Giường Đàn Bà

Chương 32 : Giày vò

Ngày đăng: 21:14 20/04/20


Câu nói cuối cùng của Mạch khiến Bob run lên: Bà Xán đã làm lành với anh như thế rồi chứ? Trong câu nói ấy “bà Xán” là chủ ngữ, làm anh cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.



Bob 46



Ba hôm sau Bob gặp Kha. Anh nói với Kha, không biết Trần Tả có cho tiền hay không, dù sao thì những gì cần nói, tôi đã nói. Anh cũng đã nghe rõ.



Kha hỏi, Tại sao tối hôm trước anh không nghe điện thoại? Tôi tìm anh phát điên lên, suýt nữa thì đi báo công an. Xong việc anh nên báo cho tôi biết, tôi uống rượu với Đại Uy, chờ điện thoại của anh, nhưng anh như quên công việc, xong việc anh chẳng biết làm gì.



Bob suy nghĩ rồi nói, Tối hôm ấy Mạch bị mất điện thoại, hai người tìm mãi ở đống tuyết mà không thấy. Sauk hi về nhà, mấy ghôm sau Mạch không muốn tiếp tôi, nhưng tối hôm ấy, cô ấy đồng ý làm tình với tôi.



Kha nghe nói rất phấn khởi. Anh nói, Điều ấy không có trong buổi nói chuyện với Trần Tả, anh có chuyện gì đó, phụ nữ rất thực tế, tôi nói đúng không? Bob phản bác lại. Anh nói, Chuyện ấy không sao, chỉ là cảm giác giữa hai chúng tôi.



Kha nói, Anh Tả sau đấy có gọi điện cho anh không? Anh cũng để địa chỉ của tôi lại cho anh ấy rồi à? Ôi, ba hôm nay mỗi ngày dài như một năm, tối không sao ngủ được, sắp sang tháng Giêng rồi, mùa xuân lại đến, vậy mà tiền nong vẫn chưa thấy đâu.



Bob nói, Thế này nhé, tôi gọi điện cho Trần Tả ngay bây giờ, hay là anh gọi?



Kha nói, Anh gọi đi, anh trực tiếp bàn với anh ấy.



Bob bắt đầu bấm số điện. Kha nhìn vào máy điện thoại của Bob.



Bob nghe điện, nhưng Trần Tả không nhận điện.



Kha sốt ruột, giục, Gọi lại đi.



Bob lại gọi.



Cuối cùng Kha không chịu nổi, nói, Nào, để tôi gọi.



Bob đưa máy cho Kha.



Kha bấm máy liên tục, nhưng máy của Trần tả vẫn không có người nhận, Kha nói, Hay là anh ấy đi đâu rồi?



Bob nói, Chúng mình gọi cho chị Xán.



Hai người lại gọi điện cho Thẩm Xán, máy của Thẩm Xán không mở.



Kha nói, Ôi, anh biết rồi đấy, làm ông chủ ở Trung Quốc khó biết chừng nào, mẹ kiếp, chả khác gì đám lao động ở nông thôn lên thành phố làm thuê.



Bob về căn nhà bé nhỏ của mình với Mạch thì đã tối. Suốt một ngày Bob bị Kha giày vò, trong lòng chỉ nghĩ đến Trần Tả. Tại sao anh ta không nhận điện? Hay là anh ấy không muốn tiếp xúc với mình, anh nghĩ, có lẽ trong đời sẽ không còn quan hệ nào với Trần Tả. Hôm ấy Trần Tả gặp anh cũng chỉ là dịp gặp chơi vậy thôi. Tại sao anh ấy bày trà? Anh đã gặp dịp nào? Anh ta giữ sĩ diện cho Thẩm Xán ư? Bob nghĩ đến Thẩm Xán, vì Thẩm Xán là vợ anh ta. Trong công ty, Thẩm Xán cũng là một nhân vật quan trọng. Bà tôi không sợ chồng, coi anh ta chỉ là chồng. Một phụ nữ chỉ có chuyện lên giường với đàn ông, thì người đàn ông ấy không có gì đáng tôn trọng, dù người đó là tổng thống, huống chi là Chủ tịch Hội đồng quản trị. Nhưng Bob lại không yên tâm, rất khó lòng tóm được Thẩm Xán, nhưng anh lại đưa Mạch đi theo, khiến Thẩm Xán vô cùng thất vọng.



