Giường Đàn Bà
Chương 31 : Ghen tị không thể tả nổi
Ngày đăng: 21:14 20/04/20
Tôi bối rối né tránh, bà ta phát hiện tôi đang nhìn Trần Tả. Tôi lại thấy nụ cười trào lộng hôm họp mặt ở Đại sứ quán Pháp. Khi bà ta hỏi, Cô là bạn gái của anh Bob à? Tôi hiểu, bà ta muốn giới thiệu thân phận của tôi cho Trần Tả biết tôi là bạn gái của Bob.
Bob 44
Đầu tiên đi qua khu văn phòng mở, rộng chừng bốn trăm mét vuông, nhân viên như những con sên làm việc trong những ngăn riêng. Đi chừng ba phút, cô thư ký giúp chúng tôi đẩy cánh cửa sáng loáng.
Trần Tả ngồi kia, không đứng dậy.
Bob lập tức nghĩ đến tấm ảnh Trần Tả chụp chung với Thẩm Xán. Người thật và hình torng ảnh không khác nhau bao nhiêu. Bob nghĩ bụng, anh ta không đứng dậy cũng là bình thường. Anh ta là một nhân vật lớn, là người thành công trong lĩnh vực kinh doanh địa ốc, là nhà tài trợ nổi tiếng, tức là, có thể là cây thông Noel của trẻ em nghèo. Nói chính xác hơn, là ngày Noel hoặc Ông già Noel.
Trần tả không những không đứng dậy, thậm chí cũng không mỉm cười. Trên cái bàn trước mặt anh là cốc sứ trắng đựng hồng trà, sau lưng anh là cây cảnh xanh tốt và bức tường cẩm thạch xanh.
Bob và Mạch kẻ trước người sau đi về phía Trần Tả, chú ý đến Thẩm Xán bên cạnh. Chị ta mặc cái váy màu vàng nhạt, ra dáng lãnh đạo. Vừa trông thấy Bob, chị ta tươi cười đi tới. Với Bob hôm nay, cái cười của chị ta là ân sủng và chỗ dựa của ý trời. Nhưng chị ta lập tức trông thấy Mạch đi bên cạnh anh.
Bob bước đi, chân anh bắt đầu không ổn định. Anh cố làm ra vẻ tự nhiên và từ tốn lịch sự, nhưng cảm thấy đất dưới chân không bằng phẳng, cho dù đấy là sàn nhà giống như của khách sạn năm sao.
Bob đến trước mặt hai người, Trần tả vẫn không đứng lên. Anh ta ngồi kia, như không để ý, vẫn xem tờ giấy để chếch trước mặt.
Tờ giấy trắng khiến tim Bob phải đập mạnh, bởi đấy là bản dự toán cho phim “Phố Trường An”. Bob không biết Mạch đứng sau lưng mình nghĩ gì. Anh cũng không trông thấy vẻ mặt của Mạch. Về sau, Mạch nói với anh, lúc ấy cô không căng thẳng chút nào, vì xưa nay cô không hề hy vọng ở một con người như Trần Tả. Bởi cô hiểu, thời đại của Bob chỉ mất một trăm đồng ngủ với gái làm tiền – liệu đây có thể gọi là “thời đại bắn pháo” – người con gái thông qua nhan sắc của mình để chấp nhận những anh có tiền, có nhiều tiền, là không thể. Cho nên, Mạch nói không căng thẳng, người vô sản không sợ gì, lúc ấy cô chỉ nghĩ đến Thẩm Xán.
Bob không đồng ý với lối nói của Mạch. Anh cho rằng cô nói dối, vì anh không tin ở con gái, nhất là những cô gái trí thức như Mạch quên mất mình là nữ, nhưng khi giao tiếp với nam giới, phải chăng họ không lợi dụng đặc điểm giới tính của mình hay sao? Đấy là lời nói dối, Bob không tin.
Tất nhiên, ngay lúc ấy, tờ giấy trắng làm anh nghẹt thở. Đấy là tờ giấy mà anh và Kha đã thảo luận mất mấy tiếng đồng hồ, do Bob trao cho Thẩm Xán. Lúc ấy Kha nói, Xem ra, chị ấy thích anh, ôi, nếu có ngày mọi người phát hiện, vốn của “Phố Trường An” là do một anh đi bán dâm mà có. Vậy những người sau chúng ta, nhất là những người làm nghiên cứu sinh tiến sĩ sẽ nói gì với các vị giáo sư hướng dẫn?
Lúc Bob đến trước cái bàn, không ngờ Trần Tả đứng bật dậy. Bob giật mình, nghĩ rằng anh ta sẽ đánh mình.
Trần Tả đưa tay ra, Tôi rất thích cái tên “Phố Trường An”, nhưng không thích câu chuyện này.
Lúc bắt tay Trần Tả, Bob nghĩ, dù sao thì lúc ấy anh ta không nhìn Mạch, anh không ngờ sau đấy, Trần Tả và Mạch được đẩy đến tột cùng.
Trần tả thay đổi cuộc sống của anh và Mạch.
***
Bob hỏi, Em thấy Trần Tả thế nào?
Không có cảm giác gì.
Không có cảm giác? Anh ngạc nhiên với câu trả lời nhẹ tênh của Mạch.
Mạch tiếp tục đi, không để tâm đến Bob.
Anh nói, Anh thấy anh ấy rất giỏi. Em biết không? Tại sao anh thấy kinh tế Trung Quốc vẫn còn hy vọng? Là bởi có một lớp người mới, trở thành Giám đốc điều hành, trở thành Chủ tịch Hội đồng quản trị.
Mạch không nhìn anh, chỉ nói, bà Xán không hữu nghị với em, không biết bà ta đang nghĩ gì, anh có nó gì với bà ta không? Biểu hiện của bà ta có vè kì dị.
Bob sững sờ, tỏ ra ngại ngùng nhìn Mạch, Bà ấy không kì dị đâu. Hôm nay anh cũng không có tâm tư nào để nhìn bà ấy, thần kinh của anh căng thẳng vì anh Tả.
Anh có cảm thấy bà Xán có ma lực không?
Không rõ, có thể đôi chút, em thấy thế à?
Em đang hỏi anh.
Anh nói, Không.
Nhưng em thấy người đàn bà ấy ngay từ lúc bắt đầu, ngay cái hôm ở Đại sứ quán Pháp, bà ta có vẻ thù hận em. Bà ta hận ai? Thù hận em à? Tại sao thù hận em? Cho nên hôm nay em cố tình đến với anh muốn cho bà ta biết anh là bạn trai của em.
Bob nói, Tại sao em lại muốn cho bà ta biết em là bạn gái của anh?
Chả phải bà ấy thích anh là gì? Anh Kha nói vậy. Em cũng cảm thấy quan hệ giữa anh và bà ấy có điều gì đó không thể diễn tả nổi.
Bob nói, Anh đưa em đi, liệu còn có gì không thể diễn tả nổi? Trong con mắt họ, anh chẳng có giá trị gì. Kha nói, bà ấy có ấn tượng tốt về anh. Anh ấy bảo anh đến bàn với anh Tả, là bà Xán điểm đến tên anh, anh không biết tại sao. Anh nói vậy, em có tin không?
Mạch nhìn vào mắt Bob hồi lâu mới nói, Tin, nhưng cái bà Xán... tại sao thấy em, bà ấy lại ngây ra?
Chưa nói hết thì Mạch đã bật cười. Tiếng cười của Mạch như gió xuân đùa giỡn khuôn mặt Bob, tiếng cười đầy tự tin và coi khinh người đàn bà lớn tưởi hơn mình.