Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 57 : Không kiêng thứ gì
Ngày đăng: 20:03 27/05/20
Thanh niên đeo kiếm khịt mũi tỏ vẻ coi thường, cười khẩy:
"Nhìn bộ dạng nhà ngươi chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, cũng dám giả mạo hàng chữ 'Minh', ngay cả đốm hương trên đầu còn không có, tám thành là sư hổ mang trong miếu hoang nào đó chạy đến."
"Vị thiếu hiệp nói lời ấy sai rồi, "
Một đại hán thô hào ở bàn khác vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, nghe vậy cũng không nhịn được mà chen miệng vào:
"Phật môn luận chính là bối phận mà không phải tuổi tác, vị tiểu hòa thượng này nói hắn là hàng chữ 'Minh' cũng không phải không có thể, nếu như sư phụ của hắn là cao tăng đắc đạo thuộc hàng chữ 'Liễu', vậy hắn chính là người nhỏ mà vai lứa lớn, chỉ có điều đại sư chữ hàng 'Liễu' còn sống trên đời không nhiều lắm mà thôi, "
Thanh niên đeo kiếm nhìn thấy có người mở miệng sửa mình, đầu tiên là nhìn sang vị nữ tử áo hoa ngồi cạnh đang suy tư, bỗng cảm thấy mất mặt, bèn mở miệng phản bác:
"Hán tử nhà ngươi nói cũng quá mơ hồ, đại sư hàng chữ Liễu không có chỗ nào mà không phải là cao nhân lánh đời, đều đã gần hai trăm tuổi, nổi danh trên giang hồ không quá bốn năm người mà thôi, mấy vị đó sẽ thu đồ đệ nhỏ như vậy sao? Huống hồ trên đầu của hắn không có đốm hương thì giải thích thế nào?"
Đại hán nọ mặc dù dáng dấp thô hào, tính cách nhưng lại ôn tồn lễ độ, trên mặt vẫn là vẻ mặt ôn hoà, cười nói:
"Không sai, mặc dù gia nhập Phật môn liền sẽ đốt cái thanh thân tịnh thể giới này, nhưng ta cũng đích thực may mắn từng gặp một vị đại sư Phật môn trên đầu cũng không có đốm hương. Nghe nói, người tu thiền Phật môn đạt đến Vô Vi cảnh thì vết sẹo trên người đều sẽ biến mất hầu như không còn, như là đứa nhỏ mới được sinh vừa ra từ trong bụng mẹ, "
"Ha ha. . ."
Thanh niên đeo kiếm vẻ mặt cười nhạo, ngạo mạn giơ tay chỉ Minh Không nói:
"Hắn hả? Ngươi cảm thấy cái tên tiểu lừa trọc vừa ngốc vừa lỗ mãng, vừa uống rượu ăn thịt, lại thích xem mỹ nữ này sẽ cao tăng là Vô Vi cảnh?"
Đại hán thô hào bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: "Bản nhân chỉ là luận sự, tùy tiện nói một chút, thiếu hiệp đã so đo như vậy, vậy coi như ta không nói gì đi, "
"Thật quá con mẹ nó ồn, "
Nhiếp Vô Cụ chỉ cảm thấy bên tai ông ông ông ông như có con ruồi vo ve, tay trái chợt vung, đấm ra một quyền,
"Crắc, "
"A ~ "
Thanh niên đeo kiếm không kịp đề phòng bèn kêu thảm một tiếng, lập tức cảm giác được cánh tay phải của mình xương cốt gãy hơn phân nửa, cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng, hắn nhịn đau ôm tay lảo đảo đứng lên, muốn rách cả mí mắt,
Sau lưng hắn mấy vị thanh niên nam tính ngồi cùng bàn cũng nhao nhao rút kiếm rời ghế,
"Ngồi xuống, "
Nữ tử ngồi cùng bàn lại lạnh lùng mở miệng,
"Là hắn vô lễ trước, không thể trách người khác, "
Bốn thanh niên liếc nhau, lại không hẹn mà cùng ngồi xuống, không để ý tới đồng bạn bị thụ thương kia nữa,
Thanh niên bị gãy tay mặt mũi tràn đầy vẻ không tin nhìn về phía nữ tử, cánh tay gãy đau nhức kịch liệt khiến trán đã đầy mồ hôi lạnh,
Nữ tử cũng không thèm liếc hắn một cái, "Tống công tử hãy về chữa thương đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, "
"Quận. . ." Thanh niên hai mắt hoảng sợ nói,
"Cút!"
