Giáo Hoàng Phản Nghịch

Chương 63 :

Ngày đăng: 11:35 30/04/20


Trên bữa tiệc ngươi một câu ta một câu, Trác Cẩn Khác và Hiên Viên Kiệt mặt ngoài thì bình tĩnh, trong ngầm lại gió nổi mây phun đến tận khi kết thúc đối thoại, trước khi rời ghế, Trác Cẩn Khác ưu nhã lau khóe miệng, tuyên bố với Hiên Viên Kiệt nói, “Đêm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai ta sẽ bắt đầu huấn luyện ngươi.” Vì bi ai cho ngày mai sắp đến, hảo hảo hưởng thụ một đêm cuối cùng này đi.



Hiên Viên Kiệt chỉ cảm thấy một cổ hàn khí đang lan tràn ở sau lưng, trong lòng có dự cảm không tốt đối với huấn luyện của Trác Cẩn Khác, nhưng là ai sợ ai chứ, “Phóng ngựa tới đây.” Có chiêu gì, ta đều tiếp, vì trở nên mạnh mẽ, đây là nhẫn nhịn nhất thời, chờ sau khi ta mạnh rồi, những điều này ta sẽ hồi báo từng cái một. Tâm trả thù, Hiên Viên Kiệt cũng rất mạnh. ( Vô Thố: Không biết vì cái gì, đột nhiên mở não động một chút, nghĩ tới hành động trả thù không hài hòa của Hiên Viên Kiệt. ( ﹃))



Trác Cẩn Khác đã đứng lên, lấy độ cao chiếm ưu thế, nhìn xuống Hiên Viên Kiệt, Hiên Viên Kiệt bất mãn với tầm mắt cao cao như vậy của Trác Cẩn Khác, đứng lên, lấy ưu thế chiều cao vi diệu, tạo thành tầm mắt nhìn xuống mang tính ưu việt. Trong lòng Hiên Viên Kiệt hiện lên cảm giác sung sướng quỷ dị cùng cảm giác thắng lợi, luận chiều cao, hắn thắng. Đối mặt với Trác Cẩn Khác, cho dù chỉ là một chút ưu thế, Hiên Viên Kiệt cũng đều rất có cảm giác thắng lợi.



“Ấu trĩ.” Trác Cẩn Khác cười nhạo một tiếng, cảm giác sung sướng khi thắng lợi thiếu đòn kia của Hiên Viên Kiệt đều hiện hết lên trên mặt hắn, trên đời này người có chiều cao cao hơn bọn họ còn nhiều lắm, chút việc nhỏ như vậy thì có cái gì mà đáng đắc ý chứ. Trác Cẩn Khác trên thực tế thì tuổi siêu lớn, căn bản là không có bởi vì một chút việc nhỏ như chiều cao mà sinh ra ý tưởng gì ở trong lòng cả. Lưu lại một câu bình luận, Trác Cẩn Khác xoay người rời đi.



Cằm Hiên Viên Kiệt cứ mãi giương cao cao, khóe miệng ngoắc lên trên có làm cách nào cũng không kéo xuống nổi, cái loại cảm giác thắng lợi hòa nhau một vố này, thật là mỹ diệu hơn bất cứ thứ gì, cảm giác lâng lâng, làm hắn khó có thể khắc chế được, muốn lặp lại không ngừng, giống như là thuốc phiện, khó có thể từ bỏ.



Phần tâm tình tốt đẹp này, duy trì cả đêm, ngủ cũng phá lệ thơm ngọt. Còn những người khác làm khách ở trong thánh đường, cũng nghỉ ngơi rất tốt, ban đêm nhiệt độ ôn hòa như thế, trong không khí là hương vị thoải mái thanh tân tự nhiên, giương mắt ngước lên trên, còn có ngân hà cuồn cuộn, thật là khiến người nhớ nhung, chỉ muốn ở lại chỗ này mãi mãi, không cần phải đối mặt với địa ngục bên ngoài. Thánh đường sứ quán, từ nay về sau cũng trở thành địa phương mà người đứng đầu các nơi hướng tới nhất, tới nơi này rồi, ăn ngon uống sướng, ngủ yên, sinh hoạt cũng phi thường tốt, nhân loại đều luôn hướng tới hoàn cảnh thoải mái, mà không phải là vòng sinh hoạt tàn khốc.



