Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 79 : Không phải là thị nữ
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
Doanh Trinh nghe được câu này, trong lòng xác thực có chút không cao hứng, nhưng suy nghĩ một chút liền có thể hiểu được, trong xã hội phong kiến này, địa vị phụ nữ xác thực rất thấp, nếu như ngươi nói chuyện nam nữ bình đẳng với bọn hắn, vậy đơn giản chính là thiên phương dạ đàm,
Huống hồ còn là tỳ nữ, tỳ nữ của rất nhiều gia đình vốn là được mua về,
Gông cùm xiềng xích giữa các giai cấp xã hội đặc biệt kiên cố, con cái của thương nhân thì sẽ là thương nhân, con cái của thầy lang cũng vẫn là thầy lang,
Trong rất nhiều tình huống, mẹ ngươi là tỳ nữ, ngươi cũng sẽ là tỳ nữ, mà con gái ngươi sinh ra rất có thể cũng sẽ là tỳ nữ, muốn thay đổi, khó như lên trời,
Doanh Trinh rất rõ ràng, vị công tử họ Vương này kỳ thực cũng không có ác ý gì, chỉ có điều hoàn cảnh cuộc sống của hắn vốn là như vậy mà thôi,
Doanh Trinh ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Thanh, trên khuôn mặt ngọc đã phủ lớp sương lạnh, nhịn không được liền muốn trêu nàng,
Vỗ nhẹ tay lên trên bờ mông đàn hồi mười phần xinh đẹp của nàng, hắn cười nói với thanh niên đó:
"Vậy phải xem các hạ bỏ ra được cái giá bao nhiêu?"
Sở Thanh Thanh bị hắn vỗ nhẹ vào bộ vị nhạy cảm trên thân thể cũng không để ý, ngược lại cảm thấy chuyện đó rất tự nhiên, chỉ thấy nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, quở trách nhìn về phía Doanh Trinh, mặc dù biết rõ hắn là đang đùa, nhưng trong lòng vẫn là không vui,
Công tử ca họ Vương nọ thấy Doanh Trinh chịu từ bỏ thứ mình yêu thích, lập tức vui mừng nhướng mày nói:
"Con người ta từ trước đến nay là mở cửa làm ăn, tư sắc của vị cô nương này, nói sao cũng đáng một ngàn lượng hoàng kim, phương diện khác Vương mỗ còn keo kiệt bủn xỉn, duy chỉ có nữ nhân, thì có tốn nhiều tiền cũng chịu, "
Đám người ở chung quanh nhìn thấy tràng cảnh nơi này, cũng đều nhao nhao mở miệng, trêu ghẹo góp vui,
"Vương công tử lời ấy sai rồi, Lưu mỗ cảm thấy tư sắc của nữ tỳ này tối thiểu cũng phải trị giá một ngàn năm trăm lượng, "
"Lưu lão bản chẳng lẽ muốn tranh đoạt với ta?"
"Thực sắc tính dã, Lưu mỗ chính có ý đó, "
"Ha ha ha ha ~~~~ "
"Tới tới tới, ai trả giá cao được, "
Một khi đám đàn ông đã bắt đầu chủ đề này, căn bản là không dừng được,
Sở Thanh Thanh càng nghe càng cảm thấy chướng tai,
Ngồi ở bên kia Lục Chính Quang càng nghe càng hoảng, chiếu theo tính cách của giáo chủ ngày trước, tuyệt đối là sẽ giết người, cũng không biết giáo chủ hiện thời thì sẽ làm thế nào, dù sao thì sau trận chiến ở Minh Kính Hồ giáo chủ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Tất cả câm miệng, "
Sở Thanh Thanh rốt cuộc không kiềm chế được cơn giận,
Nàng vừa quát lên, những người khác lập tức ngây ngẩn cả người, trong quan niệm cố hữu bọn hắn, đang có mặt chủ tử, lúc nào đến phiên hạ nhân chen miệng vào?
Có người thậm chí đều tính mở miệng mắng vài câu, nhưng lại nghĩ đây là nữ tỳ của người khác, mình thay người khác quản giáo có chút không thích hợp,
Doanh Trinh vẫn là cười nhìn Sở Thanh Thanh,
Chỉ thấy trên mặt nàng sương lạnh phủ khắp mặt, trong hốc mắt đã có nước mắt đảo quanh,
"Sao vậy? Tức giận?"
"Không có..." Sở Thanh Thanh cố nén nước mắt sắp tràn khóe mi, giọng ủy khuất.
