Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 83 : Bệnh trạng của Nhân Hoàng
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
Doanh Trinh ăn điểm tâm ngay trong tiểu đình, bên cạnh đặt một lò lửa nhỏ rừng rực do Sở Thanh Thanh thu xếp, mới vừa để đũa xuống, bên trong Trúc viên liền có một khách không mời mà đến,
Người kia thân hình cực nhanh, chỉ trong vài lần liền đã nhảy vọt đến bên ngoài tiểu đình,
Bốn người bọn Diêu Tông mãi đến lúc này mới phát giác, nhao nhao từ trong các góc rút đao xông ra,
"Đi xuống đi, không có chuyện của các ngươi, " Doanh Trinh hướng về phía bọn hắn phất phất tay,
"Thuộc hạ vô năng, "
Diêu Tông chợt cảm thấy mặt mũi mất sạch, cảm thấy cực kỳ thất trách, hung hăng trừng mắt với kẻ tới rồi khom người lui ra,
Đến chính là Yêu Đạo Thủy Tụ, chỉ thấy hắn mặc một thân trường sam màu nâu, hông giắt đai ngọc, đỉnh đầu lại còn cài trâm, thoạt nhìn có chút dở dở ương ương,
Hắn cười tủm tỉm xoay người đứng ở ngoài đình, chiếc răng cửa bị Doanh Trinh đánh rụng đã được khảm mới lại, vẻ mặt nịnh nọt nói:
"Thánh Chủ, tiểu nhân vừa thu được một tin, can hệ trọng đại không dám có chút chậm trễ liền vội vã chạy đến, "
Nói xong, hắn hiếu kì liếc mắt nhìn Sở Thanh Thanh phía sau lưng Doanh Trinh,
"Đây là tiểu Thanh, tùy tùng thiếp thân của bản tôn, nói đi, " trong lúc nói chuyện Doanh Trinh trên mặt biểu tình băng lãnh,
Thủy Tụ lập tức lộ vẻ bừng tỉnh, hướng về phía Sở Thanh Thanh gật nhẹ đầu, coi như là chào hỏi, sau đó nói:
"Chủ tử, chuyện này ghê gớm vô cùng, cho đến trước mắt vẫn là cực kỳ bí ẩn, trong thiên hạ biết đến nó chỉ e không có mấy người, ngài cũng biết trong Thánh Môn tiểu nhân là tin tức linh thông nhất, những sự tình này mặc dù đủ bí ẩn, chung quy vẫn không thể gạt được tiểu nhân, "
Doanh Trinh kỳ thật cũng không có hảo cảm gì với Thủy Tụ, nhưng kẻ này có thể làm chó săn cho mình, chắc hẳn có bản lĩnh đặc thù, mình cũng có thể nhờ vào kẻ này để dòm ngó tình huống của Thánh môn,
Doanh Trinh thờ ơ nói:
"Nói nghe một chút, "
"Dạ dạ dạ, " Thủy Tụ liên tục gật đầu, "Là như vầy chủ tử, năm năm trước Sở vương Lý Tuân bị Nhân hoàng phái đi tọa trấn Kiếm Nam đạo, làm Đại tổng quản, sau khi đến nơi lại cùng Độc Cô phiệt quan hệ mật thiết, bí mật đạt thành liên minh, thế lực hiện nay trong số mấy người con trai của Nhân Hoàng cũng tính là mạnh, lúc ấy tiểu nhân liền thấy kỳ quái, Sở vương tham rượu háo sắc, thuần túy là hạng giá áo túi cơm, Độc Cô Tĩnh mắt bị mù hay sao mà lại kết minh cùng tên phế vật này? Cho tới hôm nay ta mới biết được, Sở vương Lý Tuân hiện nay đã không phải là Lý Tuân nữa, "
Sở Thanh Thanh vốn chính là người Kiếm Nam đạo, đương nhiên đối với một ít nhân vật chí dị của quê nhà cũng tương đối quen thuộc, nghe vậy kinh ngạc hỏi:
"Ngươi nói thật kỳ quái, Sở vương không phải Sở vương thì còn có thể là ai?"
