Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 58 : Mục tiêu công kích

Ngày đăng: 20:03 27/05/20

Hòa thượng mà cả "Sắc" cũng không kiêng, Nhiếp Vô Cụ vẫn là lần đầu tiên trong đời gặp được, đối phương luôn tạo cho hắn một loại cảm giác là lạ, hắn từng thử vụng trộm thăm dò đối phương, phát hiện cũng không có linh khí phát ra, cũng không phát hiện thể nội đối phương có linh lực ba động,
Hơn nữa lúc mình vừa ra tay đánh gãy cánh tay của Tống công tử kia, còn cố ý trộm liếc một cái, phát hiện trên mặt tiểu hòa thượng Minh Không kia hoàn toàn không có bất kỳ gợn sóng nào, vẫn là bộ dáng ngây thơ khờ khạo nọ.
'Tên tiểu hòa thượng này hoặc là không tầm thường, hoặc là chính là một kẻ ngu.'
. . .
Theo giờ Dậu đến càng lúc càng gần, lục tục ngo ngoe từ bên ngoài phòng tiến vào mấy vị nữ tử người mặc váy lụa thướt tha, các nàng tay cầm lấy các loại nhạc khí bắt đầu bố trí bên cạnh nhạc đài, có người thì cầm một cái trống nhỏ xinh xinh, có người thì trước mặt đặt nằm ngang lấy một cây Thất Huyền cầm , có kẻ thì ôm tì bà, ngoài ra còn có đàn nhị hồ, tiêu, sênh. . .
Nữ nhạc công ra trận, có nghĩa rằng chính chủ cũng đã sắp đến,
Cơ hồ trên gương mặt của mọi người trong sảnh đều là một biểu lộ mong mỏi ngóng trông,
Nhiếp Vô Cụ cũng rất mong mỏi, mà ngồi bên cạnh Minh Không càng là hai mắt lập lòe,
"Đinh ~ "
Vang lên một tiếng nhạc chuông du dương,
"Vù ~ "
Cánh hoa rợp trời từ bên trên trung tâm nhạc đài bay xuống, màu sắc rực rỡ,
Hương hoa nhàn nhạt tràn ngập khắp cả cái đại sảnh, cánh hoa muôn sắc trắng hồng rì rào rơi xuống, như là một cơn hoa tuyết, bao phủ toàn bộ nhạc đài vào trong biển hoa,
Nhiếp Vô Cụ nhìn tròn cả mắt, thầm nghĩ trách không được giá của đêm nay là một trăm lượng bạc ròng, màn biểu diễn này xác thực hao phí không nhỏ a, giữa mùa đông kiếm đâu ra nhiều cánh hoa như vậy? Màn chào sân này của Đan mỹ nhân thế mà đủ xa hoa.
Phút chốc, tiếng tiêu cất lên,
Như xa xôi, lại ngỡ như bên tai, quanh quẩn không tan,
Tất cả mọi người kích động ngừng thở, mở to mắt nhìn về phía nhạc đài, chỉ sợ hơi chớp mắt liền sẽ bỏ lỡ thời khắc tuyệt vời nhất,
"Hoa gian nhất hồ tửu, độc chước vô tướng thân" (Vườn hoa với bầu rượu, không bạn uống mình ta)
Tiếng ca từ đẹp đẽ mà thanh tĩnh truyền đến từ trong biển hoa, êm tai vui sướng lòng, như tiếng suối chảy róc rách từ trong núi sâu, lại tựa như dòng nước nhỏ chảy vào bách hải bên trong thân thể của mọi người,
Nhiếp Vô Cụ không kiềm được nhắm mắt ngất ngây trong đó, hắn vốn có kỳ vọng cực cao với nàng ta, không ngờ vẫn là vượt xa khỏi dự tính,
Tiếng ca lại cất lên,
"Nguyệt ký bất giải ẩm, ảnh đồ tùy ngã thân, tạm bạn nguyệt tương ảnh, hành nhạc tu cập xuân..." (Trăng đã không biết uống, bóng chỉ quấn theo ta, tạm cùng trăng với bóng, chơi xuân cho kịp mà)
Thanh âm kỳ ảo uyển chuyển khôn lường, quanh quẩn trong lòng mỗi người,
Mọi người không tự chủ mà nhắm hai mắt lại, đi theo tiếng ca bước vào chốn thế ngoại đào nguyên thần kỳ mà lãng mạn,
