Giường Đàn Bà

Chương 29 : Sờ mông và cái tát

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Kha nói, bây giờ còn ai bỏ tiền ra làm phim nữa đâu, chỉ có họ có tiền, anh có thể đến ở với đoàn làm phim, không phải ở trong cái nhà tồi tàn này nữa, cũng không cần đến ngồi xổm ở chỗ cô Mạch.



Câu nói cuối cùng khiến Bob phải đỏ mặt. Anh muốn cho Kha một cái tát, nhưng rồi kìm lại được.



Bob 41



Khu nhà ở chung với dân vẫn vậy.



Bà già nói với Bob, Mấy tháng nay không thấy anh, hình như béo ra.



Bob chỉ cười, đi vào phòng mình. Anh nằm lên giường, hút thuốc, nhìn làn khói cuộn bay.



Trời tối, Bob khóa cửa đi ra ngoài. Anh muốn đến phố Tây Tứ tìm một cô gái nào đấy để ôm vào lòng. Anh đến đường phố ấy, loanh quanh một hồi, rồi đến một quán bar.



Trong quán rất ồn ào, một ban nhạc rock đang biểu diễn.



Bob ngồi xuống, gọi rượu.



Anh nhận ra, một mình thật thanh thản, nhẹ nhàng, tự do và cô đơn, giống như tấm băng. Nhưng mỗi khi nhớ đến Mạch, lòng anh lại trĩu nặng.



Hôm nay không gặp người quen, tưởng như đã hai tháng, người của quán bar này đã thay đổi. Những người vẫn chơi với anh mới chỉ hai tháng mà đã già, nay toàn những khuôn mặt mới, mọi người cùng hát với ban nhạc.



Trai gái đều rất phấn chấn, chỉ có Bob nghĩ đến một người con gái, cảm thấy hoang vắng và buồn thảm.



Ban nhạc hát xong, tiếng hoan hô ầm ĩ, đòi hát lại, mọi người nói, bài hát mới, hay lắm!



Rocker nói, Các bạn yêu cầu chúng tôi hát bài nài?



Mọi người đồng thanh, hát bài vừa rồi.



Rocker nói, Nếu tôi không hát có được không?



Không được, không được!



Vậy tôi xin hát lại.



Nhạc lại nổi lên, tiếng kim loại nặng hòa với tiếng đại bác, Bob cảm thấy tai mình không chịu nổi. Anh nhớ đến câu nói của một người bạn, nếu tai không chịu nổi những âm thanh ấy, chứng minh anh đã già.



Bob không thừa nhận mình già mà thấy mình còn trẻ, vẫn có thể quậy với mọi người.



Anh hát theo, đầu lắc lư, lúc ấy đang mở một bài hát trữ tình, Bob nghe thấy ca từ:



Anh không đến với em,



Anh không đến với em…



Những lúc nhớ anh mới đến với em,



Em đừng gây sức ép…



Bob nghĩ, cô gái hát bài này là ai đấy nhỉ? Có phải Whitene Kent hay là Gip. Anh không nhớ ra, anh chợt buồn nôn, anh chạy vào nhà vệ sinh. Nhưng ban nhạc đang đứng ở cửa, anh biết mọi người đang chờ để nôn. Anh cố nhịn.



Một nhạc công quay lại nhìn anh, Bob nhìn, thì ra nhà văn Đại Uy. Bob không nhịn nổi, nôn thốc, nôn tháo lên người Đại Uy. Đại Uy cũng không kém phần, nôn lên người Bob.


Đằng ấy thấy rồi đấy, ngày nào cũng đi làm ở đây.



Gần đây đã xảy ra chuyện gì? Mới mấy hôm trước có chuyện gì mà đòi vay nóng năm ngàn?



Do dự giây lát, tôi nói, Chuyện tình yêu, yêu một người tên Bob.



Phù Hiệu ngạc nhiên, nó lại ngồi xuống ghế, hỏi, Bob? Bob là ai?



Tôi nói với nó về Bob, rất muốn nói với nó. Tôi nói, đấy là một anh chàng rất cao, có đôi mắt giống mắt con gái. Tớ rất thích đôi mắt ấy là bởi nó rất nữ tính. Mỗi lần nhìn là tớ vào tận sâu đáy mắt, toàn thân lọt vào, thậm chí rơi vào trong đó. Trong đó có sức hút mạnh mẽ, khiến tớ sợ hãi, sợ hãi có ngày không lọt vào nổi… Nhưng chàng rất nghèo…



Tại sao anh chàng lại đòi vay đằng ấy năm ngàn? Anh chàng biết đằng ấy là phái nữ kia mà?