Tống công tử thần sắc ngưng đọng, nghiến răng, quay người đối Nhiếp Vô Cụ nói,
"Có bảnh lĩnh ngươi hãy chờ ở đây, đừng chạy, "
Bị uy hiếp, Nhiếp Vô Cụ nhịn không được cười thành tiếng,
"Ta mà chạy thì sẽ làm cháu ngươi, "
"Hảo tiểu tử, có gan lắm, " nói xong, Tống công tử chật vật chạy ra khỏi phòng, đi tìm cứu binh.
Nữ tử hồ nghi nhìn về phía Nhiếp Vô Cụ, chỉ thấy đối phương mặt mũi tràn đầy nhẹ nhõm tự nhiên, dáng vẻ thờ ơ, như thể không sợ người ta trả thù,
Tiếp đó, nàng hướng về phía Minh Không nói: "Tiểu hòa thượng chớ trách, ta thay Tống Tử Vinh xin lỗi ngươi, "
"Không có gì không có gì, tỷ tỷ thật thiện tâm, " Minh Không khoát tay cười hì hì, tựa như trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến hắn đau lòng.
"Tống Tử Vinh?" Đại hán thô hào vừa rồi lên tiếng nghe vậy lại nhíu mày, "Chẳng lẽ là Tống gia. . ."
"Đừng nói!" Hắn một bên mỹ phụ ngăn cản hắn nói tiếp,
Mà những nhóm thực khách khác nghe được cũng vờ chưa nghe thấy,
. . .
Bọn thị nữ thắp đèn hoa ở các góc sảnh, trong nhất thời, toàn bộ lạc sảnh bỗng sáng như ban ngày,
Nhiếp Vô Cụ ngược cũng không có hứng thú với pháp hiệu và xuất thân của Minh Không, chỉ là hắn chợt phát hiện, tiểu hòa thượng Minh Không này lúc làm một việc gì tựa hồ hết sức chăm chú,
Cũng ví như việc ăn cơm này vậy, thoáng không chú ý, tiểu hòa thượng này đã vô thanh vô tức ăn hết hơn nửa số đồ ăn đặt đầy trên bàn,
"Ta nói Minh Không, ta mẹ nó lấy cho ngươi thêm đôi đũa bất quá là một câu khách khí, ngươi ngược lại là ăn thành mẹ nó cơm thừa canh cặn, "
"Tội lỗi tội lỗi, tiểu tăng ba ngày chưa ăn cơm, thức ăn mà vị đại ca đầu bếp của biệt uyển này làm quả nhiên có thể xưng tụng là mỹ vị nhân gian, tiểu tăng nhất thời tham ăn, mới ăn nhiều như vậy. Thật ngại quá thật ngại quá, "
Nói đoạn hắn đặt đũa xuống, vẻ mặt ngượng ngùng lấy mu bàn tay lau cái miệng đầy mỡ, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cái bàn,
"Đồ ăn bàn này cũng không phải do đầu bếp kia làm, " Nhiếp Vô Cụ sầm mặt nhìn hắn,
"Á? Thức ăn ăn ngon như vậy mà lại không phải xuất phát từ tay của Phạm đầu bếp, đáng tiếc đáng tiếc, tiểu tăng chỉ sợ nếm không được mùi vị vô song ấy rồi, " Minh Không bộ dáng vừa cảm khái đau xót vừa tiếc nuối,
"Được rồi, ngươi đã ăn thành như vậy, cũng không chừa cho ta mấy miếng, nhìn bộ dạng quỷ xin ăn này của ngươi, hôm nay ta sẽ tiêu pha một lần, cho ngươi mấy món ngon của Phạm đầu bếp, "
"Vậy thì tốt quá, " Minh Không hai mắt sáng rỡ,
Nhiếp Vô Cụ đưa tay gọi thị nữ tới,
"Phạm đầu bếp hôm nay có xuống bếp không?"
