Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 63 : Vật hy sinh

Ngày đăng: 10:47 28/06/20

Trong nhạc sảnh, mấy chục tên nô bộc bắt đầu bận rộn tay chân thu thập mớ hỗn độn này, thi thể trên đất cũng đều bị đưa ra ngoài,
Vạn hạnh là lúc động thủ Nhiếp Vô Cụ bọn hắn đều đã tận lực thu liễm, cho nên hư hỏng cũng không tính nghiêm trọng, cũng chỉ là một ít bàn ghế mà thôi. Đương nhiên, hỏng hóc do Mộc Thanh Uyển mấy đao tạo thành, tu sửa thì có phức tạp hơn.
Bất quá còn tốt, đều do Kim Đại Hải trả tiền,
Quan phủ tiếp nhận tin tức nói nơi này có án mạng giết người, đã từng chạy tới nhất thời dò hỏi, bất quá lúc bọn hắn đến vừa vặn đụng phải Hàn Lâm vừa bước ra ngoài,
Lại bị một câu "Từ nay về sau Tam Tuyệt uyển chính là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, hết thảy phát sinh nơi này cũng không cần quản nữa." đuổi cho quay về,
Đêm nay màn biểu diễn của Đan Thanh Bình xem như là không bệnh mà chết, chẳng biết lúc nào nàng đã lặng lẽ rời khỏi, lần biểu diễn kế tiếp phải chờ đến sau một tháng,
Trong bữa cơm tối, Minh Không vừa ăn vừa không ngừng chép miệng chèm chẹp, thanh âm vang dội, trong miệng còn liên tục tán thưởng đồ ăn mỹ vị,
Nhiếp Vô Cụ cùng Mộc Thanh Uyển ngược lại là không có cảm giác mấy, Phạm đại đầu bếp này làm đồ ăn hương vị xác thực có thể gọi là thượng đẳng, nhưng so với vị đầu bếp trong giáo có bí danh là Nhân Đồ nọ, vẫn còn chênh lệch nhiều lắm.
. . .
Sau mười mấy ngày, Thanh Châu đổ tuyết,
Bông tuyết tung bay, gió bấc vi vu, một mảng trời mù mịt,
Khoảng thời gian này Nhiếp Vô Cụ không ra ngoài, một mực ngồi chờ trong biệt uyển, hắn đang chờ vị công tử họ Tống nọ đến tìm hắn tính sổ, thế nhưng mãi không thấy đến,
Mộc Thanh Uyển thì được Doanh Trinh phân phó ra khỏi thành theo dõi tiến độ thi công ở Thanh Sơn,
Doanh Trinh thích tuyết, trước giờ vẫn vậy, khoác chiếc áo lông lớn mà Sở Thanh Thanh đã bỏ ra trọng kim mua, hắn một mình rời khỏi biệt uyển,
Trên đường phố cũng không vì tuyết rơi mà trở nên quạnh quẽ, ngược lại, mọi người cũng đều ăn mặc thật dày đi ra ngoài, nghênh đón trận tuyết rơi đầu tiên kể từ lúc mùa đông bắt đầu,
Đám trẻ con tụ tập thành đàn đang nô đùa đuổi bắt ầm ĩ trên con đường dài, ném tuyết, trượt băng, đắp người tuyết, chơi quên cả đất trời, từng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng vì lạnh,
Một vài tiểu phiến gánh lấy cái sọt than đi khắp đầu đường ngỏ hẻm rao bán, có câu tuyết rơi không lạnh hết tuyết lạnh, thừa dịp tuyết rơi nhà cửa bù thêm chút than đốt là rất tất yếu,
Bông tuyết rơi trên mặt Doanh Trinh, tan thành từng giọt nước, hắn triệt để thả lỏng mình, hưởng thụ lấy trận tuyết rơi đầu tiên kể từ khi đi tới nơi này,
. . .
