Giường Đàn Bà

Chương 28 : Không chốn nương thân

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Đúng vậy, xa em anh không thanh thản chút nào. Anh không nỡ rời bỏ mọi thứ ở đây. Nhưng hãy để anh đi, để anh xa mọi lưu luyến, coi như đấy là sự trừng phạt đối với anh, được không?



Bob 39



Bob không ngờ mạch có thể tha thứ cho anh nhanh chóng như vậy. Những lúc một mình anh nghĩ, khi người con gái phát hiện người đàn ông chung đụng xác thịt với mình có quan hệ với một người con gái khác, họ sẽ thế nào? Có thể người đàn ông ấy có người tình mới là một nữ trí thức, có thể người đàn ông ấy ngủ với gái làm tiền, Bob không hiểu người con gái sẽ bực tức với trường hợp nào, sẽ nhìn nhận chuyện đó như thế nào? Người con gái không chịu nổi với người tình nữ trí thức hay cô gái điếm?



Có lúc Bob lén nhìn Mạch, có phải cô bất chấp tất cả. Những lúc cô cười vui vẻ, anh phân tích cái cười ấy là thật hay giả. Phải chăng Mạch vào một buổi tối nào đấy sẽ trả thù mình? Vậy là có lúc anh nghĩ, nếu Mạch trả thù, cô sẽ dùng cách nào? Đánh thuốc độc hay nhân lúc anh ngủ cắt bỏ bộ phận sinh dục của anh?



Anh biết, những suy nghĩ ấy của mình đều quá mức, Mạch không phải là con người như thế. Lúc ở đồn Bob gọi điện cho cô, anh nghe thấy tiếng khóc, sau đấy Mạch nói, anh Bob, anh chờ em, em sẽ kiếm được tiền cho anh. Tuy năm ngàn không nhiều nhưng anh biết đi vay nóng cũng không dễ. Nhưng anh tin, Mạch sẽ sớm mang tiền đến đồn cảnh sát để cứu anh. Lúc ấy anh nghĩ, Mạch sẽ đến tìm Bạch Trạch, vay tiền Bạch Trạch, chắc chắn Mạch sẽ phải ngủ với anh ta. Lúc Mạch đã cứu anh ra, anh không dám đem điều nghi vấn của mình ra hỏi Mạch. Nhưng Mạch chủ động nói, Em vay tiền của bố. Em vốn nghĩ, suốt đời không quan tâm đến ông. Nhưng nghĩ đến hôm ấy ông ngã vì em, mặt đầy đất cát, em cứ muốn tự tử cho xong đời.



Mạch ngậm nước mắt nói ra những điều ấy. Bob nghe ra Mạch bảo anh tự tử, anh tự giày vò trong ý thức, khiến anh phải hối hận. Điều này đối với Bob giống như ông già ăn trộm liên hệ cái đồ ăn trộm được với cái hộp đựng tro hài cốt hoặc quan tài sau này. Một hôm anh ra phố, còi ô tô ầm ĩ. Mỗi tiếng còi làm anh phải giật mình kinh hãi.



Anh nắm tay Mạch, nói, Em muốn anh thế nào? Có đúng muốn anh chết không? Anh biết tội của mình rồi, điều này đối với trí thức Trung Quốc là sự sám hối. Nước mắt Mạch trào ra, cô hất tay Bob ra, bỏ kính ra hỏi, Anh mà là một trí thức Trung Quốc sao?



Coi như anh không phải là trí thức Trung Quốc, nhưng anh là người đàn ông làm điều sai trái, cảm thấy sợ hãi. Anh biết chuyện đó đem lại đau khổ cho em. Anh áy náy xấu hổ, căm giận bản thân, muốn trừng phạt bản thân nhưng không biết phải thế nào. Anh cũng muốn đâm đầu vào ô tô…



Ngay lúc ấy, một chiếc ô tô chạy sát người họ, luống khí thải của xe phun thẳng vào người họ. Cả hai cùng chửi mắng chiếc xe, nước mắt Mạch rơi xuống.



Bob nói, Anh như thế đã coi là sám hối chưa? Đối với một tri thức trẻ Trung Quốc từ nhỏ không được tôn giáo dạy dỗ, thế nào gọi là sám hối?



Anh lại dùng cụm từ trí thức trẻ Trung Quốc, Mạch lau nước mắt đang định nói thì Bob nói tiếp, Anh không nói lý luận, mà chỉ nói tới hành vi sám hối.



Mạch lại đeo kính lên, nhìn Bob qua lớp kính, nói, Anh cơ bản không ý thức được tội của mình, còn nói gì đến sám hối? Thật ra anh chỉ ân hận hôm ấy không gặp may, bị bắt, anh không thể không cho em biết, anh chỉ hận mình không gặp may. Thật ra, những người đàn ông như anh thỉnh thoảng lại đến tiệm cắt tóc không phải may hay rủi, mà là quá bẩn thỉu.



Từ tối hôm ấy anh có sự lựa chọn, anh không lên giường ngủ, mà cũng không đụng vào người Mạch khi cô đã cởi bỏ quần áo.