Thủy Tụ thấy nàng này cũng dám chen lời, không khỏi có chút sửng sốt, bất quá lập tức liền lại nghĩ rõ ràng, nàng này đã dám mở miệng, hơn phân nửa là có quan hệ không tầm thường với Thánh Chủ, nhìn tư sắc coi như trung thượng, có lẽ qua trận chiến ở Minh Kính hồ khẩu vị của Thánh Chủ giảm xuống cũng khó nói,
"Tiểu Thanh cô nương có chỗ không biết, hiện tại Sở vương vẫn là Sở vương, chỉ bất quá đã không còn là một người, thân phận chân thật của hắn là Tà Đế Khổng Uyên của Thánh môn ta, Sở vương chân chính chỉ e đã chết rồi, lúc ấy ta cũng không nghĩ tới, một trận chiến ở Minh Kính hồ sẽ ảnh hưởng sâu xa như vậy, chẳng những Minh giáo chia năm xẻ bảy, mà ngay cả bên trong Thánh môn ta cũng xuất hiện tiếng nói bất đồng, nghe nói hiện nay mọi người cơ hồ đều đã ngầm thừa nhận Tà Đế Khổng Uyên là giáo chủ mới của Thánh môn, có lẽ Độc Cô phiệt đã triệt để biến thành tiểu tốt dưới trướng Khổng Uyên, "
Doanh Trinh nghe vậy chau mày, cái Thánh môn này có một cái nhảm nhí nhất đó là, người ở trong đạo này thường thường có tư tưởng vấn đỉnh thiên hạ, việc này cũng có liên quan đến ân oán giữa bọn họ và Huyền Môn, Đạo giáo nhiều lần thay đổi triều đại, từ đầu đến cuối đều là được tôn sùng là quốc giáo, từ đó dễ dàng phát dương đạo pháp khắp các nơi trên thiên hạ hơn, từ đó làm cho Thánh môn vốn là một nhánh của đạo môn một mực bị chèn ép cho phi thường thảm, bị người đời coi là những kẻ cực đoan, coi nó là Ma Môn, cho nên người trong Thánh Môn đã đạt thành nhận thức chung, rằng chỉ có được thiên hạ, mới có thể triệt để thanh trừ Đạo giáo, từ đó thay thế nó, tuyên dương đạo của Thánh môn chi,
Khổng Uyên chính là Tà Đế trong Ngũ Đế, luận tu vi, đã thuộc về nhân vật đỉnh cấp đương thời. Có điều hắn đóng vai làm Sở vương tọa trấn Kiếm Nam đạo, chẳng lẽ không sợ Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn phát hiện?
Từ một điểm này cũng rất sẽ dễ dàng để cho người liên tưởng, phải chăng Nhân Hoàng đã xảy ra vấn đề gì?
Doanh Trinh trầm giọng hỏi: "Con trai mình xảy ra chuyện, Lý Nguyên Càn chẳng lẽ lại không biết?"
Thủy Tụ vội vàng đáp:
"Mấu chốt vấn đề nằm ngay ở chỗ này, tiểu nhân nghĩ lấy năng lực của Nhân Hoàng không thể nào không biết, chỉ có điều, Lý Nguyên Càn có lẽ đã ốc không mang nổi mình ốc nữa, "
Doanh Trinh nghe xong nội tâm rung động, hai mắt híp thành một đường thẳng,
"Chuyện là thế nào?"