"Tuyết thật nhiều a ~ không ngờ phương nam tuyết rơi không hề ít hơn phương bắc, "
Lý Vấn được hộ tống bởi bốn tên tùy tùng, mặc một chiếc áo ấm liền mũ được làm ra từ da của cả một con gấu trắng, chân xỏ đôi giày lông trắng như tuyết, đi trên con đường dài,
Đây là lần đầu tiên trong đời nàng rời nhà xa như vậy, hơn nữa nàng biết rõ trong lòng, rất có thể nửa đời sau mình đều sẽ sinh hoạt tại địa phương xa rời quê quán này, phương bắc nhiều tuyết, cho nên khi nàng nhìn thấy tuyết rơi chung quy sẽ nhớ tới nhà mình ở tận kinh đô.
Nàng mười tám tuổi, đã đến tuổi lập gia đình, mặc dù không thích hôn nhân bị phụ vương chi phối, nhưng cũng biết không thể làm trái, phụ vương nàng cùng mấy vị thúc thúc đã tạo thành cục diện tranh đấu không thể vãn hồi, ai thua kẻ đó sẽ phải chết, mà phụ vương nàng là thực lực đơn bạc nhất trong mấy vị hoàng tử hiện tại,
Nàng không hi vọng phụ vương cùng mẫu thân sẽ rơi vào kết cục bi thảm, cho nên lúc đầu dứt khoát đáp ứng gả cho Tống phiệt,
Đáng tiếc là, Tống phiệt không ai có thể nhìn vừa mắt, nghĩ tới đây, nàng cười khổ một tiếng, hoàng thất kết hôn vốn đã mang tính chính trị, lại có mấy người có thể chân chính làm chủ đây?
Tuyết càng lúc càng nhiều,
Bông tuyết đầy trời che lấy tầm mắt, trong mơ hồ, Lý Vấn nhìn thấy ở phía đối diện trên con phố dài, đang có một thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi dạo bước hướng về phía nàng,
"A?"
Lý Vấn ánh mắt đầy hứng thú đặt trên thân người đó, đối phương đi đến mỗi lúc một gần, một đôi tú mục của nàng cũng sáng rực,
'Thanh niên thật anh tuấn!'
Nàng thân là quận chúa vương phủ, không phải là chưa từng gặp nam tử anh tuấn, ngược lại, nàng đã gặp rất nhiều, nhưng chưa từng có một ai có thể khiến nàng có cảm giác bị đối phương thu hút thật sâu như kẻ trước mặt này,
Thiếu nữ nào mà chẳng mộng mơ, cho dù nàng là quận chúa, cho dù trong đầu nàng đầy những tranh đấu mà ngay chính nàng cũng cảm thấy chán ghét.
Lý Vấn ánh mắt một mực đặt ở trên người đối phương, chỉ thấy thanh niên kia thỉnh thoảng lại dừng bước lại, mặt hướng lên bầu trời, nhắm mắt hưởng thụ lấy cái lạnh ngấm của bông tuyết lạnh buốt rơi trên khuôn mặt,
'Không nghĩ ở Thanh Châu còn có thể gặp được nhân vật như vậy?'
Lý Vấn chợt đảo đôi mắt to, duỗi hai cánh tay bó trong áo lông nhung giữ nhiệt, xoay người vốc lấy một đống tuyết mới trên mặt đất nặn thành quả cầu tuyết giấu sau lưng,
Chờ đến khi thanh niên tuấn dật khoác áo choàng lông đen đến gần, đột nhiên dùng sức chọi tới,
"Bành!"
Tuyết cầu nện ở ngay trước ngực Doanh Trinh, mà kẻ gây họa thì đang nhìn hắn cười tủm tỉm,
Doanh Trinh đưa tay phủi nhẹ tuyết vụn trước ngực, nhìn đối phương cười cười,
"Cô nương chọi ta làm gì?"
"Ngươi đoán xem?"
Nghe thấy đối phương ngay cả giọng nói cũng là dễ nghe như vậy, Lý Vấn cười tươi như hoa,
"Ha ha. . . Ta đoán không ra, "
Lý Vấn phất tay ra hiệu bốn tên thủ hạ lui về sau, cất bước đi đến trước mặt Doanh Trinh,
"Ngươi căn bản đâu có đoán đâu, ngươi tên gì vậy? Là người Thanh Châu sao?"
