Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 64 : Đi xa
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
Người sống một đời, vô luận là ai, đều không thể do tự mình lựa chọn, trừ phi ngươi vươn tới đỉnh cao thế gian,
Nhạc Lăng quận chúa tuy rằng cực kỳ chán ghét nam nhân trước mặt này, nhưng trong lòng của nàng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp,
"Không cần, làm phiền ngươi chuyển cáo Tống phiệt chủ, ta muốn trở lại kinh thành, để hắn chọn ngày đến vương phủ cầu hôn đi, "
Tống Tử Vinh nghe vậy cả mừng, vốn cho rằng còn phải quấy rầy rất nhiều ngày, không nghĩ tới kinh hỉ tới đột ngột như vậy, hắn liền vội vàng gật đầu nói:
"Được được được, vậy Tử Vinh liền trở về đem việc đại hỷ này bẩm báo cho phiệt chủ, tạ ơn quận. . . tạ ơn Lý cô nương, "
Lý Vấn một trận thất vọng mất mát nhìn lên bầu trời, nhàn nhạt nói một câu:
"Ngươi đi đi, "
Tống Tử Vinh biết lúc này lưu lại nơi đây cũng là vô vị, dù sao đại sự đã định, liền cáo lui một tiếng, mừng rỡ mang theo thuộc hạ hồi phủ, đem cái tin tức vô cùng tốt đẹp này nói cho Tống Tề cha hắn biết,
"Tiểu thư, ngài. . . ngài chịu quá nhiều oan ức rồi, "
Một gã hộ vệ sau lưng Lý Vấn, lúc này giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, chủ tử ủy khúc cầu toàn, bọn hắn thân là hạ nhân trong lòng cũng rất khó chịu,
"Đừng nói nữa, ta muốn tự mình đi dạo một chút, các ngươi không cần phải để ý đến ta, trở về thu thập một chút đồ vật, ngày mai chúng ta sẽ lên đường hồi kinh, "
"Tiểu thư, ngài thiên kim chi thể, không có chúng ta ở bên cạnh sao người có thể đi? Vạn nhất. . ."
"Đừng nói nữa, "
Lý Vấn đưa tay ngắt lời, sau đó sải bước dọc theo con phố dài dạo bước mà đi,
Xác thực nàng chưa từng có chịu phải ủy khuất như thế, nhưng mà có thể làm gì đây?
Phụ vương trong triều suy thoái, lại vẫn không từ bỏ ý định với hoàng vị kia, mấy vị thúc bá ngấp nghé đế vị khác không ai mà không phải là cao thủ thông thạo quyền mưu, lại thêm sau lưng thực lực hùng hậu, phụ vương thế đơn lực bạc sao có thể là đối thủ,
Phụ vương chỉ là con thứ, mẫu phi chỉ là xuất thân thế gia bình thường, giữa các thế lực đua tranh tiếng gáy khắp nơi bây giờ, bọn họ như giọt nước trong biển,
Đương thời hiện còn lục đại thế gia, Vinh phiệt chi chủ Vinh Phượng Đường nắm giữ thiên hạ tiền trang, nhân xưng "Hối thông thiên hạ" (lưu hành cả nước) Lạc Dương vương, người này cứng đầu cố chấp, quái gở ngạo mạn, khinh thường giao hảo với bất cứ hoàng tử nào, làm người ngoài cuộc,
Lý phiệt chi chủ Lý Văn Bật kinh doanh Hà Bắc đạo, sản xuất ra nhiều tuấn mã đồ sắt, con gái được gả cho Hà Gian vương Lý Lệ,
Độc Cô phiệt phiệt chủ Độc Cô Tĩnh phụ thuộc vào Sở vương Lý Tuân,
Nguyên phiệt phiệt chủ Nguyên Thủ Khuyết cùng Tần vương Lý Hanh quan hệ mật thiết, Khương phiệt thì làm người ngoài cuộc, không nhúng tay vào chuyện triều chính,
Như vậy, chỉ còn lại có Tống phiệt,
Đây cũng là cơ hội duy nhất của phụ vương,
Toàn bộ thân thể mềm mại của Lý Vấn rúc trong lớp áo ấm dầy rộng, mà lòng nàng thì lại băng lãnh như thời tiết lúc này,
Nàng đi về phía trước trong vô định, rất muốn tìm nơi hẻo lánh không người khóc một trận thật lớn, vô luận thân phận nàng cao quý như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là thiếu nữ,
