Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh
Chương 85 : Tình cha như núi
Ngày đăng: 10:47 28/06/20
Doanh Trinh không biết trả lời lão như thế nào, ba người này phân biệt đại biểu cho ba thế lực quân đội lớn nhất toàn bộ Đại Chu triều hiện tại,
Mà Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn năm đó cũng xác thực đã sớm chuẩn bị, Đại hoàng tử cưới con gái của Trần Đình, Nhị hoàng tử cưới cháu gái của Tần Quảng, Tam hoàng tử càng là cháu ngoại của Ninh Mục,
Đáng tiếc ba vị hoàng tử này đều là không sống thọ bằng phụ hoàng mình, người thì thọ tẫn chết già, kẻ lại tráng niên mất sớm,
Lão tứ Tấn vương lại là con thứ, có thể nói ngoại trừ phụ hoàng ra thì không có bối cảnh chống lưng nào hết,
Mấy vị vương gia khác phần lớn vẫn còn ba bốn mươi tuổi thịnh niên, tuy cũng đầy bụng quyền mưu, đáng tiếc trong mắt ba lão hồ ly đó, vẫn còn quá non nớt, nếu không phải bạn bè hoặc thân thích, đừng hy vọng ba người này sẽ phục ngươi,
"Xem ra Hoàng Thượng không yên lòng về ba người này?"
Lý Nguyên Càn thấy Doanh Trinh không trả lời thẳng mình, nhoẻn miệng cười,
"Sai, trẫm yên tâm nhất chính là ba người này, chỉ là muốn biết bên trong đám nhi tử của trẫm, có đứa nào miễn cưỡng, hoặc có thể nói tạm lọt vào được tầm mắt của ba người này, song nhìn thần sắc Doanh lão đệ, tựa hồ ngươi cũng không có coi trọng ai?"
Doanh Trinh không biết tại sao lão phải nói với chính mình chuyện nhà của lão, theo lý thuyết những thứ này hẳn là chuyện mà tự bản thân lão nên lo, trong đám con trai mình đứa nào ưu tú, người làm cha như lão chẳng lẽ trong lòng không rõ sao? Hỏi một ngoại nhân là cái đạo lý gì?
"Không thể nói không coi trọng, chính bởi vì để coi trọng có quá nhiều, cho nên mới cũng không coi trọng, "
Lý Nguyên Càn nghe xong sững sờ, ném lá tùng trong tay, cứ như vậy ngồi trên chạc cây, trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói:
"Không sai, nếu là chỉ có một hai cái hùng tài, việc này ngược lại dễ làm, trẫm xem chừng, nếu là trẫm vũ hóa tiên thăng, trong dám nhi tử của trẫm dám khởi binh ít nhất cũng có năm sáu đứa, "
Nói đến đây, Lý Nguyên Càn lắc đầu cười khổ, trên người hoàn toàn không có chút phong thái đế vương ngang tàng tự đại nào, có lẽ ba mươi năm tu huyền đó đã tước đi sự sát phạt quả đoán của lão lúc còn trẻ, tẩy sạch một thân lệ khí,
Doanh Trinh sớm đã tốn công nghiên cứu Lý Nguyên Càn một phen, người này hai mươi tuổi vừa mới đăng cơ, liền ra sức chỉnh lý triều cương, quan viên bị xử trí lên đến cả ngàn người, trong lúc nhất thời người làm quan trên thiên hạ đều thần hồn nát thần tính,
Sau đó lại ra sức thúc đẩy cải cách, đặc biệt đề bạt một nhóm nhân tài trẻ tuổi mà hiện đã là bề tôi đắc lực của Đại Chu, chưa đến bốn năm, đã tập hợp quyền lợi thiên hạ về một thân,
Thiết lập nội các, quản lý mọi sự vụ thiên hạ, thúc đẩy nông canh xây đắp thuỷ lợi, trông coi Bắc Cương, đóng giữ Tây Bắc, khai khẩn Nam Hoang, trước bốn mươi tuổi được xưng là thiên cổ nhất đế.