"Không thể trả lời, "
Doanh Trinh lắc đầu, vòng qua đối phương tiếp tục đi tới phía trước,
Bị nam nhân ngó lơ, Lý Vấn vậy mà cũng không tức giận, dù sao hắn không biết thân phận mình, người không biết không có tội,
"Ấy , chờ ta một chút, "
Nàng rảo bước đuổi theo Doanh Trinh, "Ngươi muốn đi ngắm tuyết không? Ta biết thành nội có một chỗ rất hay, nơi đó cảnh tuyết cực đẹp, ta dẫn ngươi đi nhé?"
"Không cần, " Doanh Trinh quả quyết cự tuyệt,
"Lý cô nương ~ "
Lúc này, Tống Tử Vinh xa xa liền thấy được Lý Vấn, cười ha hả chạy tới, cánh tay gãy của hắn đã được quấn băng vải treo trên vai, sau lưng còn có mười mấy tên hộ vệ đi theo,
Ngày đó hắn chạy về nhà chuyện đầu tiên làm chính là thu xếp nhân thủ báo thù, cha hắn là Tống Tề tò mò hỏi vài câu, không ngờ vì vậy mà giữ được mạng cho con trai mình,
Tống Tề đương nhiên biết Tam Tuyệt biệt uyển là ai ở, hắn tự mình phái người đi vào hỏi thăm một chút chuyện nhi tử bị đánh, mới biết được vậy mà chọc đến người của Ma giáo,
Tống Tử Vinh mơ mơ màng màng lại bị cha hắn đánh cho một trận tơi bời khói lửa, cấm cửa mười ngày, nghiêm lệnh tuyệt đối không cho phép đi tới Tam Tuyệt biệt uyển nữa, lúc này mới thả hắn ra,
Tống Tử Vinh cũng là về sau mới biết được người đả thương hắn là ai, bây giờ có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám đi tìm Nhiếp Vô Cụ báo thù,
Lý Vấn lập tức nhíu chặt lông mày, khinh miệt nhìn đối phương đến gần,
"Ngươi tới làm gì? Ta không phải đã nói là không muốn gặp lại ngươi sao?"
Tống Tử Vinh cười hắc hắc, hắn đương nhiên có thể nhìn ra Nhạc Lăng quận chúa không nhìn trúng mình,
Nhưng phiệt chủ đã quyết định mình sẽ trở thành vị hôn phu tương lai của quận chúa, dặn dò hắn toàn lực tranh thủ.
Hắn đoan chắc hiện tại Tấn vương phủ đang lôi kéo Tống gia bọn hắn, cho nên đã sớm coi vị quận chúa này là nữ nhân của mình.
Mặc dù vị quận chúa này dáng vóc không tính là cỡ nào xuất sắc, nhưng người ta dù sao cũng là quận chúa.
Nữ nhân muôn màu muôn vẻ hắn cũng ngủ qua không ít, bây giờ cũng muốn thử xem ngủ với quận chúa là loại tư vị gì, liệu nàng có sẽ cầu xin tha thứ và rên rỉ như những nữ nhân khác hay không đây?
"Ngày đó đúng là Tử Vinh sai, cha ta đã trừng phạt ta. Thực tế là, ta đặc biệt đến để nhận lỗi với Lý cô nương, cha ta lo lắng cô nương ở bên ngoài có nhiều bất tiện, muốn mời cô nương vào ở trong phủ, nha hoàn tỳ nữ lầu ấm thơm mát, mọi thứ đủ cả, trong phủ còn có một đầm suối nước nóng, thoải mái dễ chịu hơn ở bên ngoài nhiều."
Lý Vấn trầm mặc, phương tâm ảm đạm, chẳng lẽ ta đường đường quận chúa thật muốn gả cho một kẻ khiến người ta muốn buồn nôn như vậy sao?
Chỉ có chiếm được Lĩnh Nam Tống phiệt ủng hộ, phụ vương trong triều mới có thể thi triển dễ hơn,
Nàng bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thanh niên áo choàng lông đen đang khuất dần, trong lòng một mảnh cô đơn,
'Nếu như ta có thể tự mình lựa chọn, thì thật tốt biết bao ~ '