Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 22 :

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Bước đi thong dong, không vội không phiền, bên trong hiểm cảnh lại bình tĩnh ưu nhã, tu dưỡng cực cao, đáng tiếc chính là, phần bình tĩnh thong dong này cũng không có bất cứ một lực ảnh hưởng gì, bọn quái vật chung quanh Trác Cẩn Khác, ánh mắt nhìn Trác Cẩn Khác đều là một màu đỏ hung ác, ở trong mắt chúng nó, Trác Cẩn Khác chẳng qua cũng chỉ là đồ ăn sống sờ sờ mà thôi, bắt lấy, cắn, xé nát, ăn sạch, thú tính dã man như thế, không hiểu được thưởng thức.



Chúng nó hoàn toàn không có lý trí, chúng nó làm sao có thể biết được sự khác thường bên trong biểu hiện của Trác Cẩn Khác, mà cẩn thận cân nhắc chứ, chúng nó lập tức nhào về phía Trác Cẩn Khác. Trác Cẩn Khác ngay cả biểu tình cũng không hề thay đổi, bước chân đồng dạng cũng không có biến hóa, một vòng kim quang nhàn nhạt lấy Trác Cẩn Khác làm trung tâm mà tản ra, ở trong vòng vòng tròn kim quang, bọn quái vật biến dị hung ác, như là bị xóa bỏ, từng chút biến mất vô tung. Hình ảnh làm người kinh tủng như thế, bọn quái vật biến dị lại vẫn cứ không hiểu được sợ hãi, như cũ người trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên nhào về phía Trác Cẩn Khác, hậu quả đương nhiên cũng chính là biến mất không thấy tựa như bị xóa bỏ.



Điểm mục đích của Trác Cẩn Khác rất rõ ràng, y đã từng đã tới nơi này du lịch, sẽ không đi nhầm đường, cũng không cần vất vả đi tìm kiếm, phi thường chính xác đi vào một tòa lễ đường điển nhã, tòa lễ đường này so với những nơi khác, về mặt sắc màu thì phong phú hơn một chút, có vẻ càng thêm đường hoàng, bởi vì nơi này là tòa lễ đường tiến hành các điển lễ, khi Giáo Hoàng đăng cơ cũng sẽ tiến hành phát sóng trực tiếp trên thế giới tại nơi này, cho phép người khác xem lễ.



Cánh cửa bị khóa chặt, nhẹ nhàng đẩy, căn bản là đẩy không ra, bên trong cửa cài khóa còn không nói, sau đó còn có không ít đồ vật lấp kín nữa. Từ cửa sổ lễ đường nhìn ra được tình huống bên ngoài, bộ dáng Trác Cẩn Khác đột ngột xuất hiện, thong dong đi tới, đã bị nhân viên phụ trách theo dõi bên trong nhìn thấy.



Bộ dáng nhân loại của Trác Cẩn Khác, bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ tiêu diệt quái vật biến dị, làm cho người bên trong phải suy xét có tiếp nhận y hay không, nhìn thấy y lại đây, nghĩ có nên mở cửa hay không. Chỉ là Trác Cẩn Khác không cần bọn họ cống hiến sức lực, cũng không thèm chờ đợi.



Kim quang nhàn nhạt tỏa ra, đồ vật chèn phía sau cửa tan rã không còn, bộ dáng quả thật giống như đúc khi quái vật biến mất lúc vừa rồi, mọi người bên trong cánh cửa xao động một hồi, nhìn Trác Cẩn Khác đẩy cửa mà vào, có thể nói là không mời mà tự đến, ánh mắt không phải đều là thân thiện.



Trác Cẩn Khác đối với những ánh mắt kia làm như không thấy, tự mình quét tình huống bên trong lễ đường, còn có thể nhìn thấy vết máu, nơi này nhất định cũng đã xảy ra thảm án, chữ thập giá cực lớn, cửa kính xinh đẹp, bên dưới giá chữ thập cùng cửa kính, bảo tọa giản dị bị ánh mặt trời chiếu rọi, còn chưa có ai đi khinh nhờn, phi thường sạch sẽ, cũng dị thường cao quý. Trác Cẩn Khác thực vừa lòng mà gật đầu.




“Marty.” Trác Cẩn Khác đi đến bên người Marty, nhìn cô bé bị ốm đau tra tấn, đã xương bọc da này, nở rộ nụ cười thánh khiết ấm áp thuộc về Giáo Hoàng. “Em tin tưởng thần sao?” Tay đặt ở trên đầu Marty, mái tóc màu đỏ giống như cỏ khô, một chút cũng không mềm nhẵn.



“Tin tưởng.” Marty không quen biết Trác Cẩn Khác, nhưng là nụ cười của Trác Cẩn Khác lại làm cô bé phi thường an tâm, cảm giác phi thường thoải mái, thống khổ tra tấn bản thân ở trước mặt nụ cười đều biến mất hết.



“Em từng oán hận thần không? Trận tai nạn này, thần không làm gì.” Trác Cẩn Khác ngồi xổm xuống, ánh mắt vô biên sau khung mắt kính phiếm thanh lãnh ôn hòa.



“Không.” Marty kiên định nói, cô bé nói đều là lời nói thật, “Bất luận thần có làm cái gì, nhất định là có lý do của người, chúng ta gặp trắc trở, nhất định là do chúng ta đã làm sai gì đó.” Cô bé có tâm địa phi thường thiện lương.



“Em thì có thể làm sai cái gì chứ, sao thần lại có thể tàn nhẫn như vậy?” Nữ nhân tóc đỏ ở một bên bất mãn oán hận.



“Thật là đứa trẻ đáng yêu, nhưng là, trên thiên đường không có thần tồn tại, ta cũng không muốn để em lại trên thiên đường không có thần. Marty, ta cho phép em đụng chạm vào ta, phụng dưỡng ta, em nguyện ý không?” Trác Cẩn Khác đối diện cùng ánh mắt của Marty.