Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 62 : Khờ khạo

Ngày đăng: 10:47 28/06/20

Mộc Thanh Uyển đao thế quét ngang không chút khách khí, nhắm ngay đỉnh đầu trọc của đối phương mà chém,
Nhiếp Vô Cụ càng hiểm, chân dài mang theo liệt diễm đá vào hạ âm đối phương,
"Oa nha ~ "
Minh Không hú một tiếng quái dị, toàn thân ngửa ra sau, hạ bàn mọc rễ, thân thể như một con lật đật sà xuống sát mặt đất tránh thoát hai chiêu đòi mạng, sau đó bàn chân đạp một cái, nhẹ nhàng như lá rụng bay ngược về đằng sau,
"Lấy hai đánh một, không công bằng, "
Tiểu hòa thượng đứng vững về sau, mặt mày oán hận nhìn về phía hai người, vừa rồi trải qua một phen đánh nhau chết sống, kỳ thật trong lòng hắn hiểu rõ, ba người tu vi sàn sàn như nhau, người này cũng không thể làm gì người kia.
Lúc này Kim Đại Hải vốn lọc lõi cũng ra mặt giảng hòa, cười ha hả nói:
"Không đánh nhau thì không quen biết, mấy vị đều là kẻ nổi bật trong số nhân tài mới nổi trên thiên hạ hiện nay, bây giờ đánh cũng đã đánh, lúc này không ngại ngồi xuống uống chén rượu, hôm nay bữa này tính cho Kim mỗ, hết thảy tổn thất ở biệt uyển cũng sẽ do một mình Kim mỗ gánh chịu, các vị thấy thế nào?"
"Được, vậy thì tính cho ngươi, " Mộc Thanh Uyển rũ váy ngồi xuống.
Nhiếp Vô Cụ đương nhiên cũng không có ý định đánh tiếp, hắn vốn là loại người không sợ trời không sợ đất, nhưng lại sợ sư huynh mình, lúc này nghe vậy cũng đặt mông ngồi xuống,
"Tiểu nhị đâu? Món ngon của ta đã có chưa?"
"Nói chuyện đi chứ, người đâu?"
Quy công chủ quản công việc của nhạc sảnh đang nấp trong góc run rẩy, vội vàng chạy tới vừa cười vừa nói: "Dạ có dạ có, ngài chờ một lát, tiểu nhân đây liền sai người mang lên cho ngài, " nói xong liền vội vội vàng vàng chạy ra đại sảnh,
Mộc Thanh Uyển quay gương mặt xinh đẹp qua trừng Sở Thanh Thanh một cái, "Sư huynh ta đâu?"
"Công tử người đang nghỉ ngơi, tiểu Thanh đi ra ngoài là để chuẩn bị bữa tối công tử, "
Kim Đại Hải nghe vậy đáy lòng run lên,
Lần này giọng nói của Sở Thanh Thanh có chút lạnh lùng, nàng cảm thấy Mộc Thanh Uyển lúc nào cũng trưng ra bộ mặt khó chịu với nàng, lần một lần hai còn đỡ, lúc nào cũng vậy ai mà chịu được, thế là dứt khoát nhắm mắt làm ngơ cứ thế quay người rời đi,
"Ê ê ê, ngươi làm cái gì vậy?"
Nhiếp Vô Cụ nhìn thấy tiểu hòa thượng Minh Không lại còn tới bàn hắn ngồi, vội vàng quát đối phương, "Ăn cơm lão tử, đánh người của lão tử, ngươi mẹ nó còn có mặt mũi ngồi xuống?"
Minh Không ngây người một lúc, kinh ngạc nói:
"Vừa rồi mọi người chỉ luận bàn một chút mà, thực sự tiểu tăng là vì thấy vị hồng y cô nương này đao pháp quá mức tinh xảo, đúng là đương thời hiếm có, nên mới nhịn không được ra trận, thử tài một chút thì thấy quả nhiên là lăng lệ phi phàm, tiểu tăng bội phục vạn phần, "
Nói xong, hắn còn hướng về phía Mộc Thanh Uyển giơ ngón cái lên,
Thiên xuyên vạn xuyên thí mã bất xuyên, người ta đều khen ngợi mình đến vậy, Mộc Thanh Uyển trên mặt dù không có bất kỳ biểu lộ, nhưng phương tâm thì lại khấp khởi mừng thầm, huống hồ đối phương vừa rồi thi triển chính là công pháp Phật môn chính tông, giữa Minh giáo và Phật môn từ trước đến nay không có bất kỳ ân oán gì,
"Muốn ngồi, có thể, báo ra lai lịch sư môn, "
"Ớ..."
