Giao Dịch Triền Miên: Cô Vợ Nuôi Từ Bé Của Tổng Giám Đốc

Chương 176 : Một chiêu mạnh nhất

Ngày đăng: 19:27 19/04/20


Trong thời gian Mịch Nhi hồi tưởng trí nhớ, Alex vẫn còn không ngừng thổ lộ tình yêu với cô: "Mục cô nương, chúng ta đã hơn nửa năm không gặp rồi, em không biết tôi nhớ nhung em thế nào. . . . . . Tôi đi khắp thành phố quốc gia, thấy qua rất nhiều phụ nữ họ Mục, cũng chỉ có em mới là Mục cô nương của Dương Khang tôi! Xinh đẹp thiện lương đáng yêu linh động, y thuật cao siêu, năng lực vượt trội, xứng đôi với tôi cỡ nào, chỉ có chúng ta mới là một đôi trời đất tạo nên, em chính là mỹ nữ Thượng Đế tạo ra vì tôi. . . . . ."



Mịch Nhi nghe vậy cảm thấy buồn nôn, mặt cô khó chịu cứng ngắc, quả thật mong muốn lập tức bịt kín cái miệng lảm nhảm của Alex!



Thời gian từ từ trôi qua càng khiến tâm tình cô khẩn trương hơn, cuối cùng cô bị Alex ngăn lại làm trễ rất nhiều thời gian, tiếp tục như vậy, hôm nay cô sẽ về nhà ăn cơm tối trễ, sẽ khiến Liên Tĩnh Bạch lo lắng!



Cô tức giận cắn môi, vừa cẩn thận quan sát địa hình lặng lẽ di chuyển, vừa dùng sức bóp bóp tay hoạt động cổ chân, đã chuẩn bị làm xong các bước chạy trốn.



Alex vừa nói chuyện, vừa không khỏi tựa vào bên cạnh Mịch Nhi, cũng không ngừng di chuyển theo bước chân cô, trong lúc vô tình, anh ta đã theo Mịch Nhi đi tới khúc quanh vườn hoa vắng vẻ.



Hoa và cây cảnh tươi tốt um tùm, thân cành chúng nó quả thật có thể che khuất toàn bộ tầm mắt của người khác, ở chỗ này, bất luận xảy ra chuyện gì, bất luận có động tĩnh gì, cũng sẽ rất kín đáo khó mà phát hiện.



"Mục cô nương? Mục cô nương?" Alex lại nói thật lâu, cuối cùng lúc này mới phát hiện ra Mịch Nhi có gì đó không thích hợp, anh ta nghiêng người tiến lên dò hỏi, "Tại sao cô không nói lời nào vậy, cô có gì muốn nói -- a!"



Mịch Nhi đã tới địa điểm mình muốn, khi anh ta dựa qua nói, bắp thịt căng thẳng đề phòng. Tìm được thời cơ ra tay, cô lập tức tung ra một chiêu phòng thân mạnh nhất: đá vào đũng quần **!




Nếu như vậy, tốt nhất anh ta hãy mắc phải bệnh gì nguy hiểm đi, tốt nhất hoàn toàn biến mất trong thế giới này. . . . . .



Mịch Nhi vừa mới nghĩ tới tất cả khả năng có thể, vừa nhanh chóng chạy về nhà họ Triển, chỉ mành treo chuông, khi cô đi vào trong nhà thì đúng thời gian ăn tối!



"Mịch Nhi? Tại sao chạy thở gấp vậy?!" Liên Tĩnh Bạch đã sớm chờ trong phòng khách tiến lên đón, anh có chút giật mình nhìn ra Mịch Nhi đã dùng hết sức chạy về, giúp cô lau mồ hôi nói: " Lúc nãy ở trên đường em rất vội sao, cũng không nên chạy nhanh như vậy . . . . . Nhất định em tới xem tình hình bệnh viện Mộc Ái quên cả thời gian về nhà, sợ sẽ trễ ăn tối đúng không!"



"Ha ha. . . . . ." Mịch Nhi thở dồn dập, vỗ ngực bình phục hơi thở, thở không ra hơi nói, "Sợ về trễ anh sẽ lo lắng, cũng may không có trễ. . . . . ."



"Em thật là!" Liên Tĩnh Bạch vừa bất đắc dĩ lại uất ức, lôi kéo tay cô dịu dàng nói, "Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, tí nữa sẽ ăn cơm ngay."



Đợi một lúc đến khi Mịch Nhi hoàn toàn bình tĩnh lại, cuối cùng bữa ăn tối mới mang lên bàn ăn, Liên Tĩnh Bạch và Mịch Nhi ngồi song song với nhau, thưởng thức đồ ăn ngon miệng lại lãng mạn, giữa hai người có nói chuyện phiếm, cái hình ảnh đó tạo ra một sự hài hòa.



"Bệnh viện như thế nào rồi?" Liên Tĩnh Bạch gắp bánh trẻo chiên mà Mịch Nhi thích ăn nhất, nhẹ nhàng hỏi cô thu hoạch cả buổi chiều, "Mộc Ái có chỗ nào khiến em không hài lòng không? Vấn đề tài vụ vẫn có anh hỗ trợ, nhưng nếu như em phát hiện Mộc ái có điều kiện chữa bệnh không tốt, anh sẽ thay thế viện trưởng quản lý nó."