Doanh Trinh nhẹ giọng nói: "Ta đã nói rất nhiều lần, chưa bao giờ coi cô như thị nữ, nhưng chính cô lại luôn tự coi mình là thị nữ của ta. Hôm nay nếu như cô còn không chịu ngồi xuống ăn cùng, vậy ta liền sẽ coi cô như nữ tỳ mà bán cho người khác, cô hãy tự chọn đi, "
Sở Thanh Thanh biểu lộ sững sờ, đôi mắt thanh tú khẽ chớp, hai giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt, môi khẽ run rẩy nhìn về phía Doanh Trinh,
Ngay lúc này trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, mình xuất thân hàn vi, cha mẹ mất đi từ khi còn rất nhỏ, bị thúc thúc bán cho đại hộ nhân gia làm nha hoàn, cho nên nàng có thể làm việc nặng nhọc, cũng có thể thêu thùa nữ công, còn đặc biệt biết chăm sóc cho người, về sau gia đình kia không biết đắc tội đại nhân vật gì, rơi xuống kết cục cửa nát nhà tan, thời điểm đó nàng mới mười ba tuổi, liền bắt đầu lang thang trên giang hồ, nhìn thấu hết tình người ấm lạnh,
Lúc bắt đầu nàng giống như tên ăn mày, không có cái ăn cái mặc, chỉ có thể đi trộm, không biết bởi vì thế mà đã bị đánh đập biết bao nhiêu lần, đến nay trên người vẫn còn giữ lại mấy vết sẹo mang theo cả đời,
Nhưng nàng tính tình quật cường lại háo cường, biết rõ muốn sống, chỉ có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến nỗi không còn bị kẻ khác bắt được nữa, rốt cuộc sau khi liên tục trộm được mấy quyển bí tịch võ đạo, nhất cử mở Linh Xu, luyện thành một thân kinh công không kém,
Doanh Trinh thấy nàng không nói một lời, thở thật dài một cái, cầm đũa lên,
Sở Thanh Thanh quyết tâm liều mạng, mím chặt môi, đưa tay kéo một chiếc ghế bên cạnh Doanh Trinh lại, ngồi xuống,
"Như vậy mới đúng chứ, "
Doanh Trinh cầm đũa tiện tay gắp lên một miếng thịt mềm bỏ vào trong đĩa trước mặt nàng,
Sở Thanh Thanh lập tức lệ tuôn như suối, nức nở nói: "Công tử ~ "
"Chúng ta trước hết vẫn phải nói rõ, không phải thị nữ, nhưng công tử vẫn là phải kêu, ta nghe thấy thuận tai, "
"Ừm ~" Sở Thanh Thanh mím môi gật mạnh đầu, thời khắc này, Doanh Trinh đã trở thành người thân thiết nhất trong cuộc đời nàng. Đám người chung quanh nhìn thấy vậy thì như lọt vào trong sương mù. Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Hai người chủ tớ này đang làm gì thế? Trái với lẽ thường a,
Công tử họ Vương nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, dò hỏi: "Vị công tử này, các hạ vẫn chịu từ bỏ thứ mình yêu thích chứ?"
Doanh Trinh cười cười, "Hiện tại ta đã không làm chủ được, ngươi phải hỏi nàng ấy, "
"Cút!" Sở Thanh Thanh đanh gương mặt xinh đẹp lại, giận dữ mắng một câu,
Vương công tử nọ lập tức biến sắc, hắn dù dễ nói chuyện, cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy bị một tỳ nữ quát lớn a, chỉ thấy hắn đứng bật dậy, bộ mặt tức giận,
"Choang!"