***



Mạch ngồi ở sofa chờ anh. Cô không mở ti vi, chỉ ngồi không. Trên bàn là cơm cô không ăn hết, một cái bánh hamburger và hai cái cánh gà. Mạch nói, Em vẫn chờ, điện thoại của anh không mở.



Bob nói, Không có tiền, em cũng biết.




Mạch không nhìn Bob, vẫn nhìn màn hình ti vi.



Bob nói, Có phải anh ta làm thế này không: đầu tiên cởi hết cúc áo cúc quần của em?



Anh có thể nghĩ như thế.



Sau đó, cởi quần ngoài, cởi quần lót, tất cả những gì của em đều phô ra trước mắt anh ta?



Anh ăn nói khốn nạn quá đấy.



Chẳng phải em bảo tôi nghĩ cho đầy đủ đấy thôi? Tôi tiếp tục nghĩ, anh ta bắt đầu đặt tay lên mông em, cho vào trong. Em nói, em chưa tắm, đúng không nào? Em là đồ đĩ.



Mạch ngồi dậy, xông về phía Bob, nói, Anh mới là đồ đĩ, bà Xán đã làm với anh như thế rồi chứ?



Bob tóm lấy Mạch.



Mạch giằng ra.



Bob đẩy mạnh Mạch, nhưng cô xông tới.



Mạch nói, Anh không biết à, tôi là đĩ đấy, từ nhỏ tôi sinh ra đã là đĩ rồi, tại sao anh không biết?



Bob hoảng sợ vì bị Mạch hung hăng áp đảo. Mạch nhìn ánh mắt Bob, cô nghĩ đến con mèo giãy giụa trong tuyệt vọng. Chợt Bob cảm thấy mình có phần quá đáng. Hơn nữa, đúng là mình thấp hèn, có thể đánh Mạch nhưng không nên nói những điều ấy, nhưng anh đã nói. Bob không nên nói, nên đánh Mạch. Bob nghĩ, mình là đại sư ngôn ngữ, không nên đánh phụ nữ. Anh nghĩ rồi lùi lại, tránh Mạch, hôm nay gây sự như thế là đủ, có thể làm cho một người con gái như Mạch bị sốc coi như đã đủ.



Câu nói cuối cùng của Mạch khiến Bob run lên: Bà Xán đã làm lành với anh như thế rồi chứ? Trong câu nói ấy “bà Xán” là chủ ngữ, làm anh cảm thấy chưa bao giờ bị sỉ nhục như vậy.



Bob nghĩ, có phải Mạch chỉ nói đùa? Mạch làm sao biết được quan hệ giữa mình và bà ta?



Đúng lúc ấy, cái máy điện thoại lại hiện lên trong mắt Bob, cơn tức giận lại nổi lên trong lòng, anh xông tới, cầm lấy cái máy điện thoại di động, ném mạnh xuống đất.



Cái máy điện thoại không vỡ, nó bật lên, nhảy múa trên mặt đất một lúc, cuối cùng rơi đúng chỗ hai người diễn trò làm tình.



Chất lượng của cái máy thật tốt, điện thoại lại đổ chuông. Anh mặc kệ, cứ ngồi hút thuốc. Mạch cũng ngồi bất động, mặc cho điện thoại réo. Mấy phút sau người ở máy đầu kia không gọi nữa.



Đêm đã khuya, Mạch nằm ở giường trong.



Bob ngồi ở sofa phòng ngoài hút thuốc, mệt mỏi kéo đến, anh ngủ thiếp đi. Tuy ngủ, nhưng một ý nghĩ cứ giày vò anh, Ai gọi điện cho Mạch vào lúc khuya khoắt thế này? Đàn ông ư? Nếu là đàn bà, anh sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Nếu là đàn ông, anh không chịu đựng nổi, bất kể người đàn ông nào, bất kể đó là ai, thậm chí cả bố Mạch.



Trong giấc mơ của anh xuất hiện một người con gái, đó là Mạch. Mấy tháng sau, hai người thật sự chia tay, chỉ cần anh ngủ, hình ảnh Mạch lại hiện lên.



Đêm hôm ấy, Bob bị một sức mạnh nào đấy đánh thức dậy, có người nói với anh, anh phải chia tay với Mạch, cho dù anh mới bắt đầu ghen. Anh có thể nói với người khác rằng, anh mới bắt đầu yêu Mạch, nhưng anh sẽ phải chia tay với cô ấy...



Bob khóc trong mơ.