Giáo Chủ Thỉnh Nhiêu Mệnh

Chương 93 : Thiên hạ binh mã đại động

Ngày đăng: 10:47 28/06/20

Bọn họ đang trò chuyện trong tiểu đình ở Trúc viên thì Nguyệt Lê trở về,
Chỉ thấy nàng mặt tươi roi rói đi vào trong đình, quỳ một chân trên đất đem hồi thiếp trình lên,
Thanh Uyển thấy thế hưng phấn hỏi: "Là đại tỷ hồi âm sao?"
Nguyệt Lê mừng khấp khởi đáp: "Hồi phó tọa, đúng vậy, đại tỷ còn thưởng Nguyệt Lê một ngàn lượng hoàng kim."
Thanh Uyển vui vẻ tiếp nhận tờ thiếp đưa cho Doanh Trinh, cười nói:
"Vẫn là Quang Minh đỉnh tài đại khí thô a, sư huynh mau nhìn xem đại tỷ hồi âm nội dung gì, "
Doanh Trinh cười tiếp nhận lấy tờ thiếp, kỳ thật trong lòng của hắn cũng cực kỳ hiếu kỳ về nội dung trong thư, bởi vì có thể từ đó phán đoán quan hệ giữa mình và đại tỷ rốt cuộc đã đến mức độ như thế nào.
Lật ra tờ thiếp, hắn lập tức ngẩn người, phía trên chỉ có hai chữ vô cùng đơn giản:
"Đã nhận!"
Vậy cũng là hồi âm sao? Doanh Trinh vô cùng ngạc nhiên,
Thanh Uyển cũng nhô đầu ra đến xem thiếp mời nội dung, cười nói:
"Ừm ừm, là phong cách của đại tỷ, xem ra đại tỷ cũng cảm thấy cái tên Doanh Doanh không tệ, "
Doanh Trinh bật cười, khép tờ thiếp lại, chuyển mắt nhìn về phía Thanh Uyển:
"Nói cho Lục Chính Quang, phái người nhìn chằm chằm vào đại doanh của Lý Nguyên Anh và nhánh quân đội đó của Hàn Lâm, bất kỳ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào cũng phải kịp thời báo cáo, "
Thanh Uyển sững sờ nói: "Sư huynh cảm thấy là bọn hắn sẽ có hành động?"
Doanh Trinh nhẹ gật đầu:
"Hai người này đều thuộc phái thân vua, kinh thành đại biến bọn hắn ắt sẽ thu thập Tống phiệt, nhằm ổn định thế cuộc Lĩnh Nam, mà chuyện chúng ta cần phải làm là bức bọn hắn ra khỏi Lĩnh Nam địa giới, "
Tiếp đến Doanh Trinh lại nhìn về phía Thủy Tụ,
"Ngươi đi Hoài Châu một chuyến, nói cho Tống Lệnh Huy rằng, hưng suy của toàn bộ Tống phiệt gắn chặt trên người một người hắn, bốn tháng về sau, bản tôn sẽ ở Thanh Châu phủ chờ hắn, ban cho hắn một trận chiến."
"Tiểu nhân sẽ đi làm ngay, "
Vô luận Thủy Tụ hay là Thanh Uyển trên mặt đều vô cùng hưng phấn,
Theo Thanh Uyển, Tiền Phong doanh muốn triệt để đứng vững gót chân tại Lĩnh Nam, sớm muộn cũng sẽ phải qua được một cửa này của Tống phiệt,
Mà Thủy Tụ thì cảm thấy, trong Thánh Môn vẫn luôn có người hoài nghi Thánh Chủ thân mang trọng thương, nếu như lần này giết được Tống Lệnh Huy thường có danh xưng Lĩnh Nam đệ nhất nhân, không thể nghi ngờ đối với Thánh môn cũng sẽ là một loại chấn nhiếp.
Doanh Trinh sở dĩ làm ra quyết định này, cũng vì hy vọng trước khi bắc thượng Lạc Dương, có thể giải quyết triệt để mối họa ngầm Tống phiệt này.
...