Anh sợ khi ấy mình đụng đến da thịt Mạch, cô sẽ bình tĩnh nói với anh, Anh làm tôi buồn nôn.
Cánh cửa lặng lẽ mở ra, hơn chục cô gái ngồi trên hai dãy ghế, giữa nhà có mấy người đàn ông đang đứng trả giá. Các cô gái nhìn tôi, vẻ mặt đầy khó hiểu. Cô gái dẫn đường nói một câu bằng giọng Tứ Xuyên, lập tức các cô kia bình tĩnh lại.



Các cô gái áo quần không hoa hoét sặc sỡ, không để hở ngực quá nhiều, nhưng không ngồi ngay ngắn mà ngả ngớn dựa dẫm vào nhau. Có cô còn ghếch chân lên cao, để hở cả quần lót trong váy. Tôi nhìn, nghĩ bụng, Bob đã ôm cô nào vào lòng? Một người đàn ông đưa tay ra nắn nắn bóp bóp ngực một cô gái có đôi mắt to, hỏi, Cái bên dưới của cô em lớn hay bé? Các cô khác cùng cười khúc khích. Cô gái được hỏi vừa cười vừa nói, Gặp lớn thì nó lớn, gặp bé thì nó bé? Mấy người đàn ông cũng cười.



Tôi cũng cười. Các cô gái đều rất bình thường, không có cô nào đẹp, có thể những cô hơi đẹp một chút đều đã được đưa đi. Lúc này đêm đã khuya, các cô gái còn lại không lo đêm nay không có khách. Tôi quay ra phố, vẫn mong may mắn gặp Bob. Như vậy tôi sẽ bắt quả tang anh, để xem anh ta còn nói đã sám hối vì hành động của mình. Nhưng tôi không gặp Bob, tôi nghĩ Bob đang chờ tôi ở nhà.



Từ xa tôi đã thấy ánh đèn trong cửa sổ căn phòng, tôi vội vã đi về phía ấy.



Bob không có nhà, trên bàn là mảnh giấy của Bob để lại.



Mạch 40



Tôi đọc đi đọc lại mảnh giấy, ánh đèn sáng trắng khiến từng chữ hiện rõ tinh thần không biết sợ, nhất là ba chữ “ tôi đi đây”. Chữ anh rất đẹp, mỗi nét đều giống với bóng liễu trong gió thu bay bay bên đường, lại giống như ánh mắt nồng nàn nhưng có phần ngần ngại của anh. Chữ của anh thuộc dạng khải thư hay hành thư? Ai dạy anh viết chữ được như thế này? Bất chợt tôi áp môi lên làm cho tờ giấy bị ướt, tờ giấy trắng dần dần ngả vàng. Tôi quên bẵng nội dung những dòng chữ trên mảnh giấy.



Phòng khách thu dọn gọn gàng, có diều dưới ánh đèn néon trong có phần thê lương, tựa như tàu ngựa trống trải, rộng lớn. Trên cái bàn nước bên cạnh sofa là cái gạt tàn thuốc được lau sạch bóng, bên trong không dấu vết.



Tôi lại vào nhà vệ sinh, bên trong cũng sạch sẽ, thậm chí trên giá gương son phấn tôi để lộn xộn buổi sáng cũng được xếp đặt đâu vào đấy. Tôi nhìn chăm chú vào tấm gương trên tường, bên khóe miệng là nụ cười vô cớ phải chăng tôi nằm mơ suốt mấy tháng nay?



Tôi lấy lọ sữa tẩy trang, nhỏ vài giọt vào lòng bàn tay rồi xoa lên mặt, son và phấn lẫn vào nhau, lại lấy khăn giấy mềm lau sạch, nhìn vào gương chính là mình, nghĩ bụng phải chăng sống một mình thích hơn?



Tôi mở vòi nước, hơi nóng nhanh chóng bao trùm không gian. Nước trong bồn tắm đầy dần, tôi cởi áo quần ngâm mình trong nước, một cảm giác bao trùm lấy tôi. Chợt tôi nghe có tiếng mở cửa ở ngoài, tôi liền vụt đứng dậy, lấy khăn tắm quàng lên người, đi chân trần ra phòng khách. Ngoài ấy yên tĩnh.



Tôi để người ướt nằm lên sofa, trên cái bàn trà gần sofa là một thứ đồ mỹ nghệ Bob mua về, đó là ông già cười toe toét làm bằng vải. Bob mua hôm qua hay hôm kia? Mấy hôm nay trong phòng khách luôn xuất hiện những món đồ mỹ nghệ, anh muốn làm tôi chú ý, theo đó tôi biết anh muốn bù đắp điều gì chăng?



Tôi lại nhìn mảnh giấy tôi làm ướt và đang khô dần, tiện tay tôi tắt đèn, trời đêm trong vắt, trăng sáng như ban ngày. Tôi nhìn ngoài cửa sổ. Bob đi đâu nhỉ? Có trở về căn hộ chung sân kia không?