Tiếng nhạc chợt ngưng, cánh hoa tan mất,
Giữa nhạc đài, một bóng người xinh đẹp yêu kiều đứng đấy,
Tiếp đó, không hề có dấu hiệu nào, nữ tử một thân áo lụa the màu trắng nhạt, áo choàng xanh biếc bắt đầu nhẹ nhàng nhảy múa trong biển hoa, động tác xinh đẹp tuyệt trần, thân thể duyên dáng mê người làm rung động tâm hồn, môi son khẽ mở ngâm xướng khúc ca uyển chuyển ~
Tất cả mọi người trong nhạc sảnh lại một lần nữa đắm chìm trong đấy,
Thật lâu,
Nhạc dừng,
Đan Thanh Bình, người được ca tụng là một trong tam đại ca cơ của Giang Nam đạo, đứng ngay chính giữa nhạc đài, hai tay đặt ở bên hông, nhẹ nhàng vái chào, nơi ánh mắt đi tới, tất cả mọi người đều cảm thấy mỹ nhân đó đang nhìn mình,
Nhiếp Vô Cụ nhìn không chớp mắt vào chính giữa nhạc đài, trong lòng không khỏi thán phục, ông trời của ta, hình dáng xinh đẹp như vậy tiếng ca còn dễ nghe như thế, xem ra nữ nhân vẫn là phải ca hát khiêu vũ mới dễ đánh động nam nhân nhất a,
Hắn không khỏi nghĩ đến những nữ nhân mình đã thấy qua trong đời, đẹp hơn Đan Thanh Bình không phải là không có, chỉ có điều mấy người đó ai nấy đều còn hung ác hơn mình, đến nỗi mình hoàn toàn không có cảm giác động lòng, nữ nhân múa đao vung kiếm rốt cuộc vẫn không bằng biết ca biết múa a ~
Đôi mắt như cắt nước của Đan Thanh Bình nhìn chăm chú vào đám người trong sảnh, thần tình cử chỉ lại là muôn màu muôn vẻ, kết hợp với nụ cười ngượng ngùng yếu ớt trên khóe môi, khiến đám nam nhân như si như mê,
Lúc này, mọi người tựa hồ mới nhớ tới màn biểu diễn đã kết thúc, toàn trường phát ra tiếng vỗ tay vang rền, mọi người không chút keo kiệt dâng lên những lời ca ngợi cho người ngọc trên sân khấu,
Đan Thanh Bình cứ như vậy đứng ở trong sân, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, đôi mắt đẹp lưu chuyển hút hồn,
"Thưởng ~ "
Trong một bao sương ở lầu ba truyền ra một thanh âm thuần hậu, lập tức liền có một quy công khấp khởi bưng một cái khay đồng khom người chậm rãi chạy tới,
Trên bàn một đại hán mặc hoa phục đem một tấm ngân phiếu đặt lên khay,
Quy công nọ cầm lấy một thỏi sắt nhỏ đè chặn tấm ngân phiếu, thẳng người kéo cuống họng hô lên:
"Kim Sa bang Kim bang chủ, thưởng cho năm ngàn lượng bạc, "
Đan Thanh Bình nghe đến đó, hướng phía phòng bao sương của Kim Đại Hải vái nhẹ xem như đáp tạ,
"Hoắc, Kim bang chủ cũng ở trên lầu à? Thật sự là khách quý ít gặp, "
"Hôm nay đến không ít nhân vật ngày bình thường không lộ diện trước mắt người đời đây, lúc ta vào đã nhìn thấy mấy người, "
"Ta cũng nhìn thấy không ít, kỳ quái, bình thường gặp không được nhiều đỉnh cấp nhân vật như vậy a? Làm sao hôm nay tất cả đều đến rồi?"
"Ta đoán phải có quan hệ tới Ma giáo Tiền Phong doanh ngoài thành, các ngươi không nghe nói sao? Bọn hắn đang rầm rộ xây dựng cả vùng Thanh Sơn, hóa ra là muốn coi Thanh Châu chúng ta là đại bản doanh đấy, "
"Chuyện này ta cũng nghe nói, kỳ quái, Tống phiệt sao mấy ngày nay lại đổi thành không có động tĩnh rồi?"
