Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 59 : Thiên hạ đệ cửu

Ngày đăng: 20:03 27/05/20

Nhiếp Vô Cụ vẻ mặt ung dung, năm ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, khoan thai nói:
"Thế đạo thật đúng là thay đổi, lúc trước thấy ta, đều mẹ nó đi vòng, nay gặp lão tử, đều mẹ nó muốn chơi chết ta,
Đến đây đi, có gan thì đừng có chạy, cũng khỏi cần xa luân chiến, các ngươi cùng lên hết đi."
Những giang hồ nhân sĩ vừa rồi mặt đầy căm phẫn đưa mắt nhìn nhau, hơn hai mươi người phân tán ra, dàn thành hình quạt đem Nhiếp Vô Cụ vây lại,
Trông thấy thế, khách nhân ở mấy bàn lớn gần Nhiếp Vô Cụ cũng nhao nhao thức thời đứng dậy rời đi, để tránh tai bay vạ gió,
Nữ tử ngồi cùng bàn với Tống công tử nọ cũng đứng dậy, đôi mắt đẹp liếc nhìn Nhiếp Vô Cụ một cái thật sâu, được bốn người khác bảo hộ đi tới góc đại sảnh, khoanh tay quan chiến.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí trong sảnh trở thành giương cung bạt kiếm,
Nhiếp Vô Cụ nhíu mày quét mắt nhìn đám người trước người, sau đó quay đầu đối Minh Không nói:
"Hòa thượng ngốc nhà ngươi tránh xa một chút, đao kiếm không có mắt, cẩn thận coi chừng bị thương, "
Minh Không lắc đầu cười, không cho là đúng: "Không thể đi không thể đi, món ngon còn chưa mang lên mà, "
"Tiên sư ngươi, ngươi thật mẹ nó là đồ quỷ xin ăn, "
Vừa dứt lời, Nhiếp Vô Cụ thân hình đột nhiên biến mất, không thấy làm ra bất luận động tác gì, trong chớp mắt liền đã lao vào người một đao khách bên trái,
Tên đao khách nọ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, liền cảm thấy trong bụng đau quặn, như bị sét đánh, chỉ thấy hắn ngã xuống đất, toàn thân co quắp, người cong như tôm, hai mắt lồi lên, miệng sùi bọt mép, đã thấy hít vào thì nhiều mà thở ra không bao nhiêu.
Những người khác cũng không ngờ đối phương sẽ đột ngột thi triển sát chiêu, trong sự sợ hãi đã không còn do dự mà nhao nhao động thủ.
Nhiếp Vô Cụ thân hình không dừng, lấy mũi chân hất một chiếc ghế dài về phía ba người đang xông tới, còn hắn thì tung một cước quét trúng đỉnh đầu của một người đã chạy đến trước mặt,
Một tiếng xương vỡ đáng sợ vang lên,
Người kia chỉ cảm thấy hai mắt từ đỏ thành đen, thân người đổ oặt xuống như một bãi bùn nhão,
Ngay sau đó Nhiếp Vô Cụ thụp người, miễng cưỡng tránh thoát một thanh trường đao chém tới, tiếp theo cánh tay phải hóa thành cùi chỏ thúc vào tim người nọ,
Nương theo một tiếng kêu thê lương thảm thiết, kẻ nọ phun máu mà chết,
Tu vi của những người đang vây công Nhiếp Vô Cụ và hắn có khác biệt về chất lượng, vô luận tốc độ hay là sức mạnh đều chênh lệch lấy mấy cấp độ,
Bịch bịch bịch,
Lần lượt lại có bốn người trúng chiêu ngã xuống, không chết cũng bị thương,
Trong nhất thời, trong hơn hai mươi người vây công Nhiếp Vô Cụ đã có bảy chết bảy bị thương, số còn lại thì bị dọa đến không dám tiếp tục xông lên, nhao nhao lùi lại,
Nhiếp Vô Cụ phủi tay, như thể vừa làm một chuyện nhỏ bé không đáng kể, trào phúng nói:
"Ta xem thường nhất là đám người không biết tự lượng sức mình, mẹ các ngươi sinh các ngươi ra không dễ, tại sao lại không biết quý trọng cái mạng nhỏ của mình vậy?"
