Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 23 :

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


“Em nguyện ý.” Marty nhìn ánh mắt Trác Cẩn Khác, một loại kích động không rõ từ dưới đáy lòng nổi lên, cảm động như vậy kiên định như vậy, ở trong mắt cô bé, người trước mắt bao phủ cả ánh sáng của thần thánh. Cô bé trang trọng mà lại nói với thần thánh, mà trong tòa lễ đường này cũng không biết vì cái gì, bầu không khí bị lời đối thoại của hai người nhuộm đẫm ra túc mục thần thánh.



Trác Cẩn Khác vừa lòng cười, tôn giáo am hiểu cái gì, chính là trị bệnh cứu người, chính là mê hoặc nhân tâm, Trác Cẩn Khác thân là Giáo Hoàng, cực am hiểu việc này nói, “Ta chúc phúc cho em, từ nay về sau, tất cả không khiết, đều không thể tới gần em.” Đầu ngón tay chạm vào giữa trán Marty, kim sắc thánh khiết mà lại tốt đẹp, những nơi ánh sáng thần thánh lập loè đi qua, ban đỏ trên người Marty đều biến mất, lộ ra bộ dáng nguyên bản đáng yêu của cô bé, mái tóc đỏ khô xơ cũng trở nên sáng màu nhu thuận, thân thể chưa từng được tắm rửa sạch sẽ, những nơi hiện ra dưới quần áo, đều có thể nhìn thấy được, tất cả dơ bẩn trên người Marty đã biến mất, sạch sẽ vô cùng.



Marty ở trong quang mang mà ngồi dậy, chị của cô bé vẻ mặt cảm động nhìn Marty đã khỏi hẳn, những người khác trong lễ đường cũng thấy được một màn này, giống như thần tích.



Trác Cẩn Khác đứng lên, nhìn đương trường chung quanh, “Ta lựa chọn nơi này, các ngươi chính là đặc thù, cho nên, ta cũng chúc phúc cho các ngươi.” Kim sắc tỏa ra, tất cả những kẻ bị đau đớn tra tấn, đều được quang mang cứu vớt.



Bọn họ không phải là chưa từng được kiến thức dị năng, vị lão ma ma kia vì trị liệu cho bọn họ, mà đã rất nhiều lần thi triển dị năng trên người bọn họ, nhưng là thời điểm khi loại quang mang kim sắc này vây quanh bọn họ, bọn họ lại cảm giác được khác biệt, vận mệnh chú định đã biết, đó không phải là năng lực dị năng. Trác Cẩn Khác bày ra lực lượng của y không giống người thường, to lớn cao cả, là lực lượng khác hoàn toàn so với hệ thống dị năng.



Những người không có dị năng, trầm mê giữa lực lượng của Trác Cẩn Khác, mà người có được dị năng, cũng biết được này khác hoàn toàn so với lực lượng mà mình có được, càng thêm cuồn cuộn, giống như không có giới hạn, giống như thần minh.



Trác Cẩn Khác đã đi tới bảo tọa mộc mạc dưới chữ thập giá kia, tùy ý ngồi xuống, nhìn mọi người được cứu rỗi, trong nụ cười không có kích động, y không có vì những người này được cứu trợ mà động dung, bởi vì hết thảy những điều này đối với y mà nói thì thật bé nhỏ không đáng kể cỡ nào.



Khi một đám bình tĩnh lại giữa sự vui sướng, nhìn Trác Cẩn Khác ngồi ở trên bảo tọa, nam tử đã cứu bọn họ kia, bên dưới chữ thập giá cực lớn, ánh mặt trời kim sắc xuyên thấu qua cửa sổ điêu khắc thuỷ tinh làm bối cảnh cho nam nhân này, y ngồi ngay ngắn nơi đó, cao quý mà lại thần thánh, y theo lý thường hẳn là phải ngồi ở chỗ kia, được mọi người tôn sùng cùng kính yêu vô tận, hành động của y chính là hành động của thần, lời của y chính là lời của thần, ý chí của y chính là ý chí của thần. Mọi người được cứu trợ, không biết vì cái gì, liền quỳ xuống, đó là một loại kích động mạc danh. Kẻ có được thần cách sẽ có tồn tại một loại thuộc tính bẩm sinh mê hoặc phàm nhân.
“Ta có thể, Fein. Anh quá xem nhẹ lực lượng của ta rồi.” Trác Cẩn Khác thực thưởng thức Fein người này, cũng có kế hoạch giao trọng trách cho Fein, cho nên y sẽ khiến Fein sáng tỏ, lực lượng của y rốt cuộc là như thế nào. “Anh hỏi ta vì cái gì mà lại không thi triển thần lực cứu rỗi? Anh cho rằng ta không làm được sao?” Ánh mắt Fein lại nói, hắn không tin Trác Cẩn Khác làm được.



“Ta làm được, chỉ là anh biết ngọn nguồn của tràng tai nạn này là cái gì chăng?” Đối với mắt lạnh của Fein, Trác Cẩn Khác một chút cũng không tức giận, tiến lên trước mặt Fein, “Đây là kiếp nạn của nhân loại, kiếp nạn do con người ngạo mạn thúc giục mà đến.”



“Tôi thấy cậu thật đúng là ngạo mạn đó.” Fein vòng tay trước ngực nói, không có biện pháp, nội dung Trác Cẩn Khác nói nghe thực thần côn.



“Ân, không sai, ta ngạo mạn hơn người bình thường nhiều, chẳng qua, đây cũng bởi vì là nhân loại, không phải sao?” Trác Cẩn Khác rất thản nhiên đối với sự ngạo mạn của mình.



“Tôi còn tưởng rằng cậu tự coi mình là thần đấy chứ.” Fein như cũ châm chọc mỉa mai.



“Anh lý giải thần là cái gì?” Trác Cẩn Khác cười nói, Fein cười nhạo, hắn căn bản là cũng không tin thần, Trác Cẩn Khác cũng không nhiều lời về vấn đề này, đây là một mệnh đề nan giải, mỗi người đều có lý giải của mình, cái Fein gọi là thần, chẳng qua cũng chỉ là đại biểu trên sách vở mà thôi, trong lòng Fein không có thần của mình, “Ta là người, chẳng qua là người có được thần lực, có sinh mệnh bất hủ mà thôi.” Y nói chính là lời thật, chỉ là lời nói thật này, trong Fein nghe ra, lại chỉ là đùa giỡn.



“Fein, nhìn thế giới của ta, nhìn trận tai nạn này trong mắt ta.” Trác Cẩn Khác cố định Fein, trán chạm trán cùng Fein, Fein muốn kháng cự, lúc này tầm nhìn đột nhiên biến đổi.