Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 56 : Tiểu hòa thượng

Ngày đăng: 20:03 27/05/20

"Ha ha, "
Doanh Trinh sang sảng cười một tiếng, vươn người đứng lên, "Có điều không phải đem nay, ta muốn tĩnh tu, tiểu Thanh nhớ đưa cơm tối đến phòng ta, "
"Được rồi công tử, " Sở Thanh Thanh phương tâm cười trộm, vị giáo chủ đại nhân này của mình thật sự là một ngày ba bữa không bỏ bữa nào.
...
Trong Tam Tuyệt biệt uyển, quy mô lạc sảnh là lớn nhất, bố cục nơi đây cũng tựa hồ như được cao nhân chỉ điểm, tiểu lâu bốn tầng hình khuyên vây quanh một cái nhạc đài đặt chính giữa, khiến cho khối khu vực chính giữa này trống trải một chút, để có thể phát huy âm sắc một cách tốt nhất,
Nhất dưới cùng là tán đài, hơn bốn mươi chiếc bàn vây quanh nhạc đài như chúng tinh củng nguyệt, trên lầu thì đều là bao sương, khách nhân không giàu thì sang,
Mà bàn ghép rẻ tầng tầng một, thì cũng cần hai mười lượng bạc mới có thể đặt được, có điều đêm nay đặc biệt, cần đến trăm lượng,
Kỳ thật từ lúc Nhiếp Vô Cụ ở trong biệt uyển, đã từng tới đây nghe mấy lần, tiết mục mỗi ngày đều khác nhau, tuyệt sẽ không để người ta có cảm giác chán ngán,
Tiếng tiêu có thể dập dờn, lảnh lót vang xa, văng vẳng bên tai như tiếng vòng ngọc khẽ chạm,
Tiếng cầm tiếng sắt hòa quyện vào nhau, uyển chuyển liên miên như châu rơi mâm ngọc, để Nhiếp Vô Cụ dù không phải kẻ thanh cao cũng cảm thấy vào thời khắc ấy mình như trở nên tao nhã,
Nhiếp Vô Cụ đương nhiên không biết đánh giá, nhưng ít ra có thể nghe ra hay dở, cho nên đêm nay hắn nói gì cũng muốn đến nghe "Nghệ tuyệt" trong Tam Tuyệt một chút.
Ngày thường những tiết mục đó vốn đã rất ưu tú, đêm nay kẻ hiến nghệ càng là trấn đài chi bảo của Tam Tuyệt uyển, Lục Bình Tiên Âm —— Đan Thanh Bình, xưng làm tam đại ca cơ Giang Nam đạo,
Nghe nói nàng này vừa cất giọng, liền tựa tiên âm Cửu Thiên đi thẳng vào lòng, khiến người ta mê mẩn tâm thần.
Chung quanh một vùng Thanh Châu, thậm chí là chỗ xa hơn, cũng không biết đã có biết bao công tử phú gia quỳ dưới váy liễu của nàng, thế nhưng người ta bán nghệ không bán thân, có muốn âu yếm cũng không cách nào làm được,
Nghe đồn khế chuộc thân của nàng lên tới một trăm vạn lượng bạc, hơn nữa còn có điều kiện, tiền đề chính là người ta phải vừa ý ngươi trước đã,
Nhiếp Vô Cụ đã bao trọn một bàn từ rất sớm, gọi đủ thịt rượu, còn lấy ngân phiếu đưa cho quy công trong quán, quy đổi thành một đống bạc trắng lóa, chỉnh chỉnh tề tề bày khắp trên bàn, trông hết sức chướng mắt,
Hôm nay là ngày đặc biệt, cho nên khách nhân cũng đông một cách đặc biệt, biểu diễn bắt đầu lúc giờ Dậu một khắc, song bây giờ mới giờ Thân mà những khách nhân đã lục tục kéo đến,
Trong đó đương nhiên có không ít thiếu gia áo gấm và công tử ca phong lưu, còn có người trong quan gia Thường phủ bộ dạng khiêm tốn, thậm chí ngay cả võ giả cũng có không ít,
Những ai sớm thuê bao sương thì đi thẳng lên lầu, những ai điều kiện không phải quá cho phép thì cũng sẽ ngồi ở đại sảnh lầu một.