Sau bốn mươi tuổi, chuyện thiên hạ phó thác cho nội các lục thần, tiến tu võ đạo,
Nói rằng: Trẫm chính là chủ chung của thiên hạ, văn trị võ công, dám làm trước thiên hạ.
Bốn mươi mốt tuổi mở Linh Xu, năm kế tiếp dòm ngó Thoát Thai Cảnh, chững lại năm năm, sau đó bỏ võ theo văn, tu tập cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, cuối cùng bởi vậy nhập đạo bước vào Vô Vi cảnh,
Tự sáng tạo 【 Cửu Huyền Chân Long Kình 】, hóa thiên địa linh khí làm gió, được hai nhà Phật, Đạo xưng là "Thiên hạ chí dương" .
Sau tham luyến thuật trường sinh Đạo gia, rầm rộ tu kiến thiên hạ đệ nhất quan —— Triều Thiên Quan, trước khi nhập quan tu thành Hỗn Nguyên cảnh, cũng được xưng là Lục Địa Thần Tiên cảnh.
. . .
Doanh Trinh từ khi nhìn thấy đối phương, liền cảm giác Nhân Hoàng giống như một thế ngoại cao nhân không nhiễm khói lửa trần gian, giơ tay nhấc chân hết sức tự nhiên, ngồi trên chạc cây, phảng phất hòa cùng sự vật quanh mình làm một thể, không phân khác biệt, am tường ý vô vi thanh tịnh của Đạo gia,
Đáng tiếc thân ngồi ở vị trí kia, muốn thanh tịnh? Chỉ sợ kiếp này vô vọng,
Doanh Trinh nghĩ, nếu lão không phải Nhân Hoàng, không phải là người có quyền lợi cao nhất nhân gian này, như vậy người này rất có thể sẽ trở thành Huyền Môn đệ nhất nhân tự cổ chí kim.
Vẫn là câu nói đó, đáng tiếc không có chữ nếu,
Nhân Hoàng ngồi trên chạc cây, nhìn về phía mặt trơi nơi xa xăm, suy nghĩ xuất thần,
"Trẫm lần này xuôi nam, cố ý đi Kiếm Nam một chuyến, tìm kẻ đã giết con ta đòi nợ, ai ~ trẫm già thật rồi, vậy mà để hắn có cơ hội trọng thương chạy thoát khỏi tay trẫm, giang sơn đời nào cũng có người tài, Khổng Uyên đó xác thực được xưng tụng Ma Môn đệ nhất nhân dưới Doanh lão đệ ,
Đối với người này, Doanh lão đệ thấy thế nào?"
Doanh Trinh quả thật chưa quen thuộc với Khổng Uyên, chỉ biết là người này xuất thân Thánh môn Thiên Tà Tông, tu chính là 【 Thập Chỉ Lộng Càn Khôn 】,
"Ta không có gì ấn tượng với Khổng Uyên, bất quá nghe phong phanh gần đây hắn rất phách lối, ngày sau nếu có gặp được, Doanh mỗ không ngại giúp Nhân Hoàng báo mối thù giết con này."