Xuân về hoa nở, sông hồ băng tan, cây cối đâm chồi mới,
Trong vòng mấy tháng, triều đình chấn động, thiên hạ binh mã đại động,
Sáu vị đại thần nội các, ba người bị giết, người liên luỵ đạt hơn vạn người, ba vị trí trống do Trần Đình, Tần Quảng và Ninh Mục bổ sung,
Trong sáu người ba văn ba võ, là Phụ chính lục trụ quốc.
Nhân Hoàng bệnh tình nguy kịch, phiên vương phân đất phong hầu không một người hồi kinh, Tấn vương Lý Duyện mang theo gia quyến ba ngàn người định trốn khỏi kinh thành, bị Ninh Mục chặn lại, giam lỏng trong vương phủ.
Ít hôm sau, Lý Nguyên Càn dưới sự ra sức tiến cử của lục thần, y theo tổ huấn, lập trưởng tử làm vua,
Ba tháng, Nhân Hoàng băng hà tại Triều Thiên Quan, hưởng thọ một trăm ba mươi tám tuổi, miếu hiệu Nhân Tông, chôn ở Hoa lăng.
Cùng ngày, Tấn vương Lý Duyện ngơ ngơ ngác ngác bị lục thần vây quanh khoác lên hoàng bào, lên ngôi Hoàng đế, đổi niên hiệu thành Vĩnh Yên,
Rốt cuộc, toàn bộ Đại Chu sau hơn mười ngày kinh lịch cuối cùng cũng trời yên biển lặng,
Tháng tư, Thiên Cơ các giết chỉ huy sứ Liêu Đông là Trương Hành, chiếm cứ ngàn dặm Liêu Đông, bào đệ của Diệp Huyền là Diệp Sung tự phong Yến Vương, lập ra bá quan.
Chỉ một mồi lửa có thể thành đám cháy, cử động lần này của Thiên Cơ các khiến cho toàn bộ thiên hạ sóng ngầm mãnh liệt,
Lý phiệt dưới sự ủng hộ của Hà Gian vương Lý Lệ, suất quân năm vạn tiến công Thượng Đảng, cùng Sở Quang Nam tranh đấu lẫn nhau, có thắng có bại,
Chư vương còn lại đều âm thầm trắng trợn khuếch trương binh mã, ngo ngoe muốn động,
Đằng vương Lý Nguyên Anh rơi vào đường cùng, không thể không thông qua năm vạn đại quân trở về thủ Giang Nam đạo, đại quân còn lại thì cùng Lâm Tự doanh của Hàn Lâm hình thành thế đối chọi lẫn nhau, nhìn chằm chằm lấy Hoài Châu của Tống phiệt.
Tống Lệnh Huy hai mặt thụ địch, cân nhắc lợi hại bèn độc thân cô ảnh mang đao xuôi nam.
. . .
Tin tức Ma Hoàng ban chiến Tống Lệnh Huy cũng đã truyền khắp thiên hạ, vô luận là giáo chúng phân tán bên ngoài Minh giáo, hay là các đại môn phái, đều lặng lẽ phái người chạy đến quan chiến,
Phiên vương các nơi cũng lục tục phái thủ hạ đắc lực ngụy trang thành nhân sĩ giang hồ chạy đến Thanh Châu,
Người người đều có thể nhìn ra, trận chiến này sẽ xác định chủ sở hữu của Lĩnh Nam,
Lĩnh Nam đến cùng sẽ thuộc về Tống phiệt hay là Ma giáo, đối với bọn họ mà nó đó hoàn toàn là hai việc khác nhau, một bên có thể mời chào, mà một bên khác lại chỉ có thể giao hảo.
. . .