Đi mãi đi mãi, nàng bỗng nhìn thấy trước một sạp hàng bán thịt dê bên đường, gã thanh niên tuấn vĩ nàng vừa gặp khi nãy đang ngồi ăn mì ở đó,
Dù nàng mới ăn xong điểm tâm, thế nhưng nhìn thấy đối phương ăn rất ngon miệng, nàng lại cũng không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực một cái,
Nàng quay người đi tới,
"Lão bản, cho ta một bát, "
Kia chủ quán nhìn thấy trước mắt vị tiểu thư này mặc cao quý như vậy, lại đi đến sạp hàng nhỏ của mình ăn, chợt cảm thấy mặt mũi được sáng lây,
Lại nhìn thanh niên ngồi một bên cũng không tầm thường, kì quái, thường ngày sao có thể gặp được dạng khách quý này,
"Được rồi, vị tiểu thư này mau mời ngồi, ta làm mì ngay cho cô, "
Lý Vấn không e dè hất trường bào ngồi bên cạnh Doanh Trinh, hứng thú nhìn đối phương,
Bị người khác nhìn chằm chằm luôn luôn không được tự nhiên,
Doanh Trinh đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng,
"Cô nương có chút âm hồn bất tán a, "
Lý Vấn gượng cười một tiếng: "Ngươi hiểu lầm, ta chỉ trùng hợp đụng phải ngươi mà thôi, ngươi rất đặc biệt, trong số những người ta đã gặp qua, không có ai vừa nhìn liền khiến người ta vui vẻ như ngươi, "
Doanh Trinh thấy trên mặt nàng biểu lộ có chút kỳ quái, mặc dù đang cười, song lại mang theo một nét u sầu khó giấu,
"Cô nương dường như là có tâm sự?"
Lý Vấn rũ ánh mắt, thản nhiên nói: "Đúng vậy, có ai mà không có tâm sự đâu, "
"Ờ ~ "
Doanh Trinh lại tiếp tục ăn mì, trời lạnh, nếu không ăn sẽ nguội,
"Cô nương, mì thịt dê của cô đây, " chủ quán đem một bát mì sợi nóng hôi hổi đặt ở trước mặt Lý Vấn,
Lý Vấn nhìn trong chén mình một chút, rồi lại nhìn sang chén Doanh Trinh,
"Tại sao thịt dê của hắn nhiều vậy, mà ta chỉ có bốn năm miếng?"
Chủ quán ngồi bên cạnh lò sưởi ấm cười nói: "Thịt dê của vị khách quan đó là kêu thêm, hai mươi văn một lạng, "
Lý Vấn sững sờ, cười khúc khích, "Vậy cũng cho ta thêm một lạng, "
"Được ~ "
Lý Vấn đầu tiên là kề miệng hớp một miếng canh nóng, sau đó cầm đũa gắp mì sợi nhẹ nhàng đưa vào miệng, lập tức cảm thấy ấm áp một trận,
"Ăn ngon ~ "
Trên con đường dài,
Một đạo hắc ảnh cấp tốc lướt qua, tạo nên một đoàn bông tuyết, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng tại hai bên đường phố tuần sát, sau đó dừng lại ở một chỗ trước sạp hàng,
Bóng đen nọ thân khoác áo choàng màu đen, sau lưng vác một thanh trường đao, đứng cách sạp hàng năm trượng liền dừng lại thân hình, bước nhanh tới,
Chỉ thấy hắn cuộn áo choàng, quỳ một chân trên đất, "Chủ tử, Diêu Tông có việc bẩm báo, "
"Ờ? Chuyện gì?" Doanh Trinh cũng không có dừng ăn,
Mà Lý Vấn mà lại hiếu kì nhìn lại, nàng bỗng nhiên biểu lộ sững sờ,
Bởi vì nàng thoáng nhìn thấy trước ngực áo tên thanh niên đang quỳ dưới đất có thêu một chữ "Tiền", Lý Vấn lập tức phương tâm đại loạn, không thể tin được nhìn về phía Doanh Trinh,
'Chẳng lẽ hắn là người của Ma giáo Tiền Phong doanh?'
Diêu Tông cúi đầu hồi bẩm: "Thiết Quyền môn Nhạc Bá Đào tới, hắn muốn cầu kiến chủ tử, "
"Hử?"
Doanh Trinh trong lòng hiếu kì, Nhạc Bá Đào này đến tìm mình làm gì vậy?
A. . . Lão tiểu tử này tám thành lại có chuyện gì muốn nhờ mình,
"Hắn ở đâu?"