"Bẩm chủ tử, Lý Nguyên Càn này mê đắm với thuật trường sinh, cả ngày tu huyền, cung trong càng nuôi dưỡng đạo sĩ cả mấy ngàn người, trong đó có mấy người chuyên trách luyện đan cho lão, mà trong số những thuật sĩ luyện đan này có một người, chính là Đan Quân Trần Giác của Thánh môn ta, hắn náu mình trong hoàng cung ba mươi năm, chuyên môn luyện chế đan dược cho Lý Nguyên Càn. Nhân Hoàng ăn đan của hắn, kỳ thực đã sớm xảy ra vấn đề, nếu không phải bởi tu vi thực sự khủng bố khó lường, chỉ sợ mạng sớm đã ô hô. Về sau Trần Giác bị Đan Thần tử của Huyền Môn khám phá, bị đánh trọng thương một đường chạy ra khỏi hoàng cung, mà Lý Nguyên Càn phục dụng đan dược ba mươi năm, đan độc sớm đã nhập vào tận xương tủy, đừng nói trường sinh, chỉ sợ là sống không còn bao lâu. Có điều cho tới hôm nay Lý Nguyên Càn vẫn giữ kín không nói ra, đoán chừng cũng là bởi lo sợ tin tức truyền ra sẽ dẫn đến triều cục bất ổn, "
Doanh Trinh nghe xong trong lòng chấn kinh vạn phần, tin tức này can hệ đến Cửu Ngũ Chí Tôn, không thể nói là không nhỏ. Bây giờ trong Tam Hoàng, Diệp Huyền thì bế quan dưỡng thương, mình đang ở trong trạng thái nửa lui ẩn, mà Nhân Hoàng lại xảy ra vấn đề thọ mệnh sắp cạn, thế cuộc cân bằng của thiên hạ mà ba nhà kiềm chế lẫn nhau để duy trì, chỉ sợ là sắp sụp đổ,
"Ngươi có thể xác định tin tức này là thật không?"
Thủy Tụ lờ mờ cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, thân thể không khỏi đánh rùng mình một cái, vội vàng dựng thẳng lên ba ngón tay phát thệ:
"Tiểu nhân nguyện phát lời thề độc với Thánh môn, việc này thiên chân vạn xác, Trần Giác sau khi một đường chạy ra khỏi kinh thành, vì để bảo trụ cái mạng, đã từng liên hệ với một vị bằng hữu chí thân của tiểu nhân, mà khi vị bằng hữu đó của tiểu nhân tìm tới Trần Giác, thấy tử trạng của hắn cực thảm, sau xem xét thì phát hiện là chết bởi 【 Cửu Huyền Chân Long Kình 】, chính là Nhân Hoàng tự mình động thủ, Trần Giác này lại là đồng môn sư huynh của Tà Đế Khổng Uyên, chẳng lẽ đó chỉ là sự trùng hợp, mưu tính của Khổng Uyên lớn biết bao, "
Một bên Sở Thanh Thanh đã sớm nghe đến trong lòng rối bời, nàng sao có thể nghĩ đến mình sẽ được nghe bí mật kinh thiên có quan hệ đến sự hưng vong của thiên hạ, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể tiêu hóa hết những nội dung vừa nghe được đó,
Doanh Trinh cau mày nói:
"Ngươi nói là, Nhân Hoàng vừa chết, Khổng Uyên liền có thể mượn thân phận Sở vương mà hưng binh đoạt vị?"
Thủy Tụ gật đầu đáp: "Chắc hẳn là như vậy, lúc ấy dưới trướng hắn có mười vạn đại quân Kiếm Nam đạo, lại thêm có Độc Cô phiệt bang trợ, càng có toàn bộ Thánh môn ta ở sau lưng chống lưng, hoàn toàn có năng lực tranh giành thiên hạ, tiểu nhân phỏng đoán, có lẽ đó cũng là nguyên nhân hôm nay Thánh môn tôn hắn làm chủ, bởi vì hiện tại Khổng Uyên là người trong Thánh Môn có khả năng thống nhất thiên hạ đăng lâm đại bảo nhất, nghe nói Khổng Uyên đã dòm ngó được Hỗn Nguyên cảnh, phía Nam Tổ Giang, ngoại trừ chủ tử ra, chỉ sợ là không còn địch thủ, "
