Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 80 : Mưa thuận gió hoà

Ngày đăng: 10:47 28/06/20

Đối với kết quả đêm nay Kim Đại Hải cũng rất là hài lòng. Hắn kiếm vốn chính là tiền vận chuyển hàng hóa đường sông, mặc dù cũng sẽ ngẫu nhiên đánh cướp, nhưng kia dù sao chỉ là tiểu đầu, nhỏ bé không đáng kể,
Bây giờ Lục Chính Quang đã đáp ứng hắn, về phương diện thuỷ vận Tiền Phong doanh tuyệt sẽ không nhúng tay vào, hơn nữa Kim Sa bang nếu có chỗ nào cần, Tiền Phong doanh cũng quyết sẽ không tiếc mà hỗ trợ, thế là lo lắng ban đầu của hắn đã bị quét sạch, tâm tình thật tốt,
Kim Đại Hải giao du rộng rãi, khôn khéo, cầm theo một bầu rượu lang thang bốn phía khắp sảnh bao sương, đến kính từng bàn, tràn đầy phấn khởi, một thân tửu lượng tốt vô cùng, hai vò vào bụng mà cứ như chưa uống vậy.
Người ở chỗ này cũng đều rất cho hắn mặt mũi, bầu không khí nâng ly cạn chén lên đến cao trào,
Bất quá Kim Đại Hải cũng thông minh, hắn biết Lục Chính Quang không thiện giao tiếp, mình là người ngoài mà đi mời rượu như vậy có chút khách lấn chủ, cũng may trong lời hắn nói cũng đều là đang nói tốt cho Minh giáo, đại ý là: Có Tiền Phong doanh ở đây, sinh ý của chư vị nhất định sẽ phát triển không ngừng,
Lục Chính Quang cũng không quá để ý đến việc này, đối với cái tên Kim Đại Hải có tu vi xê xích với mình không bao nhiêu, hắn cảm thấy một thân coi như có thể kết giao, dù sao nhân vật xuất thân dân gian, đều mang đậm hào khí giang hồ, khiến người ta có hảo cảm,
Chỉ chốc lát, Kim Đại Hải cầm theo bình rượu đi tới bàn của Doanh Trinh, vẻ mặt tươi cười hì hà cũng trở nên nghiêm nghị, đầu tiên là chắp tay, sau đó cười ha hả nói:
"Vị công tử này lạ mắt vô cùng, chắc hẳn không phải người địa phương, ấy nhưng, ngũ hồ tứ hải giai huynh đệ, hôm nay có thể ngồi ở chỗ này vậy thì không phải là ngoại nhân, tại hạ Kim Đại Hải, kính công tử cùng vị cô nương này một chén, "
Doanh Trinh cùng Sở Thanh Thanh vừa rồi đã uống không ít, hắn ngược lại thì chẳng sao, Sở Thanh Thanh thì có chút hơi say, trên khuôn mặt xinh đẹp nổi ửng hai ráng đỏ như son,
Doanh Trinh cứ vậy nâng chén, mỉm cười xa xa ngỏ ý mời chào liền uống một hơi cạn sạch,
Sở Thanh Thanh thì là hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của Kim Đại Hải, mắt say lờ đờ mông lung, tay thơm chống cằm,
Kim Đại Hải mời rượu, đối phương một kẻ thì ngồi, một kẻ thì hờ hững lạnh nhạt, đổi thành người khác ít nhiều sẽ cảm thấy hai người này có chút không tôn trọng mình, bất quá Kim Đại Hải lại hoàn toàn không để tâm,
Trong tất cả những người đang ngồi trong sảnh, có lẽ chỉ có hắn đoán được hai vị này là ai,
Lão tam lái thuyền trên bến Nghênh Phong, chính là vị từng chở Doanh Trinh lúc trước, đã từng đem hình dáng và ăn mặc của Ma Hoàng và Sở Thanh Thanh miêu tả hết sức tường tận,
Kim Đại Hải nếu còn không đoán ra, hắn xem như uổng công lăn lộn trên giang hồ,
Loại nhân vật cấp bậc như Doanh Trinh đây, hắn đời này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, nhịn không được vụng trộm đánh giá thêm vài lần, chỉ cảm thấy đối phương nhất cử nhất động đều không khác gì người bình thường, song càng như vậy, Kim Đại Hải lại càng cảm thấy cao thâm mạt trắc,
Doanh Trinh thấy hắn mời rượu xong vẫn trù trừ không đi, nhướng mắt nhìn hắn,
Trong sát na vừa tiếp xúc với ánh mắt đối phương, Kim Đại Hải liền giống như vừa làm việc trái với lương tâm, vội vàng tránh đi ánh mắt, giơ tay lên nói:
"Mời ngài thong thả dùng, mời thong thả dùng, "
Xem ra người ta cũng không muốn để ý tới hắn, Kim Đại Hải cũng không muốn tự chuốc lấy nhục, thế là bèn quay người đi sang bàn khác mời rượu,
...