"Đa tạ, "
Lý Nguyên Càn trên nét mặt hơi có nét chán nản của anh hùng tuổi xế chiều, có lẽ nhớ tới con mình, cõi diệu đạo "Thử tâm ngoại tái vô tha vật" (lòng này không chứa thứ gì khác) mà lão tu luyện ba mươi năm rốt cục vẫn bị rạn nứt,
"Đứa nhỏ Tuân nhi này phóng đãng vô cùng, nhưng nó không có ý đồ xấu, từ nhỏ trẫm đã nhìn ra, tiểu tử này tương lai nhất định sẽ là hoàn khố đỉnh thiên, tướng mạo tập trung tất cả ưu điểm của trẫm cùng mẫu phi nó, săn mỹ nhân như lấy đồ trong túi,
Từ xưa Kiếm Nam xuất mỹ nhân, nên trẫm liền đem Kiếm Nam đạo ban thưởng cho nó, chắc hẳn trong lòng của nó vẫn còn oán trách trẫm, cảm thấy Kiếm Nam đất rộng người thưa, núi cao đường xa, không có gì béo bở để kiếm chác,
Có lẽ Khổng Uyên sở dĩ có thể đào thoát khỏi tay trẫm, nhiều ít cũng là bởi vì hắn chiếm lấy thân thể con ta, ngày sau Doanh lão đệ giết hắn, hãy lưu lại toàn thây ~ "
Người ta hay nói tình cha như núi, hôm nay Doanh Trinh rốt cuộc cảm nhận được, có lẽ tất cả hoàng tử trong lòng ít nhiều đều có phần oán trách Nhân Hoàng, mà phần phụ tử tình thâm Lý Nguyên Càn chôn sâu dưới đáy lòng, vào thời khắc cuối cuộc đời rốt cuộc cũng thổ lộ hết ra với một người dưng,
Có lẽ bởi thân làm đế vương quật cường, các hoàng tử chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không bao giờ được nghe những lời đó.
"Ta sẽ mang thi thể của hắn về kinh thành."
Doanh Trinh không biết tại sao mình lại đồng ý, có lẽ vì thương hại nỗi bi ai làm cha của Nhân Hoàng, hoặc cũng có lẽ đó là lời hứa với một lão nhân sắp lâm chung.
Lý Nguyên Càn gật nhẹ đầu, hai mắt đã là đẫm lệ,
"Trẫm cùng cha ngươi Doanh Nguyên và Diệp Huyền đều chỉ gặp mặt qua một lần, nói với nhau không quá mười câu, bất quá ba người bọn ta lại đều ngầm hiểu ý nhau,
Trẫm chưởng quản Nhân đạo, cha ngươi chế ước Ma đạo, Diệp Huyền chèn ép những thứ Chính đạo kia, lúc ấy mới bảo đảm thiên hạ năm mươi năm không loạn,
Nhưng hôm nay trẫm thọ nguyên sắp tận, Diệp Huyền bế quan, Doanh lão đệ mang theo trọng thương đã rớt khỏi Hỗn Nguyên cảnh, tương lai đại loạn đã có thể trông thấy."
Doanh Trinh nghe xong trong lòng kịch chấn, mình đã đem hết toàn lực thu liễm, không ngờ vẫn là bị đối phương vừa nhìn liền khám phá ra tu vi,
Ánh mắt Lý Nguyên Càn nhìn về phía Doanh Trinh, hai mắt sâu thẳm ẩn hàm trí tuệ vô biên, khiến Doanh Trinh có cảm giác trần trụi bị nhìn thấu, không khỏi rùng mình,
"Doanh lão đệ không cần lo lắng, trẫm sẽ không ra tay với ngươi, Ma Môn không thể một ngày vô chủ, Khổng Uyên vẫn cần ngươi tự mình thu thập,
Trăm năm sau trẫm, bọn chúng huynh tương tàn đã thành sự thật, lúc này lập ai là trữ ngược lại sẽ khiến nó trở thành bia ngắm, không lập cũng được, trẫm lần này gặp ngươi chỉ vì một chuyện, tìm lấy Tuyết Nhi của trẫm, có lẽ chỉ có nó mới có thể ngăn cơn sóng dữ."
Tuyết Nhi chính là Lý Tình Tuyết, con gái út của Nhân Hoàng, Hoàng tộc duy nhất lĩnh ngộ được Cửu Huyền Chân Long kình, cũng là "ả tiện nhân" nọ trong miệng Tưởng San, truyền nhân đương thời của Tịnh Thổ trai, hai mươi ba tuổi rời tông môn nhập thế tu hành, đến nay vẫn bặt vô âm tín.
