Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 148 : Chuyện cũ

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


"Mịch Nhi . . . . . ." Liên Tĩnh Bạch giống như là lần đầu tiên nhìn thấy cô, từ sợi tóc đến vạt áo, quan sát cô từng chút một.



Anh tham lam ghi tạc mỗi một chi tiết nhỏ của cô vào tim, không bỏ sót phần nào.



Liên Tĩnh Bạch vẫn luôn vui sướng xúc động khi Mịch Nhi về nhà, đến bây giờ

anh mới cảm thấy một nỗi sợ hãi thật sâu khác, Mịch Nhi đứng trước mặt

anh vậy mà nán lại ở chỗ nguy hiểm như vậy trong năm năm, cô phải hy

sinh tài năng cả đời mới có thể trở về nguyên vẹn không hao tổn gì giống như bây giờ!



Cô không có bỏ mạng không có khuyết tật, không có

bị thương không có thay đổi, còn hoạt bát xinh đẹp như vậy xuất hiện bên cạnh anh, đây là anh may mắn dường nào!



Ngộ nhỡ cô ở chỗ nguy hiểm nào xảy ra chuyện gì, ngộ nhỡ cô không về được nữa, vậy anh phải làm thế nào. . . . . .



"Không cần nhìn em như vậy, em rất khỏe, vô cùng vô cùng tốt." Mịch Nhi đọc

được hai mắt anh tràn ngập vui mừng và sợ hãi, cô cũng liền khe khẽ hoạt động tay chân, phơi bày ra với anh, "Anh xem, em vô cùng khỏe mạnh, một chút vấn đề cũng không có! Có lẽ vì quá sợ đau, em đối với nguy hiểm

liền xuất hiện trực giác và nhạy cảm trời sinh, trong năm năm kia, em

gần như không có chịu bất kỳ thương tổn nào, anh đừng lo lắng!"



"Em cũng nói chỉ là gần như không có, cả người em đều ở hoàn cảnh kia, làm

sao có thể có lúc chưa từng bị thương bị bệnh. . . . . ." Liên Tĩnh Bạch ôm cô thật chặt ực, tràn đầy ý nghĩ - thương xót và đau khổ nhẹ nhàng

nói, "Tại sao em ngốc như vậy, cho dù là bác sĩ không biên giới, lúc

tham gia nhiệm vụ cứu viện bất quá cũng chỉ là nửa năm đến một năm, tại

sao em ở lại năm năm! Bọn họ nhất định sẽ phái người có kinh nghiệm

phong phú như em đi chỗ nguy hiểm hơn, chiến tranh dữ dội nhất phải sống mái nhà với thiên tai, nơi chữa bệnh tồi tệ dơ bẩn dễ sinh sôi vi

khuẩn, em trong hoàn cảnh đó tỷ lệ gặp nguy hiểm càng cao, cẩn thận hơn

nữa cũng nhất định sẽ bị thương —— để anh xem, vết sẹo ở đâu!"
chờ chết trên toàn thế giới, chỉ có bác sĩ không biên giới có thể cho

bọn họ một chút cứu viện như muối bỏ biển.



Lúc ấy cô gần mười bảy tuổi mắt nhắm khoanh tay, quyết định gia nhập tổ chức này, thay vì dùng thời gian rời nhà để du lịch vòng quanh thế giới vui đùa hưởng thụ, cô

càng hy vọng không lãng phí thiên phú của mình, có thể sử dụng y thuật

cứu vô số người bệnh!



Cô và Dịch Nhi chia tay, Dịch Nhi về căn

cứ, còn cô ở lại tổ chức, chữa bệnh miễn phí cho bệnh nhân nghèo khó

đáng thương trong thành phố nho nhỏ này.



Cô và đông đảo nhân viên y tế đến từ các quốc gia trên thế giới cứu chữa tốt tình hình dịch bệnh cho thành phố này, lại theo như tổ chức sắp xếp chuyển chỗ tiến về một

quốc gia khác, giải quyết xong chuyện quốc gia kia, còn có địa điểm kế

tiếp. Tai nạn chiến tranh bệnh tật, trên thế giới mỗi một phút đều có vô số người dân ở vô số quốc gia gặp những thứ bất hạnh này, trong thời

gian đó bọn họ đều trằn trọc bôn ba, dốc hết sức mình, cứu chữa cho bệnh nhân cần nhất.



"Trong lúc vô tình, thế nhưng em đã ở lại tổ chức bác sĩ không biên giới này hơn hai năm, mỗi ngày đều khẩn trương bận

rộn, nhưng cũng không tồn tại quá nhiều nguy hiểm. Phần lớn thời gian em đều ở đây chỉnh tề trong phòng giải phẫu, đối mặt các bệnh nhân bệnh

tật khác nhau, đem hết khả năng khiến bọn họ khôi phục bình thường. . . . . ."



Mịch Nhi hồi tưởng lại những năm kia, khóe môi nở ra nụ

cười chân thành: "Em rất kiêu ngạo, mặc dù em là bộ phận bác sĩ nhỏ tuổi nhất, nhưng bệnh nhân em cứu chữa chưa từng có ai tử vong! Y thuật của

em dĩ nhiên là một nguyên nhân, nhưng chủ yếu vẫn là mọi người trợ giúp, mẹ nghiên cứu ra các loại thuốc hiệu quả đặc biệt rất quan trọng, Dịch

Nhi ở căn cứ huy động tài chính tới trợ giúp chữa bệnh càng là hậu thuẫn của em, em không cần phải để cho bệnh nhân bớt ăn, khám bệnh sẽ không

thể không có thuốc dùng, những người bệnh cũng có thể được cứu chữa tốt, từng người một hồi phục xuất viện, hai năm này thật sự tất cả đều rất

thuận lợi."