"Bẩm chủ tử, hiện đang chờ tại Tam Tuyệt biệt uyển, "
"Ừm, biết rồi, "
Lý Vấn trong mắt càng thêm ngờ vực, người của Tiền Phong doanh gọi hắn chủ tử? Chẳng lẽ hắn chính là Ma Thủ Bách Biến Lục Chính Quang? Không đúng, Lục Chính Quang hẳn không có trẻ như vậy,
"Chủ tử, còn có một chuyện, thi thể của Phong đường chủ chôn dưới Phi Lai Thạch ở Vụ Ẩn Sơn đã bị người ta mang đi, "
"Hử?"
Doanh Trinh lập tức nhíu mày, chuyện liên quan tới Phong Hàn, hắn đã cố ý dặn dò Lục Chính Quang phái người thủ hộ, chờ sẽ có một ngày mang về Quang Minh đỉnh an táng, giờ ai đã mang thi thể đi?
"Có tra được ai làm không? "
"Bẩm chủ tử, trên đá lưu lại mấy chữ, 'Hồn quy Lâm Huy điện', nghĩ hẳn là người của Lâm Huy điện mang về Quang Minh đỉnh, "
Doanh Trinh sững sờ, tiếp đó cảm thấy thoải mái,
"Phái người đến Lâm Huy điện hỏi một chút có phải là bọn hắn mang đi hay không, ta muốn một đáp án chính xác, "
"Dạ, "
Nói xong, Diêu Tông chậm rãi lui lại, quay người rời khỏi,
Thời khắc này trong lòng Lý Vấn đã là sóng đào mãnh liệt, điện chưởng Lâm Huy điện Giang Thanh Huệ chính là đương thời nữ tử đệ nhất nhân, Tiền Phong doanh có ai đủ tư cách phái người đến Lâm Huy điện tra hỏi? Lục Chính Quang hắn có năng lực đó?
"Ngươi vậy mà là Ma giáo?" Lý Vấn rốt cục vẫn là thốt ra câu hỏi,
Doanh Trinh cười nhạt một tiếng, "Ta không thích người khác xưng hô Ma giáo như vậy, "
Lý Vấn ngạc nhiên, lập tức cười nói: "Thật xấu hổ, là Minh giáo, phải không?"
Doanh Trinh cười cười không nói gì,
"Sư huynh, huynh đang ở đây à, "
Lúc này, Nhiếp Vô Cụ cõng lấy hồ lô lớn của hắn từ trên đường cái chạy tới, trên người còn mang theo hành lý, xem bộ dáng là sắp đi xa nhà,
"Ngươi đây là muốn đi đâu?" Doanh Trinh ngạc nhiên hỏi,
"Sư huynh còn nhớ rõ cái tên Lý Chuẩn mà chúng ta từng gặp ở Đồng Dương phủ không? Tiểu tử này truyền đến tin tức, bà cô Khúc Nhu Thanh đó nói cái gì mà rời Minh giáo thì không còn là người của Minh giáo nữa, không muốn tới gặp sư huynh, chỉ nhắn câu nguyện sư huynh thánh thể vạn an nhảm nhí, Vô Cụ nghĩ đến một trận giao tình, nói cái gì cũng phải khuyên bả trở lại, tiện thể tìm chút tung tích của ba người khác, "
Khúc Nhu Thanh chính là Hàn Băng kỳ sứ, Ngũ Trận kỳ hiện chính là nằm ở trong tay nàng,
Doanh Trinh đương nhiên không có khả năng vứt bỏ Ngũ Trận kỳ, hắn cảm thấy, Minh giáo cửu đường, một cái cũng không thể thiếu,
"Sau khi ngươi gặp nàng ấy, nói cho nàng ấy rằng ta chỉ cho nàng một cơ hội, tự nàng chọn lấy, "
Nhiếp Vô Cụ nhẹ gật đầu, trịnh trọng chắp tay, "Sư huynh, Vô Cụ cũng nên đi, "
"Đi thôi, một đường cẩn thận, đừng gây chuyện, "
"Ừm, sư huynh yên tâm, "
Nhiếp Vô Cụ chậm rãi quay người, rảo bước rời khỏi, chỉ chốc lát, thân ảnh trên con phố dài liền tan biến trong gió tuyết,
Mà Nhạc Lăng quận chúa Lý Vấn thì căng cứng người ngồi im, toàn thân phát lạnh. . .
