[Giới Showbiz Hệ Liệt – Quyển 3] - Đại Hồ Tiểu Muội

Chương 24 : Đi học (Hạ)

Ngày đăng: 08:56 19/04/20


Dịch: Phong Bụi



Hát, hát, có tiến bộ.



Tiếng chuông “Hai con hổ hai con hổ” vang lên, cô giáo bắt đầu phát điểm tâm giữa giờ.



Thẩm Thận Nguyên xông lên, lấy một phần, bưng trong lòng rồi chạy ra hành lang.



“La Lâm Lâm, đừng chạy! Cẩn thận chút, chú của con đang ở phòng âm nhạc lầu hai đó.” Lô Quỳnh đuổi theo mấy bước ở phía sau, vẫn còn lo lắng, bên người xoẹt một cái lại một nhóc nữa vọt ra, “Kiều Anh Lãng, con chạy chậm chút, cẩn thận ngã đó!”



Trần Văn Lệ cũng muốn đuổi theo, nhưng lần này coi như Lô Quỳnh nhanh tay lẹ mắt, trước khi nhóc tì này chạy ra được thì ôm lấy nó vào lòng.



“Con phải đi tìm Kiều Anh Lãng.” Trần Văn Lệ giãy giụa.



Lô Quỳnh dỗ dành, nói: “Điểm tâm hôm nay là bánh gato kem đó, bánh gato kem rất ngon đó. Con ăn ở đây, cô thưởng cho con một quả dâu tây nhé.”



Trần Văn Lệ lập tức xoay người ngồi về chỗ.



Đáng tiếc những lời này của Lô Quỳnh không nói trước khi Thẩm Thận Nguyên đứng dậy, nếu không thì cậu lúc này đã không rơi vào tình huống như bây giờ.



Kem trên gato dính đầy ra bàn tay nhỏ, chảy xuống qua kẽ bàn tay, để không rơi ra sàn, cậu không thể không dùng hai tay bao bọc lại, nhanh chóng giảm tốc độ lại, cho nên vừa mới đến lầu hai đã bị Kiều Anh Lãng đuổi kịp.



“La Lâm Lâm!” Kiều Anh Lãng nắm chặt lấy vai cậu.



Hai bạn nhỏ lớp dưới đứng ở hành lang, hiếu kỳ nhìn qua.



Thẩm Thận Nguyên bực mình quay đầu lại, đang định chính nghĩa kháng nghị hành vi đeo bám như đỉa của nhóc con, liền nghe thấy tiếng dương cầm du dương như cuồng phong vũ bão ập đến, trong chốc lát liền lấp đi âm thanh ồn ào huyên náo ở trên hành lang.



…….



Chuyện gì vậy?


Nhưng sự việc không tệ hại như cậu tưởng tượng.



Mặc dù ca sĩ là cậu, giám chế là La Thiếu Thần, vai trò của hai người giống hệt như buổi đầu, có điều thái độ đối xử của La Thiếu Thần lại khác nhau một trời một vực. Ngoại trừ âm điệu, những thứ khác La Thiếu Thần không hề chỉnh sửa, thậm chí trong tình huống đoạn cuối không được như ý, anh ta còn khen ngợi cậu vài câu.



Thẩm Thận Nguyên kinh ngạc nói: “Chú thực sự thấy con hát rất hay sao?” So với hiện thực La Thiếu Thần đang khen ngợi cậu, cậu càng tin tưởng vào điều hoang đường là La Thiếu Thần đã bị hoán đổi linh hồn hơn.



La Thiếu Thần nói: “Với tư chất của con mà nói, rất hay.”



“Tư chất của con?”



“Không phải con vẫn luôn lấy Thẩm Thận Nguyên làm mục tiêu sao?”



Thẩm Thận Nguyên nói một cách hàm súc: “Chỉ là fan hâm mộ thôi.”



“Con đã vượt qua cậu ta rồi, sau này có thể tìm kiếm mục tiêu cao hơn.”



“……” Câu khen ngợi đó cậu muốn trả lại nhà sản xuất!



Bảy ngày tiếp theo trôi qua khá yên bình.



Thẩm Thận Nguyên vừa tiến bộ lại vừa thụt lùi. Tiến bộ là khả năng hát hò, cô giáo Lô dạy mấy bài cậu mở miệng ra là hát được, hơn nữa trường hợp hát sai nhạc càng lúc càng ít, thụt lùi là tất cả các bài hát trong album của Thẩm Thận Nguyên, hát nhạc thiếu nhi nhiều rồi, các bài hát trước kia hát thế nào cũng không tìm lại được cảm giác. Có một lần ngâm nga trong lúc tắm, lúc ra La Thiếu Thần hỏi cậu có phải học được bài hát thiếu nhi nào mới không, còn nói bài hát lúc nãy tuy có chút kỳ lạ, nhưng âm luật cũng khá được – Bài hát đó là ca khúc chủ đề do đích thân La Thiếu Thần sáng tác đó, không ngờ đã hát đến mức cha đẻ của nó cũng không thể nhận ra được rồi sao?



Cậu bi ai phát hiện, nếu cứ tiếp tục như thế này, “La Lâm Lâm” đánh bại Thẩm Thận Nguyên chỉ là chuyện tính theo ngày.



Mặc dù là như vậy, nhưng lúc Lô Quỳnh dạy bài hát thiếu nhi mới, cậu vẫn hết sức chăm chỉ học tập.



Lô Quỳnh dạy xong bài hát, cầm vài tờ giấy trắc nghiệm ra, nói: “Cho cô xin một chút thời gian học tập của các con nhé. Có một bác muốn làm điều tra, đưa cho cô một tập trắc nghiệm, các con hãy trả lời thật trung thực nhé. Nếu như thành tích tốt, có thể được giới thiệu đến học tại trường tiểu học trọng điểm đó.”



Thẩm Thận Nguyên rất hoài nghi liệu “các bạn học” có thể hiểu được ý nghĩa của phần thưởng khích lệ này hay không. Có điều hiện giờ cậu đang ở nhờ thân thể của La Lâm Lâm, tất nhiên nên đem lại chút lợi ích cho cô bé, cho dù sau này có rời khỏi, cũng có thể ngẩng mặt mà nhìn.



Tập phiếu trắc nghiệm phát đi, lông mày cậu khẽ nhăn lại, phiếu trắc nghiệm này…