Minh Không tựa hồ có chút do dự, hai tay xoa nắn vào nhau, mím môi cúi đầu suy tư, tựa hồ là đang cân nhắc lựa chọn giữa mỹ thực và bôi nhọ sư môn.
"Cái này. . . Cái này sao, việc quan hệ đến mặt mũi sư môn..."
Minh Không bỗng nhiên xoay đầu lại, nhìn thoáng qua Kim Đại Hải ở một bên,
Kim Đại Hải bị nhìn cho sững sờ, làm gì? Đây là sợ ta nghe được sao? Sư môn gì mà thần thần bí bí như vậy?
"Ha ha, vậy Kim mỗ liền không quấy rầy chư vị, " cuối cùng hắn vẫn là thức thời rời đi,
Minh Không thấy hắn đi xa, lúc này mới xúm lại, hạ giọng nói: "Xuỵt ~ hai vị ngàn vạn giữ bí mật giùm tiểu tăng, thực không dám giấu giếm, tiểu tăng xuất thân từ Tẩy Niệm Thiền Viện, "
"Hử?"
Nhiếp Vô Cụ cùng Mộc Thanh Uyển đưa mắt nhìn nhau, đều là chấn kinh vạn phần,
Tích Trần Tông, Tịnh Thổ Trai, Tẩy Niệm Thiền Viện là ba đại thánh địa của đương kim Phật môn,
Trong đó cái này Tẩy Niệm Thiền Viện tọa lạc ở vùng ngoại ô Lạc Dương, chính là vùng đất giàu hương hỏa nhất thiên hạ, truyền ngôn bên trong thiền viện thờ phụng xá lợi chân thân của Phật Tổ,
Đương kim Nhân Hoàng tuy coi trọng Đạo giáo, song lại không chèn ép Phật môn, sắc phong Tẩy Niệm Thiền Viện là tổ đình Phật giáo của Đại Chu,
Phương trượng của thiền viện là Minh Kính pháp sư càng là một trong tứ đại thánh tăng đương thời, thọ nguyên đã hơn hai trăm tuổi,
Đại Chu Phật môn tuy không tuỳ tiện nhúng tay vào công việc giang hồ và triều đình, nhưng nó thân ngoài sự việc song lại lờ mờ có thể dẫn động tới sự hưng suy của thiên hạ, địa vị tôn sùng.
Nhiếp Vô Cụ nhịn không được bèn dò xét Minh Không từ đầu đến chân một lượt, xong cau mày nói:
"Minh Kính pháp sư của Tẩy Niệm thiện viện là gì của ngươi?"
Minh Không đưa tay che miệng nhỏ giọng nói: "Đó là sư huynh của tiểu tăng, "
"Cái gì?"
Mộc Thanh Uyển kinh hãi ngây người như phỗng, một người hơn hai trăm tuổi, một người chỉ hơn chục tuổi, sao có thể là sư huynh đệ chứ?
"Tiểu tử ngươi có phải là đang hù ta? Nếu như Minh Kính pháp sư là sư huynh của ngươi, vậy bối phận của tiểu tử ngươi trong Phật môn chẳng phải là rất cao? Tại sao bản cô nương cho tới bây giờ chưa từng nghe nói qua?"
"Việc này thì... trên giang hồ phần lớn đều gọi tiểu tăng là Thiên Chân hòa thượng, " (hòa thượng khờ khạo)
Nhiếp Vô Cụ cùng Thanh Uyển liếc nhau, lập tức phì cười,
"Trách không được nhìn ngươi vừa si vừa ngốc vừa khờ, hóa ngươi mẹ nó chính là Thiên Chân hòa thượng? Một trong mười tám hạt giống mà Phật, Đạo hai nhà đang cố ý bồi dưỡng để luận đạo?"