Thị nữ thấy đối phương tuy rằng ăn mặc nghèo kiết nhưng lại tuổi nhỏ tiền nhiều, bèn nguýt một cái, giọng nũng nịu nói,
"Đương nhiên là có, cũng chỉ có ngày mà Đan đại gia hiến nghệ, Phạm lão đại mới sẽ đích thân xuống bếp nhé, "
"Có những món nào?"
Thị nữ thuộc làu làu thốt ra:
"Hôm nay có Đông hồ thố ngư, Thủy tinh hào đề, Tam xà long hổ phượng, Kim thọ phúc, Phật nhảy tường, Kỳ Lân thoát thai. . ."
Thị nữ này đọc một hơi liền mấy chục món đồ ăn,
Nhiếp Vô Cụ nghe thiên hoa loạn trụy, phần lớn hắn đều nghe không hiểu, thế là cũng liền gọi đại bốn món đồ ăn,
Lúc này tiểu hòa thượng Minh Không ngồi một bên lại đột nhiên chen vào nói: "A Di Đà Phật, tiểu tăng không ăn thịt chó, "
Nhiếp Vô Cụ buồn bực hỏi: "Không phải ngươi không kiêng gì hết sao? Sao còn kén ăn? Hơn nữa ta cũng đâu có gọi thịt chó đâu?"
Minh Không chắp tay trước ngực, bên trong ánh mắt long lanh như nước lại có chút u buồn,
"Thuở nhỏ tiểu tăng từng nuôi một con chó trắng, dù đã mất đi, nhưng tình cũ vẫn còn, mỗi lần nhớ tới thì đều nước mắt ròng ròng, sao tiểu tăng nỡ nhẫn tâm ăn thịt đồng loại của nó chứ, "
Thấy thanh niên mặc đồ vá vẻ mặt mờ mịt, thị nữ đứng cạnh cười hì hì giải thích:
"Khách nhân gọi món Kỳ Lân thoát thai này, chính là thịt chó sữa bỏ thêm gia vị, nhéo vào bụng heo, cùng bỏ vào trong nồi, lửa lớn chưng chín, món này không mùi không ngấy, có công hiệu tráng dương bổ thận, khách nhân còn muốn không?"
"Ngươi mẹ nó còn thạo quá, " Nhiếp Vô Cụ lườm Minh Không một cái, lại nói với thị nữ: "Đương nhiên muốn, hắn không ăn ta ăn, "
Đồ ăn của Phạm đầu bếp có một cái quy củ, đó chính là phải trả tiền trước, chỉ riêng bốn món đồ ăn này, bạc trên bàn của Nhiếp Vô Cụ liền bị lấy đi hết một trăm tám mươi lượng,
"Đúng là con mẹ nó đắt, " Nhiếp Vô Cụ nhịn không được bực tức buông một câu,
"Tốt lắm tốt lắm, đồ ngon đẹp giá cả tự nhiên không ít, "
"Tốt cái rắm á, nói, tiểu tử ngươi từ trong miếu đi ra ăn uống miễn phí bao lâu rồi?"
Minh Không thoáng nghĩ ngợi, dựng ba ngón tay lên, "Không nhiều lắm, ba năm mà thôi, "
Nhiếp Vô Cụ sững sờ, "Lợi hại a, lăn lộn ba năm ăn uống không trả văn tiền, ngươi cũng coi như là một nhân vật, "
"Quá khen quá khen, đây đều là nhờ vào có những người kính Phật trên thiên hạ, tiểu tăng hoá duyên đến nay chưa hề một lần bị cự tuyệt, có thí chủ thì cho bạc, có người thì cho thịt rau, còn có người còn muốn đem nữ nhi gả cho ta nữa. . ."
Nhiếp Vô Cụ càng trò chuyện càng thấy hứng thú, một chân chống trên ghế dài, cười hỏi: "Nếu ngươi không kiêng thứ gì, vậy có kiêng nữ sắc không?"
Minh Không nghiêm mặt nói: "Không kiêng gì, thì đương nhiên là. . . không kiêng . .
