Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 150 : Khiếp sợ

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


"Đây không phải là kết quả tốt nhất sao, công ty tài trợ tiền bạc và vật liệu, những nơi bất hạnh kia cũng sẽ nhận được cứu trợ, em nên cảm thấy vui mừng mới đúng, bác sĩ không biên giới mới có thể yên tâm hoạt động." Liên Tĩnh Bạch nhẹ nhàng nói, "Tại sao em vẫn không trở lại, còn tiếp tục ở lại nơi đó ba năm chứ. . . . . ."



Nếu như vào lúc đó cô an tâm về nhà, thì sẽ không có những hồi ức buồn kia. Mịch Nhi của anh không nên chịu một chút đau khổ nào, mà trong ba năm, quả thực cô không bị tổn thương.



"Chỉ có tiền bạc, không có người làm sao có thể đây? Anh và cha trên thương trường cố gắng kiếm tiền, em không có năng lực hút tiền lớn như vậy, cho nên đành phải lựa chọn ở lại, tự mình trợ giúp bất hạnh người. Em muốn dùng y thuật em nắm giữ cứu chữa cho bệnh nhân, giúp các anh sử dụng tiền quyên góp ở nơi thích hợp nhất." Trên mặt Mịch Nhi mang vẻ mặt thánh thiện vĩ đại, cô chậm rãi nói, "Em không phải mẹ, mẹ trời sinh là cá tính thanh cao lạnh lùng, trừ cha, A Cẩn và em ra, mẹ không đặc biệt để ý người và sự việc nào; nhưng em di truyền từ gen của mẹ nhưng dường như có chút vật cực tất phản(*), là một loại tính tình không thể tiếp tục nhàn rỗi, một loại chấp nhận ôm lấy tất cả, em tận mắt thấy người khác chịu khổ sẽ đặt mình trong hoàn cảnh của người khác, rất khó bình tĩnh thờ ơ đối xử. Em muốn giúp bọn họ, liền cố gắng đi làm như vậy."



(*):sự vật phát triển đến cực điểm thì sẽ chuyển hoá theo hướng ngược lại



"Mịch Nhi . . . . . . Em vĩ đại cao thượng như vậy, khiến anh tự ti mặc cảm không cách nào nhìn thẳng rồi. Em cao cả cống hiến sức lực vì hòa bình nhân loại, chói lóa mê hoặc như vậy." Liên Tĩnh Bạch nhìn Mịch Nhi, lần đầu tiên anh cảm thấy thân thể nho nhỏ này ẩn chứa tâm hồn cao thượng như vậy, lấp lánh chói mắt như thế.



Mịch Nhi đã trường thành thành người con gái chín chắn làm người khác chú ý như vậy, kiến anh yêu mến ngưỡng mộ như vậy.



Mặc dù cô xuất thân cũng là tiểu thư quyền thế, nhưng cho tới bây giờ cũng không có những thói quen phung phí kiêu căng thứ kia, cô ngây thơ đáng yêu tràn đầy lòng hiếu kỳ và đồng cảm, cô yêu thích y học có thể quên ăn quên ngủ, có thể đi sớm về khuya vì nghiên cứu nguyên nhân phát bệnh, vì cứu chữa bệnh nhân, ngay cả an toàn cũng có thể không để ý.
Chữa bệnh cho thương binh chẩn bệnh cho bệnh nhân cần môi trường hòa bình sạch sẽ, bác sĩ không biên giới không thể nào làm phẫu thuật lộ ra ở ngoải trời pháo đạn, bọn họ nhất định sẽ có thiết bị tương đối đầy đủ hết, bảo vệ đủ an toàn phòng cấp cứu phòng bệnh tới mình và bệnh nhân, Mịch Nhi nếu như chỉ là ngoan ngoãn đứng đó, như vậy môi trường cô ở cũng không đến mức vô cùng ác liệt, khả năng gặp nguy hiểm nhưng cũng sẽ không lớn nhất.



Nhưng cô thế nhưng ngại mình trôi qua quá an toàn, vậy mà đi chiến trường tuyến đầu tiên, thế nhưng làm bác sĩ quân y!



Làm bác sĩ hậu cần tại chiến tranh loạn lạc cũng có thể bất ngờ bị đạn lạc đánh bị quân địch đánh, huống chi cô chủ động trực tiếp xông tới tiền tuyến đầu rút kiếm giương cung!



Não Liên Tĩnh Bạch không khỏi tưởng tượng cảnh tượng đó: lao chỉa vào trên đầu vùn vụt bắn ra, sau đó hài cốt bốc cháy, cách đó không xa chính là hai quan vẫn còn giao chiến, cô chạy qua chiến trường vừa mới tàn sát bừa bãi, duy trì cao độ tinh thần làm phẫu thuật cho người bị thương. . . . . .



Mịch Nhi cho rằng thân thể mình bất tử sao!



Cô có mấy cái mạng có thể tiêu xài như vậy, cô có biết cuồng tín hay không, nếu như muốn mưu hại một vị bác sĩ cứu chữa người bị thương của quân địch, chỉ cần trên chiến trường có người có lòng muốn giết cô, cô có một trăm cái mạng cũng không đủ dùng!