"Ách, hổ thẹn hổ thẹn, chính là tiểu tăng, "
Mộc Thanh Uyển cũng là khẽ che lấy miệng nhỏ, cười duyên nói: "Trách không được báo ra tên sư môn mà cũng phải lén lén lút lút, Tẩy Niệm Thiền Viện có một cái tên hòa thượng không kiêng đồ mặn như ngươi thế, xác thực rất mất mặt, "
Nhiếp Vô Cụ lúc này rốt cục cũng mới buông bỏ sự tò mò đối với thân phận của Minh Không, trong giang hồ xác thực có nhân vật như vậy, ăn thịt uống rượu da mặt dày, nói chêm chọc cười và vô lại, chỉ là không nghĩ tới đúng là xuất thân từ thánh địa Phật môn,
Mộc Thanh Uyển nín cười nói, "Thanh danh kia của ngươi xác thực đủ mất mặt, được rồi, ngồi đi, "
...
Bây giờ trong đại sảnh, đã có khách nhân lục tục ngo ngoe rời đi, bất quá vẫn còn một bộ phận lưu lại,
Hàn Lâm thân phận đặc thù, thỉnh thoảng có người nhiệt tình hành lễ chào hỏi hắn, đối với những loại tràng diện này, hắn cũng là có thể qua loa là được,
Chỉ là một lần tình cờ ánh mắt thoáng nhìn thấy một vị nữ tử thân mặc váy lụa màu xanh nhạt trong một góc hẻo lánh, sau khi thấy rõ khuôn mặt đối phương, Hàn Lâm hơi sững sờ, sau đó rảo bước tới,
"Xin chào Hàn tướng quân, " nữ tử không đợi hắn đến gần liền mở miệng trước, đồng thời đưa cho hắn một ánh mắt,
Hàn Lâm sõi đời tự nhiên biết là chuyện gì xảy ra,
"Á... Không nghĩ tới Lý cô nương cũng ở nơi này, "
"Trong nhà rảnh rỗi đến phiền muộn, liền muốn đến Lĩnh Nam đạo du ngoạn một phen, cũng may phong thổ nơi này không có khiến ta thất vọng, "
"Đúng vậy, đúng vậy, Lĩnh Nam đạo đúng là nơi vật hoa thiên bảo, địa linh nhân kiệt, "
Hàn Lâm biết rất nhiều chuyện triều chính, vị Nhạc Lăng quận chúa ở trước mặt này chính là chưởng thượng minh châu của Tấn Vương,
Nghe nói Tấn Vương cố ý cùng Tống phiệt thông gia, nào hay phiệt chủ Tống Lệnh Huy dưới gối chỉ có một nữ, mà cũng đã lấy chồng. Luận thân phận, những nam tử vừa độ tuổi khác trong gia tộc họ Tống đương nhiên là không xứng với quận chúa, nhưng tựa thể Tấn Vương đối với Lĩnh Nam là tình thế bắt buộc, cho nên tùy ý để quận chúa chọn lựa bên trong Tống phiệt,
Một khi thông gia thành công, Đằng Vương Lý Nguyên Anh cũng sẽ không còn nỗi lo về sau, Lĩnh Nam đạo ắt sẽ trở thành Tấn Vương thẻ đánh bạc trong tay, cũng thêm được một lá vương bài trong cuộc chiến tranh đoạt ngôi báu thừa kế,
Bây giờ Nhạc Lăng quận chúa lại xuất hiện ở đây, xem ra hẳn là tự mình đến để chọn rể,
"Hàn tướng quân nếu như không có chuyện gì, xin cứ tự nhiên đi, "
Hàn Lâm cũng không muốn cùng bọn họ có quá nhiều liên luỵ, ân sư đã từng hạ tam lệnh ngũ thân, tuyệt đối không thể nhúng tay vào cuộc chiến tranh giành trữ vị giữa các hoàng tử,
Thế là hắn bèn chắp tay cười nói, "Trong quân doanh xác thực còn có chút chuyện quan trọng cần xử lý, vậy Hàn mỗ cáo từ trước, "
Lý Vấn mỉm cười gật đầu, thẳng đến khi đưa mắt nhìn Hàn Lâm rời đi, nụ cười mới lập tức biến mất,
'Phong, Lâm, Hỏa, Sơn, bốn doanh, bản quận chúa sớm muộn phải nắm trong tay!'