Cùng một lúc,
Bên trong đại sảnh, từ bốn phương tám hướng vang đều âm thanh rút đao, đồng loạt chỉnh tề,
Công tử họ Vương lập tức giật nảy mình, luống cuống nhìn về phía tử đệ Tiền Phong doanh ở chung quanh, phát hiện ai nấy đều đang nhìn mình, biểu lộ băng lãnh, bèn không khỏi nuốt nước miếng đánh ực,
Vô luận đại sảnh hay là bao sương, ca nữ nhạc sĩ cũng đều kinh ngạc dừng lại, ánh mắt mọi người đều hướng về phía nơi này,
Thanh Uyển thì cùng Lục Chính Quang đang ngồi cách thật xa liếc nhau, đều có thể nhìn ra trong mắt đối phương vẻ khó tin,
Từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, Diêu Tông bước ra, đầu tiên là liếc trộm Doanh Trinh một cái, sau đó lạnh lùng nói với Vương công tử:
"Đêm nay bất luận kẻ nào cũng không thể động thủ ở đây, ai cũng không ngoại lệ, khục ~ khục ~" tựa như đột nhiên ý thức được mình nói sai cái gì, Diêu Tông vội ho một tiếng lấy làm che giấu,
"Đã rõ đã rõ, " Vương công tử hậm hực ngồi xuống, chẳng biết lúc nào, đầu đã đầy mồ hôi lạnh,
Khúc nhạc dạo ngắn này đến nhanh và đi cũng nhanh,
Đương khi mọi người biết chỉ là chuyện bởi vì một cái tỳ nữ mà phát sinh một chút cãi cọ, tâm tình tràn đầy hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị, nhao nhao tiếp tục thưởng thức ca múa biểu diễn trong sảnh,
Thanh Uyển trong lòng lại rất khó chịu, thậm chí còn có chút cảm giác ghen tỵ, từ nhỏ đến lớn, sư huynh còn chưa từng gắp đồ ăn cho mình đó,
Nếu mà đại tỷ biết sư huynh biến thành như bây giờ, có phải sẽ rất vui?
Thân phận cao thấp tạo nên sự khác biệt trong cách đối xử, vẻ mỹ mạo của Mộc Thanh Uyển so với Sở Thanh Thanh chỉ hơn không kém, nhưng trong sảnh cơ hồ hơn phân nửa người từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng nàng,
Bởi vì rất nhiều người trước khi tới đã chuẩn bị tốt "bài tập", Tiền Phong doanh có một nữ tử xinh đẹp thích mặc đồ đỏ, là nữ ma đầu nổi danh trên giang hồ, giết người không chớp mắt,
Phiêu bạt giang hồ đến nay, hôm nay là ngày mà Sở Thanh Thanh vui vẻ nhất, nàng cầm chén rượu lên rót đầy cho Doanh Trinh, lại rót cho mình một chén, hai tay nâng ở trước ngực: "Công tử, tiểu Thanh mời ngài một chén, "
Doanh Trinh thoải mái cười một tiếng, một tay cầm chén, nhẹ nhàng cụng vào,
"Đinh ~ "
Huống hồ còn là tỳ nữ, tỳ nữ của rất nhiều gia đình vốn là được mua về,
Gông cùm xiềng xích giữa các giai cấp xã hội đặc biệt kiên cố, con cái của thương nhân thì sẽ là thương nhân, con cái của thầy lang cũng vẫn là thầy lang,
Trong rất nhiều tình huống, mẹ ngươi là tỳ nữ, ngươi cũng sẽ là tỳ nữ, mà con gái ngươi sinh ra rất có thể cũng sẽ là tỳ nữ, muốn thay đổi, khó như lên trời,
Doanh Trinh rất rõ ràng, vị công tử họ Vương này kỳ thực cũng không có ác ý gì, chỉ có điều hoàn cảnh cuộc sống của hắn vốn là như vậy mà thôi,
Doanh Trinh ngẩng đầu nhìn Sở Thanh Thanh, trên khuôn mặt ngọc đã phủ lớp sương lạnh, nhịn không được liền muốn trêu nàng,
Vỗ nhẹ tay lên trên bờ mông đàn hồi mười phần xinh đẹp của nàng, hắn cười nói với thanh niên đó:
"Vậy phải xem các hạ bỏ ra được cái giá bao nhiêu?"
Sở Thanh Thanh bị hắn vỗ nhẹ vào bộ vị nhạy cảm trên thân thể cũng không để ý, ngược lại cảm thấy chuyện đó rất tự nhiên, chỉ thấy nàng chu cái miệng nhỏ nhắn, quở trách nhìn về phía Doanh Trinh, mặc dù biết rõ hắn là đang đùa, nhưng trong lòng vẫn là không vui,
Công tử ca họ Vương nọ thấy Doanh Trinh chịu từ bỏ thứ mình yêu thích, lập tức vui mừng nhướng mày nói:
"Con người ta từ trước đến nay là mở cửa làm ăn, tư sắc của vị cô nương này, nói sao cũng đáng một ngàn lượng hoàng kim, phương diện khác Vương mỗ còn keo kiệt bủn xỉn, duy chỉ có nữ nhân, thì có tốn nhiều tiền cũng chịu, "
Đám người ở chung quanh nhìn thấy tràng cảnh nơi này, cũng đều nhao nhao mở miệng, trêu ghẹo góp vui,
"Vương công tử lời ấy sai rồi, Lưu mỗ cảm thấy tư sắc của nữ tỳ này tối thiểu cũng phải trị giá một ngàn năm trăm lượng, "
"Lưu lão bản chẳng lẽ muốn tranh đoạt với ta?"