Ở trong cảnh mơ, làm giấc mộng đẹp quyền đánh, chân đá, khiến Trác Cẩn Khác quỳ xuống dập đầu xin tha, Hiên Viên Kiệt rất có xu thế ngủ quên, chỉ là thời điểm hắn đang mơ đến say sưa, giấc mộng đã bị đánh gãy, dù Hiên Viên Kiệt không có áp suất thấp khi rời giường, cũng khó nén được tức giận khi mộng đẹp bị quấy rầy, áp khí nặng nề mà nhìn người đánh thức hắn, sứ đồ xinh đẹp đến cho người ta cảm giác không giống người.




Dây dưa. Cái từ hình dung này cũng không sai đâu, Trác Cẩn Khác không có phản bác. “Ngồi.” Ngồi xuống ở đình đá trong vườn hoa, mời Hiên Viên Kiệt ngồi xuống, chờ Hiên Viên Kiệt ngồi xuống xong, Trác Cẩn Khác bưng hồng trà của mình lên uống, còn Hiên Viên Kiệt, chẳng ai chuẩn bị cho hắn cả, Trác Cẩn Khác cũng không muốn chiêu đãi hắn.



“Đầu tiên, ta phải sửa đúng quan niệm của ngươi một chút, để ngươi nhận rõ lực lượng của bản thân rốt cuộc là cái gì, bớt đi chút chặng đường phiền phức.” Bởi vì không có ai chỉ dẫn, y phải đi vòng cả chặng đường cũ, tiêu tốn thật nhiều thời gian, mới có thể trèo lên trên hàng ngũ cường giả.



Hiên Viên Kiệt không có hành động theo cảm tình mà làm trò ngắt lời các kiểu, tiến vào trạng thái siêu tần, ghi nhớ mỗi lời một câu của Trác Cẩn Khác, “Lực lượng của ta và ngươi là giống nhau, bất luận là tinh lọc của ta hay là hắc viêm của ngươi, chẳng qua cũng chỉ là biểu hiện năng lực đầu tiên, là lực lượng mà lúc đó chúng ta yêu cầu nhất theo hình thức hiện thực hóa, kỳ thật tinh lọc và hắc viêm đều không phải năng lực của chúng ta. Năng lực của chúng ta là,” Trác Cẩn Khác chỉ chỉ đầu mình, “Khai phá khu vực não, lấy lượng tri thức của ngươi, không cần ta phải giải thích nhiều nhỉ.”



Hiên Viên Kiệt gật gật đầu, tuy rằng hắn không đi thi bằng cấp tiến sĩ, nhưng mấy thứ này, hắn đều hiểu cả. Khó trách năng lực của Trác Cẩn Khác lại đa dạng như vậy, khai phá khu vực não đến một trình độ nhất định, là có thể ảnh hưởng đến thế giới hiện thực. Nếu như năng lực của hắn cũng giống vậy, thế nghĩa là hắn cũng có thể sử dụng nhiều loại năng lực.



“Nói xong bản chất, giờ tới nói biểu hiện năng lực đầu tiên, tinh lọc của ta đã dùng đến cực hạn, nhưng hắc viêm của ngươi khai phá vẫn còn quá đơn điệu. Bản chất của ngọn lửa là cái gì, cần phải tự ngươi đi lý giải, nhưng phối hợp với bản chất lực lượng của khai phá khu vực não, hiệu quả của hắc viêm chắc chắn sẽ không ngừng lại ở thiêu đốt cùng phá hoại. Ngọn lửa có thể là chữa trị của dục hỏa niết bàn, có thể là dung nham mãnh liệt trút ra, cũng có thể là giống như ta, bài trừ tinh lọc hết thảy không khiết.”



Hum nay quên mất vạn năng bảo bảo có tên Phone ở trên chỗ làm, hy vọng bé nó sẽ không giận tui( ಠ‿ಠ)