Mà Nhân Hoàng Lý Nguyên Càn năm đó cũng xác thực đã sớm chuẩn bị, Đại hoàng tử cưới con gái của Trần Đình, Nhị hoàng tử cưới cháu gái của Tần Quảng, Tam hoàng tử càng là cháu ngoại của Ninh Mục,
Đáng tiếc ba vị hoàng tử này đều là không sống thọ bằng phụ hoàng mình, người thì thọ tẫn chết già, kẻ lại tráng niên mất sớm,
Lão tứ Tấn vương lại là con thứ, có thể nói ngoại trừ phụ hoàng ra thì không có bối cảnh chống lưng nào hết,
Mấy vị vương gia khác phần lớn vẫn còn ba bốn mươi tuổi thịnh niên, tuy cũng đầy bụng quyền mưu, đáng tiếc trong mắt ba lão hồ ly đó, vẫn còn quá non nớt, nếu không phải bạn bè hoặc thân thích, đừng hy vọng ba người này sẽ phục ngươi,
"Xem ra Hoàng Thượng không yên lòng về ba người này?"
Lý Nguyên Càn thấy Doanh Trinh không trả lời thẳng mình, nhoẻn miệng cười,
"Sai, trẫm yên tâm nhất chính là ba người này, chỉ là muốn biết bên trong đám nhi tử của trẫm, có đứa nào miễn cưỡng, hoặc có thể nói tạm lọt vào được tầm mắt của ba người này, song nhìn thần sắc Doanh lão đệ, tựa hồ ngươi cũng không có coi trọng ai?"
Doanh Trinh không biết tại sao lão phải nói với chính mình chuyện nhà của lão, theo lý thuyết những thứ này hẳn là chuyện mà tự bản thân lão nên lo, trong đám con trai mình đứa nào ưu tú, người làm cha như lão chẳng lẽ trong lòng không rõ sao? Hỏi một ngoại nhân là cái đạo lý gì?
"Không thể nói không coi trọng, chính bởi vì để coi trọng có quá nhiều, cho nên mới cũng không coi trọng, "
Lý Nguyên Càn nghe xong sững sờ, ném lá tùng trong tay, cứ như vậy ngồi trên chạc cây, trầm ngâm một lát, rồi gật đầu nói:
"Không sai, nếu là chỉ có một hai cái hùng tài, việc này ngược lại dễ làm, trẫm xem chừng, nếu là trẫm vũ hóa tiên thăng, trong dám nhi tử của trẫm dám khởi binh ít nhất cũng có năm sáu đứa, "
Nói đến đây, Lý Nguyên Càn lắc đầu cười khổ, trên người hoàn toàn không có chút phong thái đế vương ngang tàng tự đại nào, có lẽ ba mươi năm tu huyền đó đã tước đi sự sát phạt quả đoán của lão lúc còn trẻ, tẩy sạch một thân lệ khí,
Doanh Trinh sớm đã tốn công nghiên cứu Lý Nguyên Càn một phen, người này hai mươi tuổi vừa mới đăng cơ, liền ra sức chỉnh lý triều cương, quan viên bị xử trí lên đến cả ngàn người, trong lúc nhất thời người làm quan trên thiên hạ đều thần hồn nát thần tính,
Sau đó lại ra sức thúc đẩy cải cách, đặc biệt đề bạt một nhóm nhân tài trẻ tuổi mà hiện đã là bề tôi đắc lực của Đại Chu, chưa đến bốn năm, đã tập hợp quyền lợi thiên hạ về một thân,
Thiết lập nội các, quản lý mọi sự vụ thiên hạ, thúc đẩy nông canh xây đắp thuỷ lợi, trông coi Bắc Cương, đóng giữ Tây Bắc, khai khẩn Nam Hoang, trước bốn mươi tuổi được xưng là thiên cổ nhất đế.