"Thực sắc tính dã, Lưu mỗ chính có ý đó, "
"Ha ha ha ha ~~~~ "
"Tới tới tới, ai trả giá cao được, "
Một khi đám đàn ông đã bắt đầu chủ đề này, căn bản là không dừng được,
Sở Thanh Thanh càng nghe càng cảm thấy chướng tai,
Ngồi ở bên kia Lục Chính Quang càng nghe càng hoảng, chiếu theo tính cách của giáo chủ ngày trước, tuyệt đối là sẽ giết người, cũng không biết giáo chủ hiện thời thì sẽ làm thế nào, dù sao thì sau trận chiến ở Minh Kính Hồ giáo chủ đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất.
"Tất cả câm miệng, "
Sở Thanh Thanh rốt cuộc không kiềm chế được cơn giận,
Nàng vừa quát lên, những người khác lập tức ngây ngẩn cả người, trong quan niệm cố hữu bọn hắn, đang có mặt chủ tử, lúc nào đến phiên hạ nhân chen miệng vào?
Có người thậm chí đều tính mở miệng mắng vài câu, nhưng lại nghĩ đây là nữ tỳ của người khác, mình thay người khác quản giáo có chút không thích hợp,
Doanh Trinh vẫn là cười nhìn Sở Thanh Thanh,
Chỉ thấy trên mặt nàng sương lạnh phủ khắp mặt, trong hốc mắt đã có nước mắt đảo quanh,
"Sao vậy? Tức giận?"
"Không có..." Sở Thanh Thanh cố nén nước mắt sắp tràn khóe mi, giọng ủy khuất.
Doanh Trinh nhẹ giọng nói: "Ta đã nói rất nhiều lần, chưa bao giờ coi cô như thị nữ, nhưng chính cô lại luôn tự coi mình là thị nữ của ta. Hôm nay nếu như cô còn không chịu ngồi xuống ăn cùng, vậy ta liền sẽ coi cô như nữ tỳ mà bán cho người khác, cô hãy tự chọn đi, "
Sở Thanh Thanh biểu lộ sững sờ, đôi mắt thanh tú khẽ chớp, hai giọt nước mắt lăn xuống trên gương mặt, môi khẽ run rẩy nhìn về phía Doanh Trinh,
Ngay lúc này trong lòng nàng ngũ vị tạp trần, mình xuất thân hàn vi, cha mẹ mất đi từ khi còn rất nhỏ, bị thúc thúc bán cho đại hộ nhân gia làm nha hoàn, cho nên nàng có thể làm việc nặng nhọc, cũng có thể thêu thùa nữ công, còn đặc biệt biết chăm sóc cho người, về sau gia đình kia không biết đắc tội đại nhân vật gì, rơi xuống kết cục cửa nát nhà tan, thời điểm đó nàng mới mười ba tuổi, liền bắt đầu lang thang trên giang hồ, nhìn thấu hết tình người ấm lạnh,
Lúc bắt đầu nàng giống như tên ăn mày, không có cái ăn cái mặc, chỉ có thể đi trộm, không biết bởi vì thế mà đã bị đánh đập biết bao nhiêu lần, đến nay trên người vẫn còn giữ lại mấy vết sẹo mang theo cả đời,
Nhưng nàng tính tình quật cường lại háo cường, biết rõ muốn sống, chỉ có thể làm cho mình trở nên mạnh mẽ hơn, mạnh đến nỗi không còn bị kẻ khác bắt được nữa, rốt cuộc sau khi liên tục trộm được mấy quyển bí tịch võ đạo, nhất cử mở Linh Xu, luyện thành một thân kinh công không kém,
Doanh Trinh thấy nàng không nói một lời, thở thật dài một cái, cầm đũa lên,
Sở Thanh Thanh quyết tâm liều mạng, mím chặt môi, đưa tay kéo một chiếc ghế bên cạnh Doanh Trinh lại, ngồi xuống,
"Như vậy mới đúng chứ, "
Doanh Trinh cầm đũa tiện tay gắp lên một miếng thịt mềm bỏ vào trong đĩa trước mặt nàng,
Sở Thanh Thanh lập tức lệ tuôn như suối, nức nở nói: "Công tử ~ "
"Chúng ta trước hết vẫn phải nói rõ, không phải thị nữ, nhưng công tử vẫn là phải kêu, ta nghe thấy thuận tai, "
"Ừm ~" Sở Thanh Thanh mím môi gật mạnh đầu, thời khắc này, Doanh Trinh đã trở thành người thân thiết nhất trong cuộc đời nàng. Đám người chung quanh nhìn thấy vậy thì như lọt vào trong sương mù. Chuyện gì đã xảy ra ở đây vậy? Hai người chủ tớ này đang làm gì thế? Trái với lẽ thường a,
Công tử họ Vương nọ vẫn chưa từ bỏ ý định, dò hỏi: "Vị công tử này, các hạ vẫn chịu từ bỏ thứ mình yêu thích chứ?"