"Nhìn bộ dạng nhà ngươi chỉ tầm mười bảy mười tám tuổi, cũng dám giả mạo hàng chữ 'Minh', ngay cả đốm hương trên đầu còn không có, tám thành là sư hổ mang trong miếu hoang nào đó chạy đến."
"Vị thiếu hiệp nói lời ấy sai rồi, "
Một đại hán thô hào ở bàn khác vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, nghe vậy cũng không nhịn được mà chen miệng vào:
"Phật môn luận chính là bối phận mà không phải tuổi tác, vị tiểu hòa thượng này nói hắn là hàng chữ 'Minh' cũng không phải không có thể, nếu như sư phụ của hắn là cao tăng đắc đạo thuộc hàng chữ 'Liễu', vậy hắn chính là người nhỏ mà vai lứa lớn, chỉ có điều đại sư chữ hàng 'Liễu' còn sống trên đời không nhiều lắm mà thôi, "
Thanh niên đeo kiếm nhìn thấy có người mở miệng sửa mình, đầu tiên là nhìn sang vị nữ tử áo hoa ngồi cạnh đang suy tư, bỗng cảm thấy mất mặt, bèn mở miệng phản bác:
"Hán tử nhà ngươi nói cũng quá mơ hồ, đại sư hàng chữ Liễu không có chỗ nào mà không phải là cao nhân lánh đời, đều đã gần hai trăm tuổi, nổi danh trên giang hồ không quá bốn năm người mà thôi, mấy vị đó sẽ thu đồ đệ nhỏ như vậy sao? Huống hồ trên đầu của hắn không có đốm hương thì giải thích thế nào?"
Đại hán nọ mặc dù dáng dấp thô hào, tính cách nhưng lại ôn tồn lễ độ, trên mặt vẫn là vẻ mặt ôn hoà, cười nói:
"Không sai, mặc dù gia nhập Phật môn liền sẽ đốt cái thanh thân tịnh thể giới này, nhưng ta cũng đích thực may mắn từng gặp một vị đại sư Phật môn trên đầu cũng không có đốm hương. Nghe nói, người tu thiền Phật môn đạt đến Vô Vi cảnh thì vết sẹo trên người đều sẽ biến mất hầu như không còn, như là đứa nhỏ mới được sinh vừa ra từ trong bụng mẹ, "
"Ha ha. . ."
Thanh niên đeo kiếm vẻ mặt cười nhạo, ngạo mạn giơ tay chỉ Minh Không nói:
"Hắn hả? Ngươi cảm thấy cái tên tiểu lừa trọc vừa ngốc vừa lỗ mãng, vừa uống rượu ăn thịt, lại thích xem mỹ nữ này sẽ cao tăng là Vô Vi cảnh?"
Đại hán thô hào bất đắc dĩ lắc đầu, cười khổ nói: "Bản nhân chỉ là luận sự, tùy tiện nói một chút, thiếu hiệp đã so đo như vậy, vậy coi như ta không nói gì đi, "
"Thật quá con mẹ nó ồn, "
Nhiếp Vô Cụ chỉ cảm thấy bên tai ông ông ông ông như có con ruồi vo ve, tay trái chợt vung, đấm ra một quyền,
"Crắc, "
"A ~ "
Thanh niên đeo kiếm không kịp đề phòng bèn kêu thảm một tiếng, lập tức cảm giác được cánh tay phải của mình xương cốt gãy hơn phân nửa, cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng, hắn nhịn đau ôm tay lảo đảo đứng lên, muốn rách cả mí mắt,
Sau lưng hắn mấy vị thanh niên nam tính ngồi cùng bàn cũng nhao nhao rút kiếm rời ghế,
"Ngồi xuống, "
Nữ tử ngồi cùng bàn lại lạnh lùng mở miệng,
"Là hắn vô lễ trước, không thể trách người khác, "
Bốn thanh niên liếc nhau, lại không hẹn mà cùng ngồi xuống, không để ý tới đồng bạn bị thụ thương kia nữa,
Thanh niên bị gãy tay mặt mũi tràn đầy vẻ không tin nhìn về phía nữ tử, cánh tay gãy đau nhức kịch liệt khiến trán đã đầy mồ hôi lạnh,
Nữ tử cũng không thèm liếc hắn một cái, "Tống công tử hãy về chữa thương đi, ta không muốn nhìn thấy ngươi nữa, "
"Quận. . ." Thanh niên hai mắt hoảng sợ nói,
"Cút!"
