Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 149 : Cuộc đời mỗi người

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


"Đó không phải là rất tốt sao, anh biết em là bác sĩ thiên tài giỏi nhất, bất luận là ở đâu,

cũng có thể chữa khỏi cho bệnh nhân. . . . . . Chỉ là, em cũng đã nói

lâu rồi, bây giờ anh cũng đã hiểu hết quá khứ của em, chúng ta chỉ nói

tới đây được không? Trời không còn sớm, chúng ta cũng nên nghỉ ngơi rồi. . . . . ."



Liên Tĩnh Bạch dịu dàng vuốt ve mái tóc Mịch Nhi, nhẹ giọng nói.



Anh biết, nếu Mịch Nhi bắt đầu kể ra chuyện hai năm đơn độc, đều tốt đẹp

vui vẻ đáng giá kiêu ngạo nhớ lại, thì nó cũng nói rõ một chuyện: trong

những năm kế tiếp định kể, đã trải qua không như ý chuyện.



Tất cả trí nhớ thê thảm của cô cũng đã xảy ra sau ba năm kia, quen biết với

đứa trẻ đó, đến chuyện nó bị bệnh tật đe dọa, cô lại không thể cứu vãn

được mạng nó, đoạn bi kịch đau thương sâu nhất cũng đã xảy ra trong thời gian đó.



Anh không muốn để cô nhớ lại những chuyện không vui,

không hy vọng cô lại mở ra vết sẹo lần nữa, anh tình nguyện sẽ không bao giờ hỏi về quá khứ của Mịch Nhi, vĩnh viễn không muốn biết được đoạn

lịch sử kia . . . . . .



"Em không sao, anh đừng lo lắng như

vậy...em phải nói xong." Mịch Nhi ngước mắt nhìn thẳng vào mắt Liên Tĩnh Bạch, sự quan tâm săn sóc của anh có thể cảm nhận được, nhưng anh càng

nghĩ về cô như vậy, cô lại càng không muốn giấu anh chuyện này.



Cho dù ánh mắt cô bởi vì lời nói tiếp theo mà bắt đầu khẽ run, cho dù bản

năng thân thể không muốn nhớ lại chuyện ba năm này, thì lần này cô cũng

không muốn dừng lại, cô quyết định muốn thổ lộ ra tất cả.



"Được,

vậy em từ từ nói, chúng ta không nóng vội --" Liên Tĩnh Bạch dùng chóp
gặp phải hay nghĩ tới, nhưng bọn họ vẫn kiên trì sống. . . . . . Chúng

ta hạnh phúc dường nào, vừa vặn chỉ sống giống như vậy, chúng ta so với

bọn họ hạnh phúc quá nhiều."



"Đúng vậy, chỉ cần hướng về phía

trước thì họ sẽ thấy mạnh mẽ hơn, chỉ cần hơi cúi đầu, chỉ cần không

phải lo một số bữa ăn ngày mai, phần lớn mọi người đều sẽ cảm thấy hạnh

phúc --" Liên Tĩnh Bạch theo lời cô thở dài nói, "Đương nhiên chúng ta

hạnh phúc, vô luận là về vật chất hay trên tinh thần, chúng ta còn được

hưởng hết tình yêu mà toàn thế giới hâm mộ, đây là hạnh phúc lớn dường

nào. Có thể tưởng tượng đến mỗi giờ mỗi phút trên trái đất này có vô số

người gặp bất hạnh, chúng ta cũng cần lấy hạnh phục của mình chia sẻ cho họ, đủ khả năng trợ giúp bọn họ --"



"Ý nghĩ của chúng ta giống

nhau, đều lấy lòng thương người đối đãi với người khác, thật ra chúng ta đã có lương tri. Em đều biết, những năm gần đây, anh Tiểu Bạch vẫn dùng lợi nhuận của Triển thị cùng FL đóng góp cho cơ quan từ thiện, chính

em cũng từng xử ly qua khoản tiền lớn lao mà anh gửi đến bác sĩ không

biên giới. Bây giờ em có thể cam đoan với anh, mỗi một phần tiền đều

mang cứu trợ cho những người đó, tuyệt đối không có tham ô, không có đút tiền riêng." Mịch Nhi lấy thân phận nhân viên, nghiêm túc bảo đảm với

anh nói.



Chợt nghĩ đến một chuyện, giọng nói của cô nhẹ nhàng

tăng lên: "Thật ra thì, em cũng đã thấy cha thông qua danh nghĩa của

MOON tổ chức quyên tặng tiền bạc cùng vật liệu, ông vẫn luôn không biết

mấy năm này em tham gia bác sĩ không biên giới, ông quyên tặng tiền tài

cũng không giống Dịch Nhi bởi vì em, nhưng số tiền này cùng thực sự trợ

giúp cho rất nhiều người, có tác dụng rất lớn, ông thật sự quan tâm tới

xã hội chân thành nhất."