Rốt cuộc, trong sự mong mỏi chờ đợi của mọi người, tiết mục chính Đan Thanh Bình của Tam Tuyệt uyển tới.
Lần này không có bất kỳ phương thức chào sân hoa mỹ gì, Đan Thanh Bình nhẹ nhấc chân trần giẫm trên nệm mềm, thần sắc mang theo một tia ưu thương nhàn nhạt, bộ pháp nhẹ nhàng chậm chạp giống như là một du khách sắp ly hương, tựa hồ nỗi nhớ quê khiến cho bước chân của nàng chậm đi rất nhiều, tựa như lưu luyến,
Đây là lần đầu tiên Doanh Trinh nhìn thấy nàng, ấn tượng đầu tiên ngoại trừ kinh diễm, thì trong lòng cũng đang nghĩ, đối phương hẳn cũng giống như Đỗ Thất Thất, đều là người của Tưởng San,
Hắn từng hỏi thăm Thanh Uyển sự tình liên quan tới Lạc Hoa cung, Thanh Uyển đối với môn phái đó cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết phái này cực kỳ thần bí, trong phái đa số là nữ tử, cùng Phật môn thánh địa là Tịnh Thổ trai tranh đấu không ngớt.
"Đông, đông, đông, "
Một hồi tiếng trống giàu tiết tấu vang lên, chỉ thấy Đan Thanh Bình thân mặc chiếc váy dài bằng sa mỏng màu xanh nhạt bước lên đài, tay áo dài quấn lại, nhẹ nhàng nhảy múa,
Giờ khắc này, toàn bộ trong sảnh tức thì trở nên an tĩnh, chỉ còn tiếng nhạc bên tai,
Doanh Trinh cũng say sưa thưởng thức,
Có thể nói dáng múa của Đan Thanh Bình đã phát huy chữ "Nhu" của phụ nữ đến cực hạn, cánh tay ngọc như ngó sen nhẹ nhàng lay động như sóng nước dập dờn, đùi ngọc thon dài khẽ nhấc lên, khiêu khích hồn người, quần áo mỏng như cánh ve lộ ra một chút như ẩn như hiện, trách không được cô nàng này có thể làm cho nam nhi của cả Thanh Châu phủ ngày nhớ đêm mong, cam nguyện làm bề tôi dưới váy,
Tiếng trống biến đổi, âm vang hữu lực, mang theo một chút khí thế sát phạt, như tiếng trống trận trên chiến trường, âm thanh chấn bát phương,
Mà Đan Thanh Bình cũng theo đó đón lấy một thanh trường kiếm, hoặc đâm hoặc vẩy, động tác nhìn như chậm rãi nhưng không mất đi chân ý của kiếm, trong vẻ nhu mỹ còn xen lẫn một tia kiên cường, kiếm quang lưu chuyển kết hợp với dáng múa tuyệt mỹ của nàng, chỉ khiến người ta nhìn mà tâm thần đều say,
Trong sảnh người phần lớn chỉ nhìn thấy bề ngoài mà không biết bên trong, cũng chỉ có số ít có thể nhìn ra, nàng này kiếm thuật tinh xảo, tu vi càng là không yếu,
Lần trước là hiến hát, tiếng ca như tiếng trời, lần này là múa, nhẹ như bóng nhạn lại tựa du long,
...