Nhạc Lăng quận chúa tuy rằng cực kỳ chán ghét nam nhân trước mặt này, nhưng trong lòng của nàng cuối cùng vẫn là thỏa hiệp,
"Không cần, làm phiền ngươi chuyển cáo Tống phiệt chủ, ta muốn trở lại kinh thành, để hắn chọn ngày đến vương phủ cầu hôn đi, "
Tống Tử Vinh nghe vậy cả mừng, vốn cho rằng còn phải quấy rầy rất nhiều ngày, không nghĩ tới kinh hỉ tới đột ngột như vậy, hắn liền vội vàng gật đầu nói:
"Được được được, vậy Tử Vinh liền trở về đem việc đại hỷ này bẩm báo cho phiệt chủ, tạ ơn quận. . . tạ ơn Lý cô nương, "
Lý Vấn một trận thất vọng mất mát nhìn lên bầu trời, nhàn nhạt nói một câu:
"Ngươi đi đi, "
Tống Tử Vinh biết lúc này lưu lại nơi đây cũng là vô vị, dù sao đại sự đã định, liền cáo lui một tiếng, mừng rỡ mang theo thuộc hạ hồi phủ, đem cái tin tức vô cùng tốt đẹp này nói cho Tống Tề cha hắn biết,
"Tiểu thư, ngài. . . ngài chịu quá nhiều oan ức rồi, "
Một gã hộ vệ sau lưng Lý Vấn, lúc này giọng nói cũng có chút nghẹn ngào, chủ tử ủy khúc cầu toàn, bọn hắn thân là hạ nhân trong lòng cũng rất khó chịu,
"Đừng nói nữa, ta muốn tự mình đi dạo một chút, các ngươi không cần phải để ý đến ta, trở về thu thập một chút đồ vật, ngày mai chúng ta sẽ lên đường hồi kinh, "
"Tiểu thư, ngài thiên kim chi thể, không có chúng ta ở bên cạnh sao người có thể đi? Vạn nhất. . ."
"Đừng nói nữa, "
Lý Vấn đưa tay ngắt lời, sau đó sải bước dọc theo con phố dài dạo bước mà đi,
Xác thực nàng chưa từng có chịu phải ủy khuất như thế, nhưng mà có thể làm gì đây?
Phụ vương trong triều suy thoái, lại vẫn không từ bỏ ý định với hoàng vị kia, mấy vị thúc bá ngấp nghé đế vị khác không ai mà không phải là cao thủ thông thạo quyền mưu, lại thêm sau lưng thực lực hùng hậu, phụ vương thế đơn lực bạc sao có thể là đối thủ,
Phụ vương chỉ là con thứ, mẫu phi chỉ là xuất thân thế gia bình thường, giữa các thế lực đua tranh tiếng gáy khắp nơi bây giờ, bọn họ như giọt nước trong biển,
Đương thời hiện còn lục đại thế gia, Vinh phiệt chi chủ Vinh Phượng Đường nắm giữ thiên hạ tiền trang, nhân xưng "Hối thông thiên hạ" (lưu hành cả nước) Lạc Dương vương, người này cứng đầu cố chấp, quái gở ngạo mạn, khinh thường giao hảo với bất cứ hoàng tử nào, làm người ngoài cuộc,
Lý phiệt chi chủ Lý Văn Bật kinh doanh Hà Bắc đạo, sản xuất ra nhiều tuấn mã đồ sắt, con gái được gả cho Hà Gian vương Lý Lệ,
Độc Cô phiệt phiệt chủ Độc Cô Tĩnh phụ thuộc vào Sở vương Lý Tuân,
Nguyên phiệt phiệt chủ Nguyên Thủ Khuyết cùng Tần vương Lý Hanh quan hệ mật thiết, Khương phiệt thì làm người ngoài cuộc, không nhúng tay vào chuyện triều chính,
Như vậy, chỉ còn lại có Tống phiệt,
Đây cũng là cơ hội duy nhất của phụ vương,
Toàn bộ thân thể mềm mại của Lý Vấn rúc trong lớp áo ấm dầy rộng, mà lòng nàng thì lại băng lãnh như thời tiết lúc này,
Nàng đi về phía trước trong vô định, rất muốn tìm nơi hẻo lánh không người khóc một trận thật lớn, vô luận thân phận nàng cao quý như thế nào, cuối cùng cũng chỉ là thiếu nữ,