Sau bốn mươi tuổi, chuyện thiên hạ phó thác cho nội các lục thần, tiến tu võ đạo,
Nói rằng: Trẫm chính là chủ chung của thiên hạ, văn trị võ công, dám làm trước thiên hạ.
Bốn mươi mốt tuổi mở Linh Xu, năm kế tiếp dòm ngó Thoát Thai Cảnh, chững lại năm năm, sau đó bỏ võ theo văn, tu tập cầm kỳ thư họa thi từ ca phú, cuối cùng bởi vậy nhập đạo bước vào Vô Vi cảnh,
Tự sáng tạo 【 Cửu Huyền Chân Long Kình 】, hóa thiên địa linh khí làm gió, được hai nhà Phật, Đạo xưng là "Thiên hạ chí dương" .
Sau tham luyến thuật trường sinh Đạo gia, rầm rộ tu kiến thiên hạ đệ nhất quan —— Triều Thiên Quan, trước khi nhập quan tu thành Hỗn Nguyên cảnh, cũng được xưng là Lục Địa Thần Tiên cảnh.
. . .
Doanh Trinh từ khi nhìn thấy đối phương, liền cảm giác Nhân Hoàng giống như một thế ngoại cao nhân không nhiễm khói lửa trần gian, giơ tay nhấc chân hết sức tự nhiên, ngồi trên chạc cây, phảng phất hòa cùng sự vật quanh mình làm một thể, không phân khác biệt, am tường ý vô vi thanh tịnh của Đạo gia,
Đáng tiếc thân ngồi ở vị trí kia, muốn thanh tịnh? Chỉ sợ kiếp này vô vọng,
Doanh Trinh nghĩ, nếu lão không phải Nhân Hoàng, không phải là người có quyền lợi cao nhất nhân gian này, như vậy người này rất có thể sẽ trở thành Huyền Môn đệ nhất nhân tự cổ chí kim.
Vẫn là câu nói đó, đáng tiếc không có chữ nếu,
Nhân Hoàng ngồi trên chạc cây, nhìn về phía mặt trơi nơi xa xăm, suy nghĩ xuất thần,
"Trẫm lần này xuôi nam, cố ý đi Kiếm Nam một chuyến, tìm kẻ đã giết con ta đòi nợ, ai ~ trẫm già thật rồi, vậy mà để hắn có cơ hội trọng thương chạy thoát khỏi tay trẫm, giang sơn đời nào cũng có người tài, Khổng Uyên đó xác thực được xưng tụng Ma Môn đệ nhất nhân dưới Doanh lão đệ ,
Đối với người này, Doanh lão đệ thấy thế nào?"
Doanh Trinh quả thật chưa quen thuộc với Khổng Uyên, chỉ biết là người này xuất thân Thánh môn Thiên Tà Tông, tu chính là 【 Thập Chỉ Lộng Càn Khôn 】,
"Ta không có gì ấn tượng với Khổng Uyên, bất quá nghe phong phanh gần đây hắn rất phách lối, ngày sau nếu có gặp được, Doanh mỗ không ngại giúp Nhân Hoàng báo mối thù giết con này."