Một bài múa hoàn thành,
Đan Thanh Bình dịu dàng thu kiếm ra sau lưng, hướng phía dưới sân khấu nhẹ nhàng vái chào, vẻ ưu sầu trên mặt vẫn chưa rút,
Các tân khách tận hưởng dư vị ngắn ngủi xong, vội nhao nhao dâng hiến từ ngữ ca ngợi từ đáy lòng,
Đan Thanh Bình không biết là vô tình hay cố ý liếc nhìn Doanh Trinh một cái, sau đó liền thu hồi ánh mắt, từ tốn nói:
"Tư nhân dĩ ly khứ, cựu tình lưỡng tương vong, "(Người ấy đã rời đi, tình cũ đã quên mất)
Tất cả mọi người đều không có để ý đến lời này của nàng, cho rằng đó là để kết thúc công việc hiến nghệ đêm nay,
Chỉ có Doanh Trinh lờ mờ đoán được, đây là Tưởng San mượn nàng để nói lời tạm biệt với mình,
Tưởng San đã rời khỏi, hồi cung tu hành ứng phó với ước hẹn ba năm của nàng, Doanh Trinh trong lòng không khỏi có chút cảm thán, nàng này mượn nhờ mối tình thắm thiết đối với mình mà xông phá tình quan, cuối cùng khám phá được đạo vô tình, dòm ngó Vô Vi cảnh, đó nên coi là chuyện tốt hay chuyện xấu đây?
Doanh Trinh trong lòng lại âm thầm hy vọng, nàng có thể thật buông bỏ,
Kim Đại Hải uống say mèm, mượn ý say mà thưởng một vạn lượng bạc, không biết ngày mai thức dậy hắn có sẽ vì thế mà hối hận hay không,
Lúc này, từ bên ngoài phòng tiến vào một đám người,
Hai mươi mấy người của Tiền Phong doanh đem mười tên đại hán bị trói gô ném xuống đất,
Nguyệt Lê vác đại đao hướng về phía Lục Chính Quang hồi bẩm nói:
"Bẩm thủ tọa, toàn bộ bốn ngàn phỉ chúng trong thành nội đều đã đền tội, Thanh Sơn cũng truyền đến tin tức, một vạn đạo phỉ mai phục nơi đó cũng đã chết sạch, những kẻ này là đầu lĩnh của bọn chúng, thỉnh thị thủ tọa nên xử trí như thế nào, "
Lục Chính Quang khoát tay,
"Giết, "
"Dạ!"
Nguyệt Lê các nàng đến nhanh đi cũng nhanh,
Đám người trong sảnh lúc này tất cả đều ngây ngẩn cả người, trong bọn họ không thiếu hảo thủ, vừa rồi lại hoàn toàn không nghe được bên ngoài có bất kỳ tiếng đánh nhau gì,
Mà giờ khắc này đột nhiên nghe nói vậy cũng không nhịn được khiếp sợ, bên ngoài vậy mà chết hơn bốn ngàn người?
Đám đầu lĩnh đạo phỉ bị lôi vào đánh sưng mặt sưng mũi vừa rồi, trong sảnh rất nhiều người đều biết, bọn chúng không thiếu mấy tên đại ác xú danh rành rành, bây giờ lại bị Tiền Phong doanh tới nhổ sạch sẽ.
Lúc này tất cả mọi người rốt cuộc mới minh bạch, Thanh Châu địa giới tựa hồ đang từng bước một bị Tiền Phong doanh nắm ở trong tay,
Trong lòng bọn họ không khỏi liên tưởng, có lẽ trong một khoản thời gian rất dài trong tương lai, Thanh Châu phủ sẽ được mưa thuận gió hoà, yên ổn bình an.