Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 92 : Quang Minh đỉnh

Ngày đăng: 10:47 28/06/20

Thật lâu sau, trong phòng vẫn không chút động tĩnh, thế là Sở Thanh Thanh đẩy thẳng cửa đi vào,
Đan Thanh Bình vẫn đang ôm thỏ trắng, thu mình ngồi trong góc, trong mắt hằn tơ máu, hiển nhiên không chợp mắt cả đêm,
Sở Thanh Thanh đi đến nói: "Đan đại gia, công tử nhà ta không thích người ngoài ở lại trong Trúc viên, vẫn mong Đan đại gia chuyển ra trong hôm nay, "
Đan Thanh Bình không trả lời, vẫn là ánh mắt đờ đẫn nhìn thẳng về phía trước, chuyện tối ngày hôm qua đã có đả kích không nhỏ đối với nàng, đừng thấy nàng luôn luôn chủ động quyến rũ trước mặt Doanh Trinh, nhưng trong nội tâm nàng hoàn toàn không chấp nhận được việc người khác nhìn hết thân thể mình.
"Đan đại gia?" Sở Thanh Thanh tiếp tục nhắc nhở: "Ta khuyên cô nương tốt nhất lập tức dọn ra ngoài, miễn cho công tử chúng ta không cao hứng."
Đan Thanh Bình cúi đầu vuốt ve tiểu Bạch đã tỉnh lại trong ngực, chậm rãi đứng dậy, cứ như vậy khoác lên bộ áo ngủ đơn bạc tối hôm qua mà ra ngoài viện tử,
Nàng vừa nhìn liền thấy Doanh Trinh trong đình, sau đó cất bước đi thẳng về phía trước,
Sở Thanh Thanh trông thấy liền nhíu mày, đưa tay ngăn trở trước người nàng, "Cô nương không nghe thấy lời ta mới vừa nói sao?"
Đan Thanh Bình vẫn bất động, ánh mắt nhìn về phía Doanh Trinh trong đình,
"Tiểu Thanh, để nàng ấy lên đây đi, "
Doanh Trinh đã lên tiếng, Sở Thanh Thanh cũng không ngăn trở nữa, nhíu mày theo sau Đan Thanh Bình, nàng có thể cảm giác được công tử nhà mình không chào đón vị cô nương này, công tử tính cách hiền hoà như vậy mà cũng chán ghét đối phương, đủ biết ả ta xấu xa cỡ nào.
Đan Thanh Bình ôm thỏ trắng đứng ngoài đình, ánh mắt nhìn thẳng Doanh Trinh,
Doanh Trinh cũng không hề nhượng bộ đối mặt cùng nàng ta.
Đan Thanh Bình yếu ớt nói: "Doanh Trinh, hoặc ngươi hiện tại giết ta, nếu không, ta sớm muộn cũng sẽ giết ngươi."
Sở Thanh Thanh nghe xong lập tức biến sắc, "Có phải cô muốn chết hay không?"
Doanh Trinh lại chỉ cười nhạt, "Hiện tại ta không có hứng thú giết cô, cũng không có lý do gì để giết cô, có lẽ chờ lần sau cô tới giết ta thì sẽ có vậy, "
Đan Thanh Bình bỗng nhiên bật cười, nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt với hai con mắt sưng đỏ ít nhiều nhìn có chút quỷ dị,
"Chúng ta sẽ gặp lại, "
Nói xong, Đan Thanh Bình không hề dừng lại, quay người từng bước đi xuống, rời khỏi Trúc viên.
Sở Thanh Thanh không hiểu rõ lắm tình huống, kinh ngạc nói: "Người này có phải bị bệnh hay không?"
Doanh Trinh cười ha ha một tiếng, "Là người đều có bệnh, chỉ xem là nhẹ hay nặng, "
...
...
Đỉnh Quang Minh,
Ngọn Thiên Đô,
Đứng trên đỉnh núi, cúi nhìn xuống dưới, mây mù trong núi lượn quanh, triền núi liên miên trập trùng như dáng lưng con rồng khổng lồ, uốn lượn chung quanh, hiện rõ thế núi hùng tráng,
Phía trên một tảng đá lớn cao chót vót, đứng một người, khoác trên người một chiếc áo lông lớn mũ liền màu đen, mặt sau áo lông thêu lên hai chữ lớn tựa giao long: Quang Minh.