Tống công tử thần sắc ngưng đọng, nghiến răng, quay người đối Nhiếp Vô Cụ nói,
"Có bảnh lĩnh ngươi hãy chờ ở đây, đừng chạy, "
Bị uy hiếp, Nhiếp Vô Cụ nhịn không được cười thành tiếng,
"Ta mà chạy thì sẽ làm cháu ngươi, "
"Hảo tiểu tử, có gan lắm, " nói xong, Tống công tử chật vật chạy ra khỏi phòng, đi tìm cứu binh.
Nữ tử hồ nghi nhìn về phía Nhiếp Vô Cụ, chỉ thấy đối phương mặt mũi tràn đầy nhẹ nhõm tự nhiên, dáng vẻ thờ ơ, như thể không sợ người ta trả thù,
Tiếp đó, nàng hướng về phía Minh Không nói: "Tiểu hòa thượng chớ trách, ta thay Tống Tử Vinh xin lỗi ngươi, "
"Không có gì không có gì, tỷ tỷ thật thiện tâm, " Minh Không khoát tay cười hì hì, tựa như trên thế giới này không có chuyện gì có thể khiến hắn đau lòng.
"Tống Tử Vinh?" Đại hán thô hào vừa rồi lên tiếng nghe vậy lại nhíu mày, "Chẳng lẽ là Tống gia. . ."
"Đừng nói!" Hắn một bên mỹ phụ ngăn cản hắn nói tiếp,
Mà những nhóm thực khách khác nghe được cũng vờ chưa nghe thấy,
. . .
Bọn thị nữ thắp đèn hoa ở các góc sảnh, trong nhất thời, toàn bộ lạc sảnh bỗng sáng như ban ngày,
Nhiếp Vô Cụ ngược cũng không có hứng thú với pháp hiệu và xuất thân của Minh Không, chỉ là hắn chợt phát hiện, tiểu hòa thượng Minh Không này lúc làm một việc gì tựa hồ hết sức chăm chú,
Cũng ví như việc ăn cơm này vậy, thoáng không chú ý, tiểu hòa thượng này đã vô thanh vô tức ăn hết hơn nửa số đồ ăn đặt đầy trên bàn,
"Ta nói Minh Không, ta mẹ nó lấy cho ngươi thêm đôi đũa bất quá là một câu khách khí, ngươi ngược lại là ăn thành mẹ nó cơm thừa canh cặn, "
"Tội lỗi tội lỗi, tiểu tăng ba ngày chưa ăn cơm, thức ăn mà vị đại ca đầu bếp của biệt uyển này làm quả nhiên có thể xưng tụng là mỹ vị nhân gian, tiểu tăng nhất thời tham ăn, mới ăn nhiều như vậy. Thật ngại quá thật ngại quá, "
Nói đoạn hắn đặt đũa xuống, vẻ mặt ngượng ngùng lấy mu bàn tay lau cái miệng đầy mỡ, ánh mắt vẫn không hề rời khỏi cái bàn,
"Đồ ăn bàn này cũng không phải do đầu bếp kia làm, " Nhiếp Vô Cụ sầm mặt nhìn hắn,
"Á? Thức ăn ăn ngon như vậy mà lại không phải xuất phát từ tay của Phạm đầu bếp, đáng tiếc đáng tiếc, tiểu tăng chỉ sợ nếm không được mùi vị vô song ấy rồi, " Minh Không bộ dáng vừa cảm khái đau xót vừa tiếc nuối,
"Được rồi, ngươi đã ăn thành như vậy, cũng không chừa cho ta mấy miếng, nhìn bộ dạng quỷ xin ăn này của ngươi, hôm nay ta sẽ tiêu pha một lần, cho ngươi mấy món ngon của Phạm đầu bếp, "
"Vậy thì tốt quá, " Minh Không hai mắt sáng rỡ,
Nhiếp Vô Cụ đưa tay gọi thị nữ tới,
"Phạm đầu bếp hôm nay có xuống bếp không?"
