
Ngọc thủ mượt mà của Thanh Uyển đã nhanh hơn hắn một bước giật lấy ngân phiếu, sau đó oán trách nhìn về phía Doanh Trinh, "Sư huynh, huynh không thể cứ luôn mặc kệ hắn như vậy, "
Trong khoản thời gian ở chung đến nay, Nhiếp Vô Cụ cùng Mộc Thanh Uyển tựa hồ cũng tìm về sự thoải mái khi cùng Doanh Trinh ở chung lúc trước, bởi vì ba người thuở nhỏ đã ở chung một chỗ, cho nên tại lúc này cũng là vô câu vô thúc,
Lục Chính Quang cũng không dám như vậy,
"Cho hắn đi, háo sắc chính là nhân chi thường tình, kìm nén quá cũng không tốt, "
"Sư huynh, ngươi, " Thanh Uyển nổi giận chống nạnh đứng lên, bộ ngực ngạo nghễ không ngừng phập phồng,
"Vẫn là sư huynh biết ta vậy, muội trả lại đây, "
Nhiếp Vô Cụ thừa dịp Thanh Uyển không chú ý liền giật một cái cướp đi ngân phiếu, sau đó cười tủm tỉm vái Doanh Trinh một cái thật sâu, rồi nhanh như chớp chạy tới lạc sảnh,
Sở Thanh Thanh thấy ở giữa sư huynh muội bọn họ chơi đùa không hề có chút ngăn cách thì cũng cảm thấy thú vị, hoà giải nói:
"Phó tọa đại nhân, thực sắc tính dã, Nhiếp kỳ sứ như vậy cũng là bình thường, "
"Mắc mớ gì tới ngươi?" Mộc Thanh Uyển liền như một con báo cái trừng mắt nạt đối phương một cái, rồi tức giận rời khỏi,
Sở Thanh Thanh nhìn về phía Doanh Trinh, thè lưỡi dí dỏm, nàng tự nhiên biết Thanh Uyển không thích nàng, còn về phần tại sao không thích, nàng cũng không biết.
Doanh Trinh cũng không muốn xen tay vào cuộc chiến giữa nữ nhân với nhau, cười nhìn Sở Thanh Thanh,
"Nói thật, ta cũng rất muốn đi xem ca cơ kia biểu diễn một chút, "
Sở Thanh Thanh gương mặt xinh đẹp sững sờ, hờn giọng: "Công tử người cũng không phải là người tốt, "