Chàng biết tớ rất yêu chàng, tất nhiên chàng cũng rất yêu tớ. Mấy hôm trước chàng đi tìm gái, bị bắt, phải nộp phạt năm ngàn. Hôm ấy vay tiền là vì chuyện này. Tớ làm sao có thể nhìn chàng bị bắt đi xúc đất? Như vậy đáng thương cho chàng lắm! Nhưng được thả ra rồi, chàng thấy nên chia tay, sau đấy hai đứa chia tay. Chàng để lại cho tớ một mảnh giấy. Chàng đi rồi, tớ buồn lắm, lòng tớ bị giày vò ghê gớm.



Nghe đến đây, Phù Hiệu tỏ ra ngạc nhiên vô cùng. Cô nói, Tất nhiên chia tay với chàng, chàng không xa đằng ấy, đằng ấy cũng phải xa chàng. Đằng ấy thử nghĩ mà xem, chàng đi tìm gái, bẩn thỉu lắm. Chàng yêu đằng ấy nhưng lại đi tìm gái. Tớ căm giận vô cùng loại đàn ông ấy.



Tớ cũng cảm thấy chàng bẩn thỉu, cũng vô cùng căm giận.



Vậy là anh chàng gây nên tội phải chịu tội.



Tớ cũng đã nghĩ, muốn đi tìm Bạch Trạch. Nếu anh ấy thấy mình thật lòng, chắc chắn anh ấy sẽ quay lại. Nhưng tớ không làm nổi. Đúng là đám gái điếm kia rất bẩn, Bob cũng rất bẩn, mỗi lần nghĩ đến tớ phải rùng mình. Nhưng Bob đi rồi, suốt cả đêm tớ không thể ngủ nổi. Trên cái sofa mà chàng nằm, đằng ấy biết mình đã làm gì không?



Phù Hiệu khó hiểu nhìn tôi.



Tôi nói, Tớ nhổ vào tớ giấy mà Bob để lại, làm như vậy mới hả giận.



Phù Hiệu cười rồi lại cười. Nó nói, Mạch, từ câu chuyện của đằng ấy, tớ phát hiện đằng ấy coi như xong. Đằng ấy cần xem cuốn “ Giới tính thứ nhất” mới ra gần đây. Đằng ấy cần giải phóng tâm lý, đừng để cánh đàn ông cảm thấy phụ nữ là công cụ tình dục, “Giới tính thứ nhất” nói…



Phù Hiệu đứng dậy, tưởng như biểu diễn cho tôi thấy, nó hoa tay. Nhưng vì nhớ đến Bob, tôi khóc.



Phù Hiệu bực mình, Đằng ấy phải đọc “ Giới tính thứ nhất” đi.



Lúc ấy, có người bước vào, ông giám đốc.



Ông ta hỏi Phù Hiệu, Giới tính thứ nhất là gì, ai là giới tính thứ nhất?



Phù Hiệu không trả lời.



Ông ta tiện tay sờ vào mông nó, nói, Tôi vừa xem đoạn phim quảng cáo của hai cô, tại sao các cô đối thoại cứng như vậy? Thế nào gọi là ”đàn ông khó thể túm chặt”, quá trúc trắc, không suôn sẻ. Quảng cáo có thể viết như thế, nhưng không thể nói như thế.



Ông ta nhìn tôi, lại vỗ vào mông nó. Tôi mỉm cười, mặt Phù Hiệu lúc tái nhợt lúc đỏ bừng, bỗng nó đưa tay lên cho ông giám đốc một cái tát.



Ông ta ngớ ra, nói với Phù Hiệu, Cô có biết cô tát vào mặt ai không?



Phù Hiệu không nói gì, nó bắt đầu thu xếp mọi thứ trên mặt bàn, ra vẻ bỏ đi. Ông chủ sững sờ, không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng ông hỏi ngay, Cô làm gì thế?



Nói xong, ông đi tới, ấn tay Phù Hiệu xuống, nói, Cô Phù Hiệu, cô có thể dùng tay khác tát tôi, nhưng không được bỏ đi. Tôi vẫn quen đùa các cô gái như vậy rồi. Thật ra, tôi không có ý gì, cho nên mong cô tha thứ. Cái quảng cáo của cô với cô Mạch phải sửa lại, không có cô không xong.



Phù Hiệu dừng tay dọn đồ.



Ông ta lại nói, Tôi mong hai cô ở lại công ty của tôi, ở lại mãi mãi, đúng vậy. Vừa rồi tôi đã bảo bộ phận có liên quan mua bảo hiểm cho hai cô. Tôi đang xin cơ quan quản lý xuất bản báo chí cho ra một tờ báo, làm thẻ nhà báo, công ty này càng ngày càng lớn, đúng vậy.



Cuối cùng, ông ta nói, Tôi sẽ là vị thần bảo hộ trong sóng gió thương trường. Ở cái công ty này tôi có miếng ăn thì các cô cũng có.