Nhiếp Vô Cụ phi thường không hiểu những người thuê bao sương này, chẳng lẽ không phải cách càng gần mới nhìn rõ hơn, nghe rõ hơn sao?
Hắn đương nhiên không hiểu được được loại cảm giác thỏa mãn được ngồi trên bao sương ngó xuống chúng sinh của kẻ có tiền, bởi vì hắn không phải là kẻ có tiền.
Gần như mỗi một nhóm người tiến vào đều sẽ đặc biệt lưu ý nhìn về phía Nhiếp Vô Cụ, và cả đống bạc chất đầy bàn đó của hắn. Có kẻ thì ánh mắt đầy vẻ xem thường, có kẻ thì còn trào phúng vài câu, cũng có kẻ chỉ lắc đầu cười nhạt một tiếng...
Nhiếp Vô Cụ cũng chẳng xem nó là việc gì to tất. Hắn vốn đã quen rồi, chỉ cần người khác không thật sự chọc tới hắn, hắn cũng không thèm để ý,
Cho dù ngươi có thể quản được miệng người khác, ngươi có thể quản được trong lòng bọn họ đang suy nghĩ gì sao?
Chưa đến chạng vạng, người đã ngồi đầy, toàn bộ lạc sảnh phi thường náo nhiệt đông đúc chưa từng có,
Bọn thị nữ gầy ốm béo tròn cười đùa bôn tẩu khắp nơi, thêm trà và chuẩn bị thức ăn nhẹ cho các khách nhân,
Nhiếp Vô Cụ thì cứ vậy mà ngồi tùy tiện, uống chút rượu ăn đồ ăn, hắn không hề mang theo hồ lô lớn bên mình, song lại vẫn thu hút sự chú ý của người khác,
Hai ngàn lượng hiện ngân, nói nó nhiều, đối với dân chúng tầm thường mà nói thì là nhiều đếm không xuể, nói nó ít, trong mắt phú thương cự giả, cũng chỉ là một cái vung tay khen thưởng.
Trong lạc sảnh khách nhân thiên kì bách quái, dạng nhân vật gì cũng đều có, có điều dù là hào khách thô mãng lúc này cũng là ăn nói chững chạc đàng hoàng, tựa hồ sợ sẽ làm hỏng hình tượng trước mặt Đan mỹ nhân sắp đến.
...
Bên ngoài phòng,
"Đại ca xin thương xót, đây là một lượng bạc cuối cùng của tiểu tăng, ngươi hãy để cho ta vào đi?"
Quy công nọ khinh bỉ liếc mắt nhìn tiểu hòa thượng trước mặt, ước lượng bạc trong tay, "Thật sự là kỳ quái, lần đầu tiên nhìn thấy hòa thượng tới đây, vào đi, "
"A Di Đà Phật, tiểu ca nhất định sẽ phúc thọ diên miên."
Tiểu hòa thượng này mi thanh mục tú, một đôi mắt to linh động mười phần, chiếc áo cà sa màu xanh trên người xinh xắn sạch sẽ, đỉnh đầu bóng loáng không hề có vết sẹo nhang,
Hắn cười ha hả bước vào lạc sảnh, đại khái quét mắt một lượt, chỉ thấy khách khứa ngồi đầy, chỉ có một thiếu niên người mặc thanh sam vá lỗ, đang gác chân ngồi trước một chiếc bàn chất đầy bạc,
Thế là hắn liền cười hì hì chạy tới, chắp tay trước ngực nói:
"A Di Đà Phật, vị tiểu thí chủ này tuổi hãy còn trẻ, khí chất lại không giống bình thường, nếu tiểu tăng không có nhìn lầm, ngài nếu không phải là giang hồ hào hiệp trác nhĩ bất quần, thì chính là công tử tiêu sái khôi ngô tuấn tú."