"Việc này không thể nói cho người khác biết, "
"Cái này tiểu nhân hiểu rõ, cho nên mới sẽ không thông qua Lục Chính Quang mà trực tiếp tới gặp chủ tử, "
"Ngươi tiếp tục lưu ý động tĩnh trong Thánh Môn, có chút gió thổi cỏ lay nào liền lập tức bẩm báo, "
"Chủ tử hãy yên tâm, trong mắt tiểu nhân, chỉ có ngài mới thật sự là Thánh môn chi chủ, "
Người kia thân hình cực nhanh, chỉ trong vài lần liền đã nhảy vọt đến bên ngoài tiểu đình,
Bốn người bọn Diêu Tông mãi đến lúc này mới phát giác, nhao nhao từ trong các góc rút đao xông ra,
"Đi xuống đi, không có chuyện của các ngươi, " Doanh Trinh hướng về phía bọn hắn phất phất tay,
"Thuộc hạ vô năng, "
Diêu Tông chợt cảm thấy mặt mũi mất sạch, cảm thấy cực kỳ thất trách, hung hăng trừng mắt với kẻ tới rồi khom người lui ra,
Đến chính là Yêu Đạo Thủy Tụ, chỉ thấy hắn mặc một thân trường sam màu nâu, hông giắt đai ngọc, đỉnh đầu lại còn cài trâm, thoạt nhìn có chút dở dở ương ương,
Hắn cười tủm tỉm xoay người đứng ở ngoài đình, chiếc răng cửa bị Doanh Trinh đánh rụng đã được khảm mới lại, vẻ mặt nịnh nọt nói:
"Thánh Chủ, tiểu nhân vừa thu được một tin, can hệ trọng đại không dám có chút chậm trễ liền vội vã chạy đến, "
Nói xong, hắn hiếu kì liếc mắt nhìn Sở Thanh Thanh phía sau lưng Doanh Trinh,
"Đây là tiểu Thanh, tùy tùng thiếp thân của bản tôn, nói đi, " trong lúc nói chuyện Doanh Trinh trên mặt biểu tình băng lãnh,
Thủy Tụ lập tức lộ vẻ bừng tỉnh, hướng về phía Sở Thanh Thanh gật nhẹ đầu, coi như là chào hỏi, sau đó nói:
"Chủ tử, chuyện này ghê gớm vô cùng, cho đến trước mắt vẫn là cực kỳ bí ẩn, trong thiên hạ biết đến nó chỉ e không có mấy người, ngài cũng biết trong Thánh Môn tiểu nhân là tin tức linh thông nhất, những sự tình này mặc dù đủ bí ẩn, chung quy vẫn không thể gạt được tiểu nhân, "
Doanh Trinh kỳ thật cũng không có hảo cảm gì với Thủy Tụ, nhưng kẻ này có thể làm chó săn cho mình, chắc hẳn có bản lĩnh đặc thù, mình cũng có thể nhờ vào kẻ này để dòm ngó tình huống của Thánh môn,
Doanh Trinh thờ ơ nói:
"Nói nghe một chút, "
"Dạ dạ dạ, " Thủy Tụ liên tục gật đầu, "Là như vầy chủ tử, năm năm trước Sở vương Lý Tuân bị Nhân hoàng phái đi tọa trấn Kiếm Nam đạo, làm Đại tổng quản, sau khi đến nơi lại cùng Độc Cô phiệt quan hệ mật thiết, bí mật đạt thành liên minh, thế lực hiện nay trong số mấy người con trai của Nhân Hoàng cũng tính là mạnh, lúc ấy tiểu nhân liền thấy kỳ quái, Sở vương tham rượu háo sắc, thuần túy là hạng giá áo túi cơm, Độc Cô Tĩnh mắt bị mù hay sao mà lại kết minh cùng tên phế vật này? Cho tới hôm nay ta mới biết được, Sở vương Lý Tuân hiện nay đã không phải là Lý Tuân nữa, "
Sở Thanh Thanh vốn chính là người Kiếm Nam đạo, đương nhiên đối với một ít nhân vật chí dị của quê nhà cũng tương đối quen thuộc, nghe vậy kinh ngạc hỏi:
"Ngươi nói thật kỳ quái, Sở vương không phải Sở vương thì còn có thể là ai?"