"Ai mà biết được?"
Trong lúc những khách nhân đang nghị luận ầm ĩ, trong bao sương trên lầu lại truyền tới mấy thanh âm tạ thưởng,
"Hoàng Châu phủ Tần gia, Tần Tam công tử thưởng cho ba ngàn lượng bạc, "
"Đăng Phong phái Gia Cát tiên sinh thưởng cho ba ngàn lượng bạc, "
"Độc Tôn bảo Kỳ bảo chủ thưởng cho một ngàn lượng bạc, "
"Uy Viễn hầu Hàn tướng quân, thưởng cho ba ngàn lượng bạc, "
"Chính Đại tiền trang Vinh lão bản thưởng cho một ngàn lượng bạc, "
. . .
Nhiếp Vô Cụ ở phía dưới nghe mà trợn mắt há mồm, tiền có dễ kiếm như vậy sao? Chỉ riêng nghe số lượng khen thưởng này, chỉ sợ phải hết mấy vạn lượng bạc,
Bất quá vị Đan Thanh Bình này cũng xác thực nghệ nghiệp phi phàm, nên thưởng,
Hắn cúi đầu thoáng nhìn một chút số bạc trên bàn của mình, lập tức liền gọi một quy công tới,
"Tiểu gia cũng muốn khen thưởng, "
Quy công nghe đối phương muốn thưởng, bèn cười hớn hở hỏi: "Vậy ngài đây tính thưởng bao nhiêu?"
"Hết nhiêu đây, " Nhiếp Vô Cụ một chỉ lên bàn,
"Được rồi, xin hỏi gia họ gì, xuất xứ nơi nào?"
. . .
Quy công lấy bạc Nhiếp Vô Cụ xong, đánh ực nuốt ngụm nước bọt, nơm nớp lo sợ hô:
"Minh giáo Nhiếp Vô Cụ, thưởng cho 1,820 lượng bạc, "
Trong sảnh nhất thời xôn xao,
Ngay cả Đan Thanh Bình trên sân khấu cũng hiếu kỳ nhìn về phía hắn, dịu dàng cười một tiếng, sau đó cúi người vái chào Nhiếp Vô Cụ,
Giang hồ nhân sĩ bên trong sảnh chiếm con số không ít, bọn hắn phần lớn cũng có nghe nói chuyện ngoài thành có Ma giáo Tiền Phong doanh đang đóng quân, chỉ là không ngờ lại còn có một vị kỳ sứ của Ngũ Trận kỳ.
Mọi người ngồi chung quanh Nhiếp Vô Cụ toàn bộ càng là căng thẳng đề phòng, âm thầm đề thần tụ khí, suy nghĩ một khi có chút gió thổi cỏ lay liền sẽ trốn xa càng xa càng tốt,
Nhiếp Vô Cụ thấy bọn hắn từng tên nhìn mình như là nhìn thấy quỷ, thì lấy làm không vui nói:
"Ta chỉ là tới nghe Đan đại gia diễn hát, các ngươi lo lắng cái rắm?"
Bỗng nhiên có một người đập bàn đứng dậy nói: "Hừ, ma đầu của Ma giáo còn phách lối, lo lắng hẳn là ngươi mới phải?"
Lập tức lại có tiếng người lên tiếng phụ họa: "Đúng đấy, hôm nay nhiều cao thủ đỉnh cấp ở đây như vậy, chỉ e Nhiếp Vô Cụ nhà ngươi sẽ khó mà toàn thân trở ra, "
"Thật sự là không hiểu được tại sao Tống phiệt lại trơ mắt nhìn Ma giáo tiến vào Thanh Châu, nhưng hôm nay đã để bọn ta đụng phải, dư nghiệt của Ma giáo cũng đừng hòng mơ tưởng còn sống bước ra khỏi đại sảnh này, "
. . .
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, càng ngày càng nhiều người cùng chung mối thù, gia nhập vào đội ngũ trừ ma vệ đạo,
Nhiếp Vô Cụ nhịn đau tiêu tiền, rốt cuộc lại trở thành mục tiêu công kích. . .