Nhiếp Vô Cụ nhíu mày nhìn về phía đối phương, hai mắt tức thì sáng lên, hắn chưa từng gặp được hòa thượng tuấn tiếu như thế: mặt mày như hoa đào, da thịt như ngưng ngọc,
"Đừng nói nhảm, tìm ta chuyện gì?"
"Quấy rầy thí chủ, tội lỗi tội lỗ, tiểu tăng vội vàng chạy đến, chính là vì muốn nghe tiên âm của Đơn đại gia một chút, thấy trước bàn thí chủ còn trống không ít chỗ, không biết có thể nhường lại một ghế cho tiểu tăng chăng, bằng không lát nữa mở màn biểu diễn, tiểu tăng sẽ bị đại ca quy công nọ đuổi ra ngoài."
"A..."
Nhiếp Vô Cụ hớn hở nhìn hắn nói:
"Một tên hòa thượng như ngươi thì đến nghe nhạc cái gì, nếu ta để cho ngươi ngồi, há chẳng phải là giúp ngươi đọa vào A Tỳ Địa Ngục? Không được, "
Tiểu hòa thượng khuôn mặt cười ngỏn ngoẻn còn mang theo vẻ khẩn khoản nói:
"Sai sai, quân chưa nghe 'Ta không vào Địa Ngục thì ai vào Địa Ngục' ư. Thường nói Phật môn ta có bát giới, lại chưa từng trải nghiệm tư vị trong đó thì thực hành trai giới thứ nào đây? Cho nên tiểu tăng nhập thế đến nay, không hề kiêng kị thứ gì, "
"Ngươi là thuộc chùa viện nào? Loại sư phụ nào mới có thể dạy ra thứ hòa thượng nhà ngươi vậy, "
"Cái này thì thật không tiện nói ra, sợ bôi nhọ sơn môn, tiểu tăng du lịch thiên hạ, thích kiến thức kia rất nhiều sự vật tốt đẹp. Tiên âm của Đan đại gia đẹp đến không thể đẹp hơn, tiểu tăng chỉ an vị ở chỗ này của ngài nghe một hồi, nghe xong liền đi, thí chủ xin hãy thương xót với, "
Nhiếp Vô Cụ cười hắc hắc, cảm thấy tên tiểu hòa thượng này thật là thú vị, bèn cầm hai cái chén lớn rót đầy rượu,
"Con người của ta không thích giao thiệp với kẻ không uống rượu, nếu như ngươi muốn ngồi ở đây, thì cạn chén rượu này, "
"Nên vậy nên vậy, " tiểu hòa thượng không chút do dự liền bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch trơn, trên khuôn mặt trắng nõn lập tức nổi lên hai mảng đỏ ửng, bước chân cũng có chút xiêu vẹo,
"Ha ha ha ha, thú vị thú vị, ngồi đi, " Nhiếp Vô Cụ một chỉ chỗ ngồi bên cạnh.
"Đa tạ thí chủ, " sau khi tiểu hòa thượng ngồi xuống, ánh mắt còn thỉnh thoảng liếc nhìn món ăn trông ngon miệng trên bàn, động tác nuốt nước bột rõ đến không thể rõ hơn,
"Tiểu nhị, thêm đôi đũa, " Nhiếp Vô Cụ cười ha hả vỗ vỗ vai tiểu hòa thượng, "Xưng hô thế nào?"
"Tiểu tăng Minh Không, "
"Hử?"
Một vị thanh niên đeo kiếm bàn bên sau khi nghe được liền nhíu mày nhìn sang, "Thiên hạ Phật môn là một nhà, hiện hàng chữ 'Minh' nếu không phải là đại sư Phật môn đức cao vọng trọng thì sẽ là thủ tọa một viện. Cái tên tiểu lừa trọc nhà ngươi sao dám ăn nói lung tung?"
Minh Không cười hì hì vội vàng khoát tay,
"Không không không, người xuất gia không nói dối, tiểu tăng pháp hiệu Minh Không, vừa ra khỏi bụng mẹ thì đã xuất gia."