Đi mãi đi mãi, nàng bỗng nhìn thấy trước một sạp hàng bán thịt dê bên đường, gã thanh niên tuấn vĩ nàng vừa gặp khi nãy đang ngồi ăn mì ở đó,
Dù nàng mới ăn xong điểm tâm, thế nhưng nhìn thấy đối phương ăn rất ngon miệng, nàng lại cũng không nhịn được nuốt nước miếng đánh ực một cái,
Nàng quay người đi tới,
"Lão bản, cho ta một bát, "
Kia chủ quán nhìn thấy trước mắt vị tiểu thư này mặc cao quý như vậy, lại đi đến sạp hàng nhỏ của mình ăn, chợt cảm thấy mặt mũi được sáng lây,
Lại nhìn thanh niên ngồi một bên cũng không tầm thường, kì quái, thường ngày sao có thể gặp được dạng khách quý này,
"Được rồi, vị tiểu thư này mau mời ngồi, ta làm mì ngay cho cô, "
Lý Vấn không e dè hất trường bào ngồi bên cạnh Doanh Trinh, hứng thú nhìn đối phương,
Bị người khác nhìn chằm chằm luôn luôn không được tự nhiên,
Doanh Trinh đặt đũa xuống, lấy khăn lau miệng,
"Cô nương có chút âm hồn bất tán a, "
Lý Vấn gượng cười một tiếng: "Ngươi hiểu lầm, ta chỉ trùng hợp đụng phải ngươi mà thôi, ngươi rất đặc biệt, trong số những người ta đã gặp qua, không có ai vừa nhìn liền khiến người ta vui vẻ như ngươi, "
Doanh Trinh thấy trên mặt nàng biểu lộ có chút kỳ quái, mặc dù đang cười, song lại mang theo một nét u sầu khó giấu,
"Cô nương dường như là có tâm sự?"
Lý Vấn rũ ánh mắt, thản nhiên nói: "Đúng vậy, có ai mà không có tâm sự đâu, "
"Ờ ~ "
Doanh Trinh lại tiếp tục ăn mì, trời lạnh, nếu không ăn sẽ nguội,
"Cô nương, mì thịt dê của cô đây, " chủ quán đem một bát mì sợi nóng hôi hổi đặt ở trước mặt Lý Vấn,
Lý Vấn nhìn trong chén mình một chút, rồi lại nhìn sang chén Doanh Trinh,
"Tại sao thịt dê của hắn nhiều vậy, mà ta chỉ có bốn năm miếng?"
Chủ quán ngồi bên cạnh lò sưởi ấm cười nói: "Thịt dê của vị khách quan đó là kêu thêm, hai mươi văn một lạng, "
Lý Vấn sững sờ, cười khúc khích, "Vậy cũng cho ta thêm một lạng, "
"Được ~ "
Lý Vấn đầu tiên là kề miệng hớp một miếng canh nóng, sau đó cầm đũa gắp mì sợi nhẹ nhàng đưa vào miệng, lập tức cảm thấy ấm áp một trận,
"Ăn ngon ~ "
Trên con đường dài,
Một đạo hắc ảnh cấp tốc lướt qua, tạo nên một đoàn bông tuyết, ánh mắt của hắn thỉnh thoảng tại hai bên đường phố tuần sát, sau đó dừng lại ở một chỗ trước sạp hàng,
Bóng đen nọ thân khoác áo choàng màu đen, sau lưng vác một thanh trường đao, đứng cách sạp hàng năm trượng liền dừng lại thân hình, bước nhanh tới,
Chỉ thấy hắn cuộn áo choàng, quỳ một chân trên đất, "Chủ tử, Diêu Tông có việc bẩm báo, "
"Ờ? Chuyện gì?" Doanh Trinh cũng không có dừng ăn,
Mà Lý Vấn mà lại hiếu kì nhìn lại, nàng bỗng nhiên biểu lộ sững sờ,
Bởi vì nàng thoáng nhìn thấy trước ngực áo tên thanh niên đang quỳ dưới đất có thêu một chữ "Tiền", Lý Vấn lập tức phương tâm đại loạn, không thể tin được nhìn về phía Doanh Trinh,
'Chẳng lẽ hắn là người của Ma giáo Tiền Phong doanh?'
Diêu Tông cúi đầu hồi bẩm: "Thiết Quyền môn Nhạc Bá Đào tới, hắn muốn cầu kiến chủ tử, "
"Hử?"
Doanh Trinh trong lòng hiếu kì, Nhạc Bá Đào này đến tìm mình làm gì vậy?