Thị nữ thấy đối phương tuy rằng ăn mặc nghèo kiết nhưng lại tuổi nhỏ tiền nhiều, bèn nguýt một cái, giọng nũng nịu nói,
"Đương nhiên là có, cũng chỉ có ngày mà Đan đại gia hiến nghệ, Phạm lão đại mới sẽ đích thân xuống bếp nhé, "
"Có những món nào?"
Thị nữ thuộc làu làu thốt ra:
"Hôm nay có Đông hồ thố ngư, Thủy tinh hào đề, Tam xà long hổ phượng, Kim thọ phúc, Phật nhảy tường, Kỳ Lân thoát thai. . ."
Thị nữ này đọc một hơi liền mấy chục món đồ ăn,
Nhiếp Vô Cụ nghe thiên hoa loạn trụy, phần lớn hắn đều nghe không hiểu, thế là cũng liền gọi đại bốn món đồ ăn,
Lúc này tiểu hòa thượng Minh Không ngồi một bên lại đột nhiên chen vào nói: "A Di Đà Phật, tiểu tăng không ăn thịt chó, "
Nhiếp Vô Cụ buồn bực hỏi: "Không phải ngươi không kiêng gì hết sao? Sao còn kén ăn? Hơn nữa ta cũng đâu có gọi thịt chó đâu?"
Minh Không chắp tay trước ngực, bên trong ánh mắt long lanh như nước lại có chút u buồn,
"Thuở nhỏ tiểu tăng từng nuôi một con chó trắng, dù đã mất đi, nhưng tình cũ vẫn còn, mỗi lần nhớ tới thì đều nước mắt ròng ròng, sao tiểu tăng nỡ nhẫn tâm ăn thịt đồng loại của nó chứ, "
Thấy thanh niên mặc đồ vá vẻ mặt mờ mịt, thị nữ đứng cạnh cười hì hì giải thích:
"Khách nhân gọi món Kỳ Lân thoát thai này, chính là thịt chó sữa bỏ thêm gia vị, nhéo vào bụng heo, cùng bỏ vào trong nồi, lửa lớn chưng chín, món này không mùi không ngấy, có công hiệu tráng dương bổ thận, khách nhân còn muốn không?"
"Ngươi mẹ nó còn thạo quá, " Nhiếp Vô Cụ lườm Minh Không một cái, lại nói với thị nữ: "Đương nhiên muốn, hắn không ăn ta ăn, "
Đồ ăn của Phạm đầu bếp có một cái quy củ, đó chính là phải trả tiền trước, chỉ riêng bốn món đồ ăn này, bạc trên bàn của Nhiếp Vô Cụ liền bị lấy đi hết một trăm tám mươi lượng,
"Đúng là con mẹ nó đắt, " Nhiếp Vô Cụ nhịn không được bực tức buông một câu,
"Tốt lắm tốt lắm, đồ ngon đẹp giá cả tự nhiên không ít, "
"Tốt cái rắm á, nói, tiểu tử ngươi từ trong miếu đi ra ăn uống miễn phí bao lâu rồi?"
Minh Không thoáng nghĩ ngợi, dựng ba ngón tay lên, "Không nhiều lắm, ba năm mà thôi, "
Nhiếp Vô Cụ sững sờ, "Lợi hại a, lăn lộn ba năm ăn uống không trả văn tiền, ngươi cũng coi như là một nhân vật, "
"Quá khen quá khen, đây đều là nhờ vào có những người kính Phật trên thiên hạ, tiểu tăng hoá duyên đến nay chưa hề một lần bị cự tuyệt, có thí chủ thì cho bạc, có người thì cho thịt rau, còn có người còn muốn đem nữ nhi gả cho ta nữa. . ."
Nhiếp Vô Cụ càng trò chuyện càng thấy hứng thú, một chân chống trên ghế dài, cười hỏi: "Nếu ngươi không kiêng thứ gì, vậy có kiêng nữ sắc không?"
Minh Không nghiêm mặt nói: "Không kiêng gì, thì đương nhiên là. . . không kiêng . .