"Đa tạ, "
Lý Nguyên Càn trên nét mặt hơi có nét chán nản của anh hùng tuổi xế chiều, có lẽ nhớ tới con mình, cõi diệu đạo "Thử tâm ngoại tái vô tha vật" (lòng này không chứa thứ gì khác) mà lão tu luyện ba mươi năm rốt cục vẫn bị rạn nứt,
"Đứa nhỏ Tuân nhi này phóng đãng vô cùng, nhưng nó không có ý đồ xấu, từ nhỏ trẫm đã nhìn ra, tiểu tử này tương lai nhất định sẽ là hoàn khố đỉnh thiên, tướng mạo tập trung tất cả ưu điểm của trẫm cùng mẫu phi nó, săn mỹ nhân như lấy đồ trong túi,
Từ xưa Kiếm Nam xuất mỹ nhân, nên trẫm liền đem Kiếm Nam đạo ban thưởng cho nó, chắc hẳn trong lòng của nó vẫn còn oán trách trẫm, cảm thấy Kiếm Nam đất rộng người thưa, núi cao đường xa, không có gì béo bở để kiếm chác,
Có lẽ Khổng Uyên sở dĩ có thể đào thoát khỏi tay trẫm, nhiều ít cũng là bởi vì hắn chiếm lấy thân thể con ta, ngày sau Doanh lão đệ giết hắn, hãy lưu lại toàn thây ~ "
Người ta hay nói tình cha như núi, hôm nay Doanh Trinh rốt cuộc cảm nhận được, có lẽ tất cả hoàng tử trong lòng ít nhiều đều có phần oán trách Nhân Hoàng, mà phần phụ tử tình thâm Lý Nguyên Càn chôn sâu dưới đáy lòng, vào thời khắc cuối cuộc đời rốt cuộc cũng thổ lộ hết ra với một người dưng,
Có lẽ bởi thân làm đế vương quật cường, các hoàng tử chỉ sợ vĩnh viễn sẽ không bao giờ được nghe những lời đó.
"Ta sẽ mang thi thể của hắn về kinh thành."
Doanh Trinh không biết tại sao mình lại đồng ý, có lẽ vì thương hại nỗi bi ai làm cha của Nhân Hoàng, hoặc cũng có lẽ đó là lời hứa với một lão nhân sắp lâm chung.
Lý Nguyên Càn gật nhẹ đầu, hai mắt đã là đẫm lệ,
"Trẫm cùng cha ngươi Doanh Nguyên và Diệp Huyền đều chỉ gặp mặt qua một lần, nói với nhau không quá mười câu, bất quá ba người bọn ta lại đều ngầm hiểu ý nhau,
Trẫm chưởng quản Nhân đạo, cha ngươi chế ước Ma đạo, Diệp Huyền chèn ép những thứ Chính đạo kia, lúc ấy mới bảo đảm thiên hạ năm mươi năm không loạn,
Nhưng hôm nay trẫm thọ nguyên sắp tận, Diệp Huyền bế quan, Doanh lão đệ mang theo trọng thương đã rớt khỏi Hỗn Nguyên cảnh, tương lai đại loạn đã có thể trông thấy."
Doanh Trinh nghe xong trong lòng kịch chấn, mình đã đem hết toàn lực thu liễm, không ngờ vẫn là bị đối phương vừa nhìn liền khám phá ra tu vi,
Ánh mắt Lý Nguyên Càn nhìn về phía Doanh Trinh, hai mắt sâu thẳm ẩn hàm trí tuệ vô biên, khiến Doanh Trinh có cảm giác trần trụi bị nhìn thấu, không khỏi rùng mình,
"Doanh lão đệ không cần lo lắng, trẫm sẽ không ra tay với ngươi, Ma Môn không thể một ngày vô chủ, Khổng Uyên vẫn cần ngươi tự mình thu thập,
Trăm năm sau trẫm, bọn chúng huynh tương tàn đã thành sự thật, lúc này lập ai là trữ ngược lại sẽ khiến nó trở thành bia ngắm, không lập cũng được, trẫm lần này gặp ngươi chỉ vì một chuyện, tìm lấy Tuyết Nhi của trẫm, có lẽ chỉ có nó mới có thể ngăn cơn sóng dữ."
Tuyết Nhi chính là Lý Tình Tuyết, con gái út của Nhân Hoàng, Hoàng tộc duy nhất lĩnh ngộ được Cửu Huyền Chân Long kình, cũng là "ả tiện nhân" nọ trong miệng Tưởng San, truyền nhân đương thời của Tịnh Thổ trai, hai mươi ba tuổi rời tông môn nhập thế tu hành, đến nay vẫn bặt vô âm tín.