A. . . Lão tiểu tử này tám thành lại có chuyện gì muốn nhờ mình,
"Hắn ở đâu?"
"Bẩm chủ tử, hiện đang chờ tại Tam Tuyệt biệt uyển, "
"Ừm, biết rồi, "
Lý Vấn trong mắt càng thêm ngờ vực, người của Tiền Phong doanh gọi hắn chủ tử? Chẳng lẽ hắn chính là Ma Thủ Bách Biến Lục Chính Quang? Không đúng, Lục Chính Quang hẳn không có trẻ như vậy,
"Chủ tử, còn có một chuyện, thi thể của Phong đường chủ chôn dưới Phi Lai Thạch ở Vụ Ẩn Sơn đã bị người ta mang đi, "
"Hử?"
Doanh Trinh lập tức nhíu mày, chuyện liên quan tới Phong Hàn, hắn đã cố ý dặn dò Lục Chính Quang phái người thủ hộ, chờ sẽ có một ngày mang về Quang Minh đỉnh an táng, giờ ai đã mang thi thể đi?
"Có tra được ai làm không? "
"Bẩm chủ tử, trên đá lưu lại mấy chữ, 'Hồn quy Lâm Huy điện', nghĩ hẳn là người của Lâm Huy điện mang về Quang Minh đỉnh, "
Doanh Trinh sững sờ, tiếp đó cảm thấy thoải mái,
"Phái người đến Lâm Huy điện hỏi một chút có phải là bọn hắn mang đi hay không, ta muốn một đáp án chính xác, "
"Dạ, "
Nói xong, Diêu Tông chậm rãi lui lại, quay người rời khỏi,
Thời khắc này trong lòng Lý Vấn đã là sóng đào mãnh liệt, điện chưởng Lâm Huy điện Giang Thanh Huệ chính là đương thời nữ tử đệ nhất nhân, Tiền Phong doanh có ai đủ tư cách phái người đến Lâm Huy điện tra hỏi? Lục Chính Quang hắn có năng lực đó?
"Ngươi vậy mà là Ma giáo?" Lý Vấn rốt cục vẫn là thốt ra câu hỏi,
Doanh Trinh cười nhạt một tiếng, "Ta không thích người khác xưng hô Ma giáo như vậy, "
Lý Vấn ngạc nhiên, lập tức cười nói: "Thật xấu hổ, là Minh giáo, phải không?"
Doanh Trinh cười cười không nói gì,
"Sư huynh, huynh đang ở đây à, "
Lúc này, Nhiếp Vô Cụ cõng lấy hồ lô lớn của hắn từ trên đường cái chạy tới, trên người còn mang theo hành lý, xem bộ dáng là sắp đi xa nhà,
"Ngươi đây là muốn đi đâu?" Doanh Trinh ngạc nhiên hỏi,
"Sư huynh còn nhớ rõ cái tên Lý Chuẩn mà chúng ta từng gặp ở Đồng Dương phủ không? Tiểu tử này truyền đến tin tức, bà cô Khúc Nhu Thanh đó nói cái gì mà rời Minh giáo thì không còn là người của Minh giáo nữa, không muốn tới gặp sư huynh, chỉ nhắn câu nguyện sư huynh thánh thể vạn an nhảm nhí, Vô Cụ nghĩ đến một trận giao tình, nói cái gì cũng phải khuyên bả trở lại, tiện thể tìm chút tung tích của ba người khác, "
Khúc Nhu Thanh chính là Hàn Băng kỳ sứ, Ngũ Trận kỳ hiện chính là nằm ở trong tay nàng,
Doanh Trinh đương nhiên không có khả năng vứt bỏ Ngũ Trận kỳ, hắn cảm thấy, Minh giáo cửu đường, một cái cũng không thể thiếu,
"Sau khi ngươi gặp nàng ấy, nói cho nàng ấy rằng ta chỉ cho nàng một cơ hội, tự nàng chọn lấy, "
Nhiếp Vô Cụ nhẹ gật đầu, trịnh trọng chắp tay, "Sư huynh, Vô Cụ cũng nên đi, "
"Đi thôi, một đường cẩn thận, đừng gây chuyện, "
"Ừm, sư huynh yên tâm, "
Nhiếp Vô Cụ chậm rãi quay người, rảo bước rời khỏi, chỉ chốc lát, thân ảnh trên con phố dài liền tan biến trong gió tuyết,
Mà Nhạc Lăng quận chúa Lý Vấn thì căng cứng người ngồi im, toàn thân phát lạnh. . .