Thủy Tụ thấy nàng này cũng dám chen lời, không khỏi có chút sửng sốt, bất quá lập tức liền lại nghĩ rõ ràng, nàng này đã dám mở miệng, hơn phân nửa là có quan hệ không tầm thường với Thánh Chủ, nhìn tư sắc coi như trung thượng, có lẽ qua trận chiến ở Minh Kính hồ khẩu vị của Thánh Chủ giảm xuống cũng khó nói,
"Tiểu Thanh cô nương có chỗ không biết, hiện tại Sở vương vẫn là Sở vương, chỉ bất quá đã không còn là một người, thân phận chân thật của hắn là Tà Đế Khổng Uyên của Thánh môn ta, Sở vương chân chính chỉ e đã chết rồi, lúc ấy ta cũng không nghĩ tới, một trận chiến ở Minh Kính hồ sẽ ảnh hưởng sâu xa như vậy, chẳng những Minh giáo chia năm xẻ bảy, mà ngay cả bên trong Thánh môn ta cũng xuất hiện tiếng nói bất đồng, nghe nói hiện nay mọi người cơ hồ đều đã ngầm thừa nhận Tà Đế Khổng Uyên là giáo chủ mới của Thánh môn, có lẽ Độc Cô phiệt đã triệt để biến thành tiểu tốt dưới trướng Khổng Uyên, "
Doanh Trinh nghe vậy chau mày, cái Thánh môn này có một cái nhảm nhí nhất đó là, người ở trong đạo này thường thường có tư tưởng vấn đỉnh thiên hạ, việc này cũng có liên quan đến ân oán giữa bọn họ và Huyền Môn, Đạo giáo nhiều lần thay đổi triều đại, từ đầu đến cuối đều là được tôn sùng là quốc giáo, từ đó dễ dàng phát dương đạo pháp khắp các nơi trên thiên hạ hơn, từ đó làm cho Thánh môn vốn là một nhánh của đạo môn một mực bị chèn ép cho phi thường thảm, bị người đời coi là những kẻ cực đoan, coi nó là Ma Môn, cho nên người trong Thánh Môn đã đạt thành nhận thức chung, rằng chỉ có được thiên hạ, mới có thể triệt để thanh trừ Đạo giáo, từ đó thay thế nó, tuyên dương đạo của Thánh môn chi,
Khổng Uyên chính là Tà Đế trong Ngũ Đế, luận tu vi, đã thuộc về nhân vật đỉnh cấp đương thời. Có điều hắn đóng vai làm Sở vương tọa trấn Kiếm Nam đạo, chẳng lẽ không sợ Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn phát hiện?
Từ một điểm này cũng rất sẽ dễ dàng để cho người liên tưởng, phải chăng Nhân Hoàng đã xảy ra vấn đề gì?
Doanh Trinh trầm giọng hỏi: "Con trai mình xảy ra chuyện, Lý Nguyên Càn chẳng lẽ lại không biết?"
Thủy Tụ vội vàng đáp:
"Mấu chốt vấn đề nằm ngay ở chỗ này, tiểu nhân nghĩ lấy năng lực của Nhân Hoàng không thể nào không biết, chỉ có điều, Lý Nguyên Càn có lẽ đã ốc không mang nổi mình ốc nữa, "
Doanh Trinh nghe xong nội tâm rung động, hai mắt híp thành một đường thẳng,
"Chuyện là thế nào?"