Đám giang hồ hiệp khách tự khoe là người trong chính đạo khác giờ phút này cũng là đứng im thin thít, dù sao sau khi kiến thức được của thực lực chân chính đối phương, muốn trừ ma thì cũng phải tự nhìn một chút xem mình có cái cân lượng kia hay không đã.
Đúng lúc này, trong đại sảnh không biết là ai chợt hô một câu:
"Kim bang chủ ở đâu? Hàn tướng quân ở đâu? Gia Cát chưởng môn ở đâu? Tần công tử ở đâu? Vinh lão bản ở đâu?"
Lặng ngắt như tờ. . .
Mấy vị bị nêu tính danh ra, trên giang hồ cũng xem như nhân vật nhất lưu có bối cảnh, mà lại trên thân hoặc nhiều hoặc ít đều mang chút ánh sáng loại "nhân vật chính đạo hiệp nghĩa",
Nhìn thấy hơn hai mươi cao thủ vây công Nhiếp Vô Cụ chỉ trong chớp mắt liền đã thất bại thảm hại, lúc này mới có người nhớ ra, đối phương tốt xấu cũng là kỳ sứ Ngũ trận kỳ, không phải cao thủ đỉnh tiêm sẽ khó mà địch lại.
Hàn Lâm ngồi trong bao sương, thầm rủa tổ tông mười tám đời cái tên vừa rồi réo gọi tên hắn,
Mình lần này đơn độc một mình khiêm tốn xuất hành, cũng chỉ là vì nghe nói tối nay Đan đại gia tự mình hiến nghệ, muốn đến xem một lần cho thỏa chí,
Hiện trong lòng hắn là vạn lần hối hận vừa nãy không nên xuất thủ khen thưởng, giờ thì hay rồi, ai cũng mẹ nó biết mình đang ở đây,
Thế nhưng Hàn Lâm chắc chắn trong lòng, hắn tuyệt đối sẽ không xuống dưới, khoản thời gian trước Đằng vương Lý Nguyên Anh dâng sớ lên triều đình cầu viện, Hoàng Thượng liền giao việc này cho ân sư Tần công mình xử lý,
Nhưng ân sư thân ở Bắc Cương ngăn địch, thực sự không thể dứt thân, liền lệnh hắn đem Lâm Tự doanh đóng giữ một vùng Lĩnh Nam, để ứng vạn biến,
Hàn Lâm đã từng đối mặt thật sự với Doanh Trinh, không phải là hắn sợ Nhiếp Vô Cụ, mà là sợ vị nọ sau lưng hắn.
Kết quả là hắn bèn dứt khoát giả câm giả điếc, không thốt một tiếng, cùng lắm thì mất hết mặt mũi thôi, mà mặt mũi thì mẹ nó đáng mấy văn tiền.
Bên kia Kim Đại Hải lại càng sẽ không xuống, từ bến Nghênh Phong sớm đã có thuộc hạ hồi báo, nói là Thôn Tửu Đồng Tử Nhiếp Vô Cụ cùng Ma Hoàng ở chung một chỗ, hơn nữa còn cứu được một nữ phi tặc từ trong tay Kiếm Các, mắt thấy Nhiếp Vô Cụ đang ở ngay dưới, vậy Ma Hoàng sẽ còn xa sao?
Nhưng dù sao hắn thân là lão đại đường sông một vùng Lĩnh Nam, làm ăn buôn bán với các bang phái đại thế gia đủ ca, nếu như lúc này không xuất hiện, thanh danh cá nhân bị hao tổn không mấy quan trọng, chỉ sợ đối với việc kinh doanh sẽ có đả kích không nhỏ.
