Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 135 : Bản năng

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


Mới vừa ăn cơm trưa,

Mịch Nhi liền mang theo cơm nước cùng điểm tâm trở về phòng, Liên Tĩnh

Bạch nằm trên giường bị thuốc tê hành hạ lâu như vậy, cô chuẩn bị đưa

thuốc cho anh.



Đẩy cửa phòng ra, Mịch Nhi lẳng lặng đi tới trước

giường, Liên Tĩnh Bạch vẫn duy trì tư thế ngửa mặt nằm trên giường như

cũ, đến thái độ cũng không thay đổi, tác dụng của loại thuốc mê này

chính là sẽ làm cho từng dây thần kinh trong thân thể mất đi khống chế,

tất cả cơ bắp hoàn toàn không có cách nào nhúc nhích được.



Mịch

Nhi ngồi xuống bên giường, nhìn thẳng vào ánh mắt Liên Tĩnh Bạch, cho dù là bất động không ăn không uống không nói mà nằm trên giường một buổi

sáng như vậy, trong mắt anh lại không có một tia oán hận cùng khổ sở,

càng không có ý định cầu xin cô đưa thuốc giải.



Tròng mắt đen của anh bình tĩnh kiên nhẫn, yên tĩnh ổn định, bao dung vạn vật.



Thật ra thì Mịch Nhi đã sớm biết, loại xử phạt này sẽ làm cho người bình

thường cực kỳ khổ sở, đối với anh mà nói căn bản không coi vào đâu, ý

chí và kháng cự của anh vẫn luôn rất cao, chính là chỉ bị đối xử như

thế, căn bản không tạo được lực sát thương.



Lấy sự thông minh cơ

trí của anh mà nói, từ loại hoàn cảnh khó khăn chắc cũng có thể nghĩ ra

biện pháp giải thoát, ít nhất, anh còn có thể nghĩ ra biện pháp gọi

người làm tới, để bọn họ giúp anh lấy chút đồ ăn, anh cũng sẽ không khổ

cực như vậy.



Nhưng anh cứ yên tĩnh nhận lấy lửa giận của cô, chịu đựng bị cô xử phạt.



Mịch Nhi biết, nguyên nhân duy nhất, là bởi vì anh yêu cô.
chuyện này cũng không đại biểu Mịch Nhi sẽ bỏ qua hết chuyện cũ.



Nếu như hai người bọn họ không thể hóa giải mâu thuẫn, nếu như chuyện của

hôm này trở thành bãi mìn đụng phải tương lai, thì quả bom hẹn giờ sẽ

biến thành một tai họa ngầm, tùy lúc có thể phát nổ, sau đó hoàn toàn

phá hư tình cảm của bọn họ.



Nhưng mà, anh nên giải thích với cô

như thế nào, như thế nào cùng cô đạt thành nhận thức chung, như thế nào

để cho cô hoàn toàn không để ý tới chuyện này?



Liên Tĩnh Bạch

không khỏi nhớ lại trước kia, trước kia khi Mịch Nhi chưa rời đi, anh và cô luôn luôn tâm ý tương thông hiểu nhau, cho dù náo loạn mâu thuẫn,

cũng căn bản không cần tốn sức nói lời xin lỗi, chỉ cần chờ tỉnh táo lại cẩn thận suy nghĩ, bọn họ sẽ rõ lập trường đối phương, thoải mái có thể hóa giải vấn đề.



Vậy lần này thì sao, Mịch Nhi vẫn sẽ đứng ở góc độ của anh, đem chuyện hôm nay hòa giải, không ghi hận trong lòng sao?



Liên Tĩnh Bạch ngẩng đầu lên, anh vương hai tay về phía Mịch Nhi, nhẹ giọng hỏi cô: "Mịch Nhi, có thể để anh ôm em không?"



Thân thể sẽ trực tiếp nhận ra tình cảm hơn là thành khẩn, là chấp nhận hay là từ chối, thân thể sẽ có phản ứng tự nhiên.



Nếu như cô thật sự tha thứ cho sự lỗ mãng bá đạo làm sai của anh, thông cảm cho anh vì anh không thể khống chế, như vậy, thân thể của cô sẽ thoải

mái tiếp nhận cái ôm của anh, về sau cũng có thể yên tâm tiếp tục cùng

anh chung đụng. . . . . .



Mịch Nhi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ánh mắt Liên Tĩnh Bạch, cô nhìn vào linh hồn anh, tìm tòi nghiên cứu nội tâm của anh.



Đôi mắt đen chịu quá nhiều sự ẩn nhẫn cùng bền bỉ, gánh chịu quá nhiều

trách nhiệm cùng trọng trách, thành thục không giận, nhưng anh nhìn cô

lúc nào cũng đều mang theo mọi sự cưng chiều