Trong đại doanh ở Cán Châu,
Lý Nguyên Anh người khoác áo giáp, mặc một bộ trang phục trắng thuần, ngồi tọa trấn trong sảnh chỉ huy, bên cạnh là một đám quân sư võ tướng,
Hàn Lâm thì đứng một bên hắn, chỉ vào một chỗ cắm tiểu kỳ trên sa bàn quân sự, nói:
"Quân đội của tống phiệt đã tiến vào chiếm giữ Dĩnh Xuyên quận, binh lực khoảng chừng hai vạn, bộ kỵ hỗn tạp, nơi đây núi cao rừng rậm đường xá khó đi, muốn công Hoài Châu ắt phải chiếm lấy nơi đây trước, bằng không hô ứng lẫn nhau, sẽ khiến đại quân của Đằng vương trước sau đều khó khăn,
Không có chỉ lệnh của Ninh soái và Tần công Lâm Tự doanh của Hàn mỗ sẽ không nhúng tay vào trận chiến này, mong rằng Đằng vương lượng thứ, "
Lý Nguyên Anh nhìn vào sa bàn, nhẹ gật đầu, "Điểm này bản vương biết, cho nên mời Hàn tướng quân đến cũng chỉ vì thương thảo. Bây giờ Tống Lệnh Huy xuôi nam xuống Thanh Châu tám thành là chết, đến lúc đó trong tộc ắt sẽ loạn, bản vương dự định chiếm lấy Hoài Châu trước khi Doanh Trinh bắc thượng, tránh Cán Châu mặt nam thất thủ, dã tâm của Doanh Trinh đã là rõ rành rành, Lĩnh Nam khẳng định giữ không được, có thể tranh được châu nào thì lấy châu ấy vậy, "
Quách Khuê làm tâm phúc cao nhất của Lý Nguyên Anh, cũng là phe chủ chiến lần này, ở một bên chen lời nói:
"Ma Hoàng Doanh Trinh chung quy chỉ là một người, hai quân giao chiến năng lực có hạn, nhưng người này có thể đoạt lấy thủ cấp thượng tướng trong vạn quân, điều đó cũng làm người ta rất bất đắc dĩ, cho nên việc thu nạp những giang hồ nhân sĩ kia đã là bắt buộc phải làm, nếu không tính mệnh của chủ soái không được bảo hộ, cuộc chiến này sẽ không cần đánh nữa."
Lý Nguyên Anh nghe vậy thở dài một tiếng, thần sắc ảm đạm,
"Hoàng huynh băng hà, bản vương vốn không nguyện vọng động binh qua, đáng tiếc nhìn tình thế thiên hạ hôm nay, phiên vương các nơi đều là ngo ngoe muốn động, chúng ta cùng kinh thành liên lạc khi có khi không,
Hiện nay chẳng khác nào bản vương độc thân tọa trấn hai đạo, Lĩnh Nam quả thực bất đắc dĩ, nhưng nếu bản vương ngay cả Giang Nam đạo đều thủ không được, xuống cửu tuyền sẽ ăn nói như thế nào với hoàng huynh."
Hàn Lâm vội vàng nói:
"Điểm ấy Đằng vương không cần lo lắng, công chiếm Hoài Châu không có lệnh Hàn mỗ không thể tham dự, nhưng thủ Giang Nam đạo thì là trách nhiệm của mạt tướng, Tiền Phong doanh bất quá một vạn người, hắn có thể dấy được bao sóng lớn? Đáng sợ bất quá một người Doanh Trinh mà thôi, trong quân doanh, vẫn cần bố trí đại lượng cao thủ võ lâm, phòng ngừa hành vi chém đầu của đối phương."
Lý Nguyên Anh có chút nặng nề nhẹ gật đầu,
Lúc này, tướng quân Tào Ngải đột nhiên đứng ra chắp tay nói:
"Trận chiến này hãy để mạt tướng làm tiên phong, trong vòng ba ngày, nhất định đánh hạ Dĩnh Xuyên quận."
"Tốt, " Lý Nguyên Anh vỗ tay, đoạn nhìn quanh,
"Lưu Huy, Tần Minh, "
"Có mạt tướng, " hai tên võ tướng ứng thanh bước ra khỏi hàng,
"Lệnh cho hai người các ngươi đem quân một vạn, chia ra mai phục trong khu rừng phía nam Cổn sơn và phía đông nam Dĩnh Xuyên, phụ trách chặn đánh viện quân từ hướng Hoài Châu, giải trừ nỗi lo về sau cho Tào tướng quân, "
"Mạt tướng lĩnh mệnh, "
Tam tướng đồng thời rời khỏi đại doanh, chuẩn bị cho riêng mình,
Lý Nguyên Anh hai tay chống ở trên bàn, ngẩng đầu từ từ nói:
"Tính toán thời gian, Tống Lệnh Huy hẵn đã đến Thanh Châu rồi chứ?"
Hàn Lâm ánh mắt cũng nhìn theo về phía ngoài phòng, "Tống phiệt đã xong. . ."