Rơi vào đường cùng, hắn đành phải đứng dậy, nhìn xuống phía dưới đại sảnh,
"Chư vị, đêm nay có Đan đại gia ở đây hiến nghệ, thời khắc tuyệt vời như vậy thực không nên xuất hiện chuyện đánh nhau chết sống báo thù, đồ sát phong cảnh, quấy rầy Đan đại gia không nói, còn bồi thêm mấy vong hồn, "
"Lời ấy sai rồi, " phía đông lầu hai trong một bao sương, chưởng môn phái Đăng Phong là Gia Cát Hồng lên tiếng phản bác: "Kim bang chủ phải biết, vào thời điểm thích hợp trừ ma vệ đạo, nếu còn phải phân chia nơi chốn, vậy cũng đừng có tự xưng là giang hồ chính đạo gì nữa, cho dù là Đan đại gia, chắc hẳn cũng sẽ vui vẻ nhìn thấy ma đầu này bị chém đầu ở đây đúng không?"
Trên sân khấu Đan Thanh Bình thấy hắn đem lời đẩy cho mình, ngọc dung khẽ cười, dùng giọng nói êm ái rất có chừng mực của nàng nói:
"Trong mắt thiếp thân không có phân chia chính đạo tà đạo, chỉ có tri âm yêu thích âm luật, "
Nhiếp Vô Cụ nghe vậy bèn vỗ tay cười: "Không sai không sai, nghe tiếng ca của tiểu tỷ tỷ đúng là rất hay, Nhiếp mỗ nguyện ý làm tri âm đó."
Đan Thanh Bình ra vẻ ngượng ngùng cười nhẹ với hắn, quyến rũ vô ngần, không hổ là kẻ lão luyện từng duyệt qua vô số người, ai cũng không đắc tội.
"Chỉ sợ ngươi có sắc tâm mà không có sắc mệnh, " Gia Cát Hồng đảo mắt nhìn quanh, lớn tiếng nói: "Còn có huynh đài nào nguyện cùng ta tru sát ma đầu này?"
Hắn cái này ngụ ý đã nói rõ không thể rõ hơn, một mình ta không trừ nổi ma, phải thêm mấy người đến trợ giúp nữa mới được,
Kim Đại Hải đối với việc làm này khịt mũi coi thường, trong lòng cười lạnh, thật đúng là kẻ không biết thì không sợ,
Hàn Lâm càng là thích xem náo nhiệt, trong mắt hắn, võ giả tranh đấu và Đan Thanh Bình ca múa đều hấp dẫn như nhau.
"Tần mỗ bất tài, nguyện cùng Gia Cát chưởng môn cộng đồng tru ma, " vừa mở miệng chính là Tần Tam công tử, người mà tướng mạo nhìn thế nào cũng không ra dáng một vị công tử,
"Đã như vậy, cũng tính cả Vinh mỗ đi, " một vị lão giả phú thương ăn mặc hoa phục xuất hiện bên ngoài bao sương phía bắc tầng bốn.
Đám người trong sảnh lần theo thanh âm nhìn tới, đều lấy làm cả mừng,
"Thật là Vinh lão bản?"
"Đại Vinh lão bản hay là tiểu Vinh lão bản?"
"Nói nhảm, đại Vinh lão bản đang ở Lạc Dương, lão nhân gia ông ta nếu mà ở đây, mười Nhiếp Vô Cụ cũng không đáng chú ý."
"Vậy đó là tiểu Vinh lão bản của Lĩnh Nam đạo?"
"Đương nhiên, Chính Đại tiền trang của Vinh phiệt rải khắp thiên hạ, có câu nói Nhất đại Thất chưởng Nhị thập nhất tiểu, Đại lão bản Vinh Phượng Đường xếp hàng thứ nhất trên 【 Lãng Đào bảng 】, người đời gọi là Thiên hạ đệ cửu, làm ăn buôn bán lớn nhất thế gian này."