Nàng đứng lặng lẽ trên cự thạch, chắp tay ngóng nhìn chân trời,
Lúc này, dọc con đường núi vô cùng hiểm trở, một trung niên nhân áo đen thân hình như chuồn chuồn lướt nước nhảy tới, đi đến sau lưng người nọ, một chân quỳ xuống, hai tay dâng lên một vật,
"Đại tỷ, Thanh Châu phủ có thư tín truyền đến, "
"Ồ?"
Áo lông cừu đen nữ tử nhíu khẽ lông mày, "Là thư của ai?"
"Là của Tiền Phong doanh Mộc Thanh Uyển, "
Trong nháy mắt, đôi mi thanh tú đang nhíu lại của nữ tử đó lại chậm rãi hạ xuống,
"Là nó à, trình lên, "
"Dạ, "
Trung niên nhân hai tay đem dâng tín thiếp quá đỉnh đầu, khom người đưa lên,
Một cánh tay ngọc trắng noãn thon dài từ bên trong chiếc áo lông cừu đen duỗi ra, tiếp nhận lấy thư, sau đó mở ra xem,
"A..."
Nữ tử cười lạnh một tiếng, "Là thư của Doanh Trinh, chữ viết ngược lại rất có tiến bộ, "
Lúc này tin tức Doanh Trinh thân ở Thanh Châu đã truyền khắp thiên hạ, Quang Minh đỉnh đương nhiên không phải không biết, Tiểu Bảo đầy tuổi, thiệp chúc bình thường Giang Thanh Huệ căn bản sẽ không tự mình xem qua, cũng chỉ có thử gửi từ Thanh Châu trung niên nhân này mới không dám thất lễ, vội vàng trình lên.
Lúc này hắn đứng phía sau đại tỷ Giang Thanh Huệ, nhỏ giọng nói: "Xin hỏi đại tỷ, có nên hồi âm cho Doanh Trinh hay không?"
"Bành ~ "
Đột nhiên,
Trung niên nhân toàn thân như bị sét đánh, thân thể bay ngược ra đằng sau, đụng gãy mấy gốc tùng rồi mới thổ huyết ngã xuống đất,
"Doanh Trinh là để cho ngươi kêu sao?"
Trung niên nhân vội vàng nén chịu trọng thương quỳ rạp trên mặt đất, "Thuộc hạ biết tội, xin đại tỷ trừng phạt, "
Nữ tử lạnh lùng nói: "Còn có lần sau, đem ngươi cho chó ăn, "
Trung niên nhân toàn thân run rẩy, một đòn chịu phải vừa rồi trực tiếp phá đi ba thành công lực của mình, muốn luyện trở về, sẽ phải mất đến mấy năm,
"Thuộc hạ tuyệt đối không dám tái phạm, xin hỏi đại tỷ , có nên hồi âm cho giáo chủ hay không?"
"Đương nhiên, "
Ngón tay ngọc mảnh khảnh của nữ tử hướng xuống mặt đất bóp một trảo, trên tảng đá lớn bóng loáng lập tức toác ra một khối đá vụn,
Đá vụn bay lên, trôi nổi trên lòng bàn tay của nữ tử, hóa thành một lớp tro, tiếp đó liền bay vào trên thiếp, trên mặt giấy bóng loáng ịn thành hai chữ lớn màu nâu xám,
Nữ tử khép thiếp lại, ném cho trung niên nhân sau lưng, "Thư là đưa tới?"
"Hồi đại tỷ, là một Tiểu kỳ phong gọi Nguyệt Lê dưới trướng Tiền Phong doanh của Lục Chính Quang, "
"Tiền thưởng một ngàn lượng, ai đưa tới thì kẻ đó đem về."
"Dạ, " trung niên nhân hai tay dâng thiếp, chậm rãi lui lại, đi xuống đỉnh núi.
Một cơn gió núi thổi qua, hất tung mũ trùm trên đầu nữ tử, làn tóc đen bung ra như thác đổ, đón gió phiêu tán,
Giang Thanh Huệ đứng im trong gió, đôi môi thắm tươi như mã não, khẽ vểnh lên...
...
Thanh Châu phủ,
Mấy ngày qua, tin tức đến từ kinh thành bay đầy trời, mọi người cơ hồ đều đang đàm luận trong lúc trà dư tửu hậu,
Trong tửu lâu Tam Tuyệt uyển, chật ních người là người, ăn cơm thì ít, mà tham gia náo nhiệt thì nhiều, đề tài phần lớn mọi người đàm luận không gì ngoài Tam đại tướng hội tụ kinh thành,
Theo lý thuyết quân cơ quan trọng như thế dân chúng bình thường không có khả năng biết được, nhưng tin tức này tựa hồ có người đang cố ý thả ra, làm thiên hạ đều biết, trong nhất thời lòng người bàng hoàng.
