Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 84 : Trên Long Đình sơn

Ngày đăng: 10:47 28/06/20

Tin tức Thủy Tụ mang đến khiến Doanh Trinh không thể tiêu hóa trong hồi lâu,
Nếu như việc này là thật, như vậy thiên hạ đại loạn đang ở ngay trước mắt, vô luận Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn cố gắng ngăn cơn sóng dữ như thế nào, chỉ sợ cũng sẽ không có hiệu quả gì,
Hoàng trữ chưa lập, mà mấy nhi tử của hắn đều là phân đất phong hầu bên ngoài tay cầm trọng binh, trừ phi Lý Nguyên Càn có thể đem bọn hắn đồng thời triệu tập trở lại kinh thành, song hiện nay xem ra đã là không thể nào,
. . .
Mấy ngày về sau, Thanh Uyển tới gặp Doanh Trinh, biểu tình có chút kỳ quái,
"Sư huynh, ngoài cửa có người cầu kiến, là từ kinh thành tới, "
Doanh Trinh đang cầm lật một quyển sách đọc trong tiểu đình, nghe vậy liền thoáng dừng lại,
Ở kinh thành mình quen biết hình như cũng chỉ có Nhạc Lăng công chúa Lý Vấn, chẳng lẽ cô nàng có tin tức gì muốn đưa cho mình?
"Để hắn vào, "
Chỉ chốc lát, bên ngoài Trúc viên tiến vào một người, toàn thân đều được bảo phủ bởi một kiện khoan bào màu tuyết trắng, người này hai tay nhét trong tay áo giữ ấm, bước lên đến tiểu đình mới lấy mũ che đầu xuống,
Là một vị lão giả xa lạ, tóc mai điểm bạc, mặt mày hồng hào, nụ cười hiền hòa,
"Lý Phương gặp qua Doanh giáo chủ, "
Doanh Trinh khẽ nhướn mày, đã biết đối phương là ai, xem trên người người này khí tức âm dương không đồng đều, dương khí từ dưới mà mất, liền biết xuất xứ từ trong cung,
Người tới chính là Đại thái giám tùy thân của Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn, Đại nội tổng quản nhất phẩm có danh xưng là Nhân Hồ, Lý Phương,
"Lý công công tìm đến bản tôn là vì chuyện gì?"
Lý Phương trên mặt đầy nụ cười tủm tỉm, trông như một vị lão giả đức cao vọng trọng,
"Lão nô đi trước một bước ra kinh, chủ tử của lão nô muốn mời Ma Hoàng gặp gỡ một lần, địa điểm ngay tại Long Đình sơn, cách hướng đông nơi này một ngàn năm trăm dặm, tính toán thời gian, chủ tử nhà ta chắc hẳn cũng đã sắp đến, Doanh hoàng hiện tại có thể động thân, "
Doanh Trinh không có lên tiếng, ngón tay vê nhẹ miệng chén trà trên chiếc bàn đá,
Nhân Hoàng đột nhiên muốn gặp mình? Tại sao? Lúc này hắn không phải là nên tọa trấn kinh thành xử lý hậu sự hoàng triều sao?
Bây giờ vị đại thái giám thiếp thân này đích thân đến, cơ hồ đã chứng minh tin tức của Thủy Tụ tuyệt đối không sai, Nhân Hoàng tuyệt đối là xảy ra vấn đề,
"Tại sao lão ấy muốn gặp bản tôn?"
Khi nói chuyện Lý Phương cũng không có nói với kiểu giọng the thé, ngược lại ngữ điệu nhu hòa, không nhanh không chậm,
"Tam Hoàng chân vạc chống đỡ thiên hạ, Ma Hoàng và Đao Hoàng đã gặp nhau, mà chủ tử lão nô lại vẫn chưa được nhìn thấy phong thái Doanh hoàng, lần này mời gặp, thực sự vì để an ủi bình sinh."
Không phải là Doanh Trinh nhát gan, tu vi hắn bây giờ có lẽ có thể giấu được người khác, song tuyệt đối giấu không được Nhân Hoàng, nếu như thật sự đi gặp, đối phương nhìn thấu xong, liệu có sẽ vì lẽ đó mà diệt trừ mình hay không?
Mạo hiểm như vậy cũng quá lớn,
Doanh Trinh thản nhiên nói:
"Gặp nhau chi bằng không gặp, "
Lý Phương tựa hồ sớm đã lường trước Doanh Trinh sẽ nói như vậy, cười nói:
"Khoảng thời gian trước chủ tử lão nô đã có chỉ ý, quân đội không thể cùng quý giáo trở mặt, Hà Gian vương mấy lần thượng tấu thỉnh binh vây quét Sở Quang Nam đều bị cự tuyệt, Doanh hoàng có thể thấy được thành ý của chủ tử lão nô, "
Doanh Trinh cau mày, cảm thấy rất khó xử, tựa hồ Nhân Hoàng này vô cùng cấp bách muốn gặp mình một lần, không đi, liệu có sẽ khiến người ta cảm thấy mình nhát gan hay không?
Bây giờ Nhân Hoàng đan độc lan tràn khắp người, tu vi chỉ sợ cũng giảm đi, lại đang là thời kỳ phi thường, chắc hẳn sẽ không mạo hiểm đánh với mình một trận,
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là mình đóng kịch đủ tốt, nếu như Lý Nguyên Càn phát giác có thể sẽ phi thường nhẹ nhõm xử lý mình, Doanh Trinh nghĩ, đối phương tuyệt sẽ không tiếc mà xuất thủ,
"Lý công công là một thuyết khách không tệ, "
"Doanh hoàng quá khen, Lý Phương chỉ là nô tài thay chủ tử làm chân chạy mà thôi, "
. . .