"Bẩm chủ tử, Lý Nguyên Càn này mê đắm với thuật trường sinh, cả ngày tu huyền, cung trong càng nuôi dưỡng đạo sĩ cả mấy ngàn người, trong đó có mấy người chuyên trách luyện đan cho lão, mà trong số những thuật sĩ luyện đan này có một người, chính là Đan Quân Trần Giác của Thánh môn ta, hắn náu mình trong hoàng cung ba mươi năm, chuyên môn luyện chế đan dược cho Lý Nguyên Càn. Nhân Hoàng ăn đan của hắn, kỳ thực đã sớm xảy ra vấn đề, nếu không phải bởi tu vi thực sự khủng bố khó lường, chỉ sợ mạng sớm đã ô hô. Về sau Trần Giác bị Đan Thần tử của Huyền Môn khám phá, bị đánh trọng thương một đường chạy ra khỏi hoàng cung, mà Lý Nguyên Càn phục dụng đan dược ba mươi năm, đan độc sớm đã nhập vào tận xương tủy, đừng nói trường sinh, chỉ sợ là sống không còn bao lâu. Có điều cho tới hôm nay Lý Nguyên Càn vẫn giữ kín không nói ra, đoán chừng cũng là bởi lo sợ tin tức truyền ra sẽ dẫn đến triều cục bất ổn, "
Doanh Trinh nghe xong trong lòng chấn kinh vạn phần, tin tức này can hệ đến Cửu Ngũ Chí Tôn, không thể nói là không nhỏ. Bây giờ trong Tam Hoàng, Diệp Huyền thì bế quan dưỡng thương, mình đang ở trong trạng thái nửa lui ẩn, mà Nhân Hoàng lại xảy ra vấn đề thọ mệnh sắp cạn, thế cuộc cân bằng của thiên hạ mà ba nhà kiềm chế lẫn nhau để duy trì, chỉ sợ là sắp sụp đổ,
"Ngươi có thể xác định tin tức này là thật không?"
Thủy Tụ lờ mờ cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm, thân thể không khỏi đánh rùng mình một cái, vội vàng dựng thẳng lên ba ngón tay phát thệ:
"Tiểu nhân nguyện phát lời thề độc với Thánh môn, việc này thiên chân vạn xác, Trần Giác sau khi một đường chạy ra khỏi kinh thành, vì để bảo trụ cái mạng, đã từng liên hệ với một vị bằng hữu chí thân của tiểu nhân, mà khi vị bằng hữu đó của tiểu nhân tìm tới Trần Giác, thấy tử trạng của hắn cực thảm, sau xem xét thì phát hiện là chết bởi 【 Cửu Huyền Chân Long Kình 】, chính là Nhân Hoàng tự mình động thủ, Trần Giác này lại là đồng môn sư huynh của Tà Đế Khổng Uyên, chẳng lẽ đó chỉ là sự trùng hợp, mưu tính của Khổng Uyên lớn biết bao, "
Một bên Sở Thanh Thanh đã sớm nghe đến trong lòng rối bời, nàng sao có thể nghĩ đến mình sẽ được nghe bí mật kinh thiên có quan hệ đến sự hưng vong của thiên hạ, trong lúc nhất thời hoàn toàn không thể tiêu hóa hết những nội dung vừa nghe được đó,
Doanh Trinh cau mày nói:
"Ngươi nói là, Nhân Hoàng vừa chết, Khổng Uyên liền có thể mượn thân phận Sở vương mà hưng binh đoạt vị?"
Thủy Tụ gật đầu đáp: "Chắc hẳn là như vậy, lúc ấy dưới trướng hắn có mười vạn đại quân Kiếm Nam đạo, lại thêm có Độc Cô phiệt bang trợ, càng có toàn bộ Thánh môn ta ở sau lưng chống lưng, hoàn toàn có năng lực tranh giành thiên hạ, tiểu nhân phỏng đoán, có lẽ đó cũng là nguyên nhân hôm nay Thánh môn tôn hắn làm chủ, bởi vì hiện tại Khổng Uyên là người trong Thánh Môn có khả năng thống nhất thiên hạ đăng lâm đại bảo nhất, nghe nói Khổng Uyên đã dòm ngó được Hỗn Nguyên cảnh, phía Nam Tổ Giang, ngoại trừ chủ tử ra, chỉ sợ là không còn địch thủ, "
"Việc này không thể nói cho người khác biết, "
"Cái này tiểu nhân hiểu rõ, cho nên mới sẽ không thông qua Lục Chính Quang mà trực tiếp tới gặp chủ tử, "
"Ngươi tiếp tục lưu ý động tĩnh trong Thánh Môn, có chút gió thổi cỏ lay nào liền lập tức bẩm báo, "
"Chủ tử hãy yên tâm, trong mắt tiểu nhân, chỉ có ngài mới thật sự là Thánh môn chi chủ, "