Mọi người quen gọi ba thế lực quân đội lớn là Đại Chu Tam đại tướng, ba người đồng thời hồi kinh là chuyện chưa từng có, các hoàng tử phân đất phong hầu khắp nơi cũng là run sợ trong lòng, dự cảm sắp sửa phát sinh đại sự gì.
Doanh Trinh không cần phải tham gia náo nhiệt ở tửu lâu, vẫn biết nhiều hơn người khác, bởi vì hắn có một đầu chó săn.
Bên trong tiểu đình, Thanh Uyển cùng Sở Thanh Thanh cũng đang hiện diện, bọn họ hiện tại đã quen với sự tồn tại của Thủy Tụ, mặc dù không biết vì nguyên nhân gì song tóm lại rất chán ghét đối phương, nhưng không thể không thừa nhận tin tức của lão tiểu tử này cực kỳ thật linh thông.
"Chủ tử, Nhân Hoàng người này thật sự là một đời anh minh hủy hoại chỉ trong chốc lát, ai có thể ngờ được vậy mà lại có người đem tin tức Tam đại tướng hồi kinh truyền bá ra ngoài, trong triều đình có tiểu quỷ a, "
Doanh Trinh trong lòng cũng đồng ý với phán đoán của Thủy Tụ, ba người này cho dù là hành tung ngày thường cũng đều thuộc về tuyệt mật, quyết sẽ không tùy tiện bại lộ hành tung, có thể đem tin tức này truyền ra, nếu không phải là người bên cạnh Lý Nguyên Càn, thì chính là người bên cạnh của ba người bọn họ,
Tần Quảng tọa trấn Bắc Cương, chống cự lấy sự quấy nhiễu liên tục của Đại Hạ quốc phía bắc, có thể nói là Trường Thành phương bắc,
Trần Đình tọa trấn Tây Bắc, lĩnh quân ba mươi vạn, chấn nhiếp chư quốc phía tây, bắt chúng đồng loạt cúi đầu xưng thần với Đại Chu,
Ninh Mục tọa trấn Kinh Kỳ đạo, đại doanh được đặt tại Đồng Quan, phía nam kinh thành hai trăm dặm,
Ba người nắm trong tay một nửa quân đội Đại Chu, thế nên việc bọn họ đồng thời về kinh không thể bảo là không kinh thiên động địa.
"Ba người hiện tại đại khái đã được Nhân hoàng triệu kiến chứ?"
Thủy Tụ nhẹ gật đầu, "Tính thời gian, hẳn là đã gặp, lần này thú vị rồi, Ninh Mục còn tốt, còn gần đại bản doanh của lão ta một chút, nhưng tây bắc và phương bắc lại không thể thiếu vắng Trần Đình và Tần Quảng, hai người một đường trở về, chỉ e sẽ không thuận buồm xuôi gió."
Thanh Uyển ở một bên cau mày nói: "Chẳng lẽ có người dám động đến bọn họ ư? Không thể nào? Hơn nữa bên mình hai người bọn họ còn có vô số cao thủ, cũng không phải người nào muốn động là có thể động, "
Thủy Tụ lắc đầu nói: "Khó nói a, đối với ta Thánh môn mà nói, hai người này đều phải bị trừ bỏ thì mới yên tâm, trong Thánh Môn có lão quái vật có mối hận cũ cùng Tần Quảng, nếu lão ta tự mình xuất thủ, Tần Quảng không chết cũng phải bị lột lớp da."
Nói xong, Thủy Tụ lại nhìn về phía Doanh Trinh, nói: "Chủ tử, tiểu nhân có một suy đoán, "
Doanh Trinh trầm giọng nói: "Nói thử xem, "
"Ngài nói tin tức Nhân Hoàng trúng đan độc chúng ta đều biết, vậy mấy nhi tử kia của hắn có thể cũng biết hay không? Nếu như các phiên vương phân đất phong hầu bên ngoài thông qua việc tam tướng hồi kinh mà đoán được lão tử mình xảy ra vấn đề, liệu sẽ có người tiên hạ thủ vi cường hay không?
Dù sao Tam đại tướng bền chắc như thép, nếu như các hoàng tử đã lôi kéo không được, có thể nào cũng muốn giết bọn họ, thừa dịp loạn lạc cướp đoạt binh quyền hay không?"
Doanh Trinh trầm mặc thật lâu, nói:
"Rất có khả năng ấy, người của hoàng thất không thể dùng lẽ thường để suy xét."