Doanh Trinh không thông báo bất kỳ người nào một tiếng liền tự mình khởi hành, với hắn mà nói, một ngàn năm trăm dặm lộ trình, cũng bất quá ba ngày,
Ba ngày sau, dưới chân núi Long Đình,
Đưa mắt nhìn, tuyết trắng mênh mang bao trùm nom nửa mỏm núi, hoàn toàn không có dấu chân người, chỉ có dấu chân dã thú đi ngang qua để tại trên mặt tuyết,
Trong gió lạnh, Doanh Trinh đi bộ đăng sơn, toàn thân khí tức nội liễm, chỉ lưu ý biết bao trùm cả ngọn núi,
Có lẽ vì Nhân Hoàng cố ý thả ra khí tức mà Doanh Trinh có thể cảm ứng được sự tồn tại của lão, đồng thời phán đoán chuẩn xác đến vị trí của lão.
Ngay lúc này hắn không khỏi âm thầm hít sâu mấy hơi, thả lỏng tâm cảnh, như du khách hành tẩu trên sơn đạo lúc có lúc không,
Đến gần nơi đỉnh núi, bên ngoài một khu rừng tùng, một người chân trần ngồi vắt vẻo trên một gốc tùng to, trên người áo quần đơn bạc, mà lại trắng tươm không hề có một hạt bụi, mái tóc dài của kẻ đó được buộc ở sau lưng một cách đơn giản, đang hứng thú hái lấy lá tùng,
Doanh Trinh dừng cách kẻ đó năm trượng có hơn, hiếu kì nhìn sang,
Nếu không phải hắn có thể từ trên người đối phương cảm ứng được một cỗ khí tức tinh thuần bá đạo vô song, Doanh Trinh tuyệt đối sẽ không nhìn người này mà liên tưởng tới Nhân Hoàng,
Lý Nguyên Càn cũng nhìn về phía hắn, song chỉ khẽ mỉm cười, liền lại ngẩng đầu hái lá tùng, trên mặt chuyên chú nghiêm túc, giống như trẻ con,
Doanh Trinh dò xét cẩn thận lấy đối phương, hình dạng có thể tính là anh tuấn vô song, rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, dù đã qua trăm tuổi, tóc dài lại như của thanh niên, đen nhánh bóng lưỡng, mặt nhẵn không râu, giữa hai hàng lông mày có một nốt ruồi đen,
Nhìn càng giống như một nhân vật Tiên gia phiêu tán xuất trần, mà không giống như là đương kim đế vương quyền lợi tập trung hết vào thân.
Lý Nguyên Càn dừng lại động tác hái lá, cúi đầu đếm một nhúm lá tùng trong lòng bàn tay, ôn tồn nói:
"Trẫm khi còn nhỏ, cung trong có một gốc tùng, còn nhớ hình như là của tiểu quốc Bắc Hoang nào đấy tiến cống mà đến, trẫm tuổi nhỏ ham chơi thường thường leo lên cây đó hái lá, tuy là khô khan nhưng vẫn thấy vui,
Trẫm còn nhớ rõ năm ấy trên gốc cây đó, tổng cộng có 86,372 lá tùn , đều bị trẫm hái sạch, quãng thời gian đó cũng là quãng thời gian tuyệt vời nhất trong cuộc đời này của trẫm, "
Tiếp theo, lão thoáng ngừng lại, ngửa đầu nhìn trời, thở dài một tiếng, tựa hồ một tiếng thở dài này đã nói hết những phí hoài của đời lão,
"Đến tuổi nhược quán, trẫm bị cuốn vào cuộc tranh giành hoàng vị, kỳ thật với trẫm mà nói, quyền lợi của hoàng vị kém xa tự do tự tại tiếu ngạo giang hồ, đáng tiếc một khi ngươi được sinh ra trong nhà đế vương, khi ấy không còn do ngươi quyết định tranh hay không tranh nữa,
Con đường đăng cơ này của trẫm, có thể nói là từ máu tươi ruột thịt lát thành, cho nên trẫm sợ, sợ những đứa con này của mình cũng sẽ vì quyền lợi mà tự giết lẫn nhau, cho nên từ khi bọn chúng xuất sinh, trẫm liền tận lực xa lánh, chưa hề ôm qua bọn chúng, thiên hạ chúng sinh ai cũng thờ trẫm làm quân phụ, lại không biết trẫm chưa hề có một khắc được thưởng thức tình phụ tử,
Ngày thường chỉ âm thầm quan sát bọn chúng, muốn tuyển chọn cho Đại Chu ta một vị quân vương nhân đức đời sau,
Ha ha ha ha. . . hài tử thoát ly khỏi sự phù hộ phụ thân quả nhiên trưởng thành càng nhanh, chỉ tiếc, đứa mềm lòng thì không có bản lãnh, đứa có bản lĩnh thì còn tâm ngoan thủ lạt hơn trẫm lúc trước, để trẫm biết lựa chọn như thế nào?"
Doanh Trinh phảng phất như đang lắng nghe một vị lão phụ đang kể ra những băng khoăn do dự trong lòng của lão, trong lòng cũng không khỏi vì lão Hoàng đế này mà cảm thấy bi ai. Lão ấy không muốn nhìn thấy huynh đệ tàn sát, song trên thực tế cũng đã tự tay trải sẵn con đường này,
Doanh Trinh thản nhiên nói:
"Nhân Hoàng lẽ nên truyền vị từ hai mươi năm trước, bây giờ tựa hồ đã muộn, "
Lý Nguyên Càn cười cười, từ chối cho ý kiến,
"Trẫm già, cũng mềm lòng, Doanh lão đệ cảm thấy, trong những đứa con này của ta, ai có thể trấn trụ được đám Trần Đình, Tần Quảng, Ninh Mục?"