Doanh Trinh cười cười, "Hiện tại ta đã không làm chủ được, ngươi phải hỏi nàng ấy, "
"Cút!" Sở Thanh Thanh đanh gương mặt xinh đẹp lại, giận dữ mắng một câu,
Vương công tử nọ lập tức biến sắc, hắn dù dễ nói chuyện, cũng không thể ở trước mặt nhiều người như vậy bị một tỳ nữ quát lớn a, chỉ thấy hắn đứng bật dậy, bộ mặt tức giận,
"Choang!"
Cùng một lúc,
Bên trong đại sảnh, từ bốn phương tám hướng vang đều âm thanh rút đao, đồng loạt chỉnh tề,
Công tử họ Vương lập tức giật nảy mình, luống cuống nhìn về phía tử đệ Tiền Phong doanh ở chung quanh, phát hiện ai nấy đều đang nhìn mình, biểu lộ băng lãnh, bèn không khỏi nuốt nước miếng đánh ực,
Vô luận đại sảnh hay là bao sương, ca nữ nhạc sĩ cũng đều kinh ngạc dừng lại, ánh mắt mọi người đều hướng về phía nơi này,
Thanh Uyển thì cùng Lục Chính Quang đang ngồi cách thật xa liếc nhau, đều có thể nhìn ra trong mắt đối phương vẻ khó tin,
Từ đầu đến cuối vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên này, Diêu Tông bước ra, đầu tiên là liếc trộm Doanh Trinh một cái, sau đó lạnh lùng nói với Vương công tử:
"Đêm nay bất luận kẻ nào cũng không thể động thủ ở đây, ai cũng không ngoại lệ, khục ~ khục ~" tựa như đột nhiên ý thức được mình nói sai cái gì, Diêu Tông vội ho một tiếng lấy làm che giấu,
"Đã rõ đã rõ, " Vương công tử hậm hực ngồi xuống, chẳng biết lúc nào, đầu đã đầy mồ hôi lạnh,
Khúc nhạc dạo ngắn này đến nhanh và đi cũng nhanh,
Đương khi mọi người biết chỉ là chuyện bởi vì một cái tỳ nữ mà phát sinh một chút cãi cọ, tâm tình tràn đầy hiếu kỳ muốn xem náo nhiệt lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị, nhao nhao tiếp tục thưởng thức ca múa biểu diễn trong sảnh,
Thanh Uyển trong lòng lại rất khó chịu, thậm chí còn có chút cảm giác ghen tỵ, từ nhỏ đến lớn, sư huynh còn chưa từng gắp đồ ăn cho mình đó,
Nếu mà đại tỷ biết sư huynh biến thành như bây giờ, có phải sẽ rất vui?
Thân phận cao thấp tạo nên sự khác biệt trong cách đối xử, vẻ mỹ mạo của Mộc Thanh Uyển so với Sở Thanh Thanh chỉ hơn không kém, nhưng trong sảnh cơ hồ hơn phân nửa người từ đầu đến cuối đều không dám nhìn thẳng nàng,
Bởi vì rất nhiều người trước khi tới đã chuẩn bị tốt "bài tập", Tiền Phong doanh có một nữ tử xinh đẹp thích mặc đồ đỏ, là nữ ma đầu nổi danh trên giang hồ, giết người không chớp mắt,
Phiêu bạt giang hồ đến nay, hôm nay là ngày mà Sở Thanh Thanh vui vẻ nhất, nàng cầm chén rượu lên rót đầy cho Doanh Trinh, lại rót cho mình một chén, hai tay nâng ở trước ngực: "Công tử, tiểu Thanh mời ngài một chén, "
Doanh Trinh thoải mái cười một tiếng, một tay cầm chén, nhẹ nhàng cụng vào,
"Đinh ~ "