Giường Đôi Màu Tím

Chương 10 :

Ngày đăng: 07:42 19/04/20


Rốt cuộc gắng nuốt đồ ăn xuống, thời khắc gian nan càng phải biểu hiện bình tĩnh tự nhiên. Nhan Cảnh anh có sóng gió to cỡ nào chưa gặp qua há có thể nào làm rùa rụt đầu… Vì thế, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, Nhan Cảnh bỗng cười khẽ, giọng điệu thân thiết: “Hóa ra là cậu, Nhung Tử.”



Tiên hạ thủ vi cường, chung quy vẫn tốt hơn đối phương nói ra sự thật. Nhan Cảnh đứng lên, quen thuộc vỗ vỗ bả vai của Nhung Tử, “Chúng ta quả thật có duyên đấy nhỉ, cư nhiên còn có thể gặp lại.”



Nhung Tử không nói chuyện, chỉ hé miệng nhìn anh.



Lưu Chí Cương kinh ngạc hỏi: “Mấy người quen biết nhau à?”



Nhan Cảnh cười nói: “Vâng, mấy hôm trước từng gặp mặt một lần, nào ngờ cậu ta là con anh.” Dứt lời, quay đầu nhìn về phía Nhung Tử, chỉ thấy đôi mắt đen lay láy nhìn mình chăm chăm, con ngươi hơi sẫm không biết ẩn giấu cảm xúc gì. Nhan Cảnh thản nhiên vội dời tầm mắt, chỉ vào chỗ trống bên cạnh nói, “Nào, qua đây ngồi.”



Nhung Tử đi qua ngồi xuống bên cạnh anh, thật lâu sau mới nhìn anh hỏi: “Anh chính là chú Nhan mà ba em hay nhắc?”



Nhan Cảnh gật đầu, ra vẻ thoải mái nói: “Đúng vậy, chuyện này làm cậu thất vọng rồi sao?”



Dáng điệu mỉm cười trêu chọc đó, ngay cả Âu Dương Sóc còn cảm thấy anh vô cùng đáng đánh.



Không ngờ Nhung Tử chẳng những không bùng nổ cảm xúc như trong suy nghĩ, mà trái lại rất bình tĩnh, chỉ thoáng trầm mặt rồi bèn ngẩng đầu, nói điềm nhiên như không: “Sao lại thất vọng, em rất vui gặp mặt anh.”



Vui? Thằng nhỏ có kiểu phản ứng gì thế này? Tình cảnh khác một trời một vực với trong tưởng tượng của Nhan Cảnh, nào là khóc lóc chỉ thẳng mũi “Cái đồ lừa đảo!” nào là bày vẻ mặt uất ức nói “Anh cư nhiên gạt tôi!”



Nhan Cảnh ho nhẹ một tiếng, đánh lảng sang chuyện khác: “Nghe nói cậu thành lập một phòng nghiệp vụ? Là làm cái gì?”



Trông tâm tình của Nhung Tử không có chút nào không thích hợp, còn nghiêm túc đáp: “Phòng nghiệp vụ của bọn em tụ tập một số người mê máy tính, đều là sinh viên của đại học T, bình thường giúp công ty trò chơi làm nhiệm vụ thiết lập, đại loại chế tạo thiết kế trang web và bảo vệ diễn đàn, kiếm chút ít tiền tiêu vặt.”



“Ồ.” Nhan Cảnh gật đầu tán thưởng, “Không tồi, thành thạo một nghề bao giờ cũng tốt. Thời chú Nhan bằng tuổi cậu, cả ngày chỉ biết chơi bời thôi.” Nhan Cảnh cổ tình nhấn mạnh giọng ở những từ mấu chốt như “Chú” “Tuổi”, hy vọng cậu có thể hiểu được chênh lệch của hai người.



Nhung Tử chẳng biết có hiểu được không, khẽ cười nói: “Chú Nhan quá khen.”



Cậu bình tĩnh thế đấy, còn cười đến mức đơn thuần vô tội, khiến Nhan Cảnh thân là đầu sỏ mà chột dạ cực, cũng chẳng biết thằng nhỏ này suy nghĩ thế nào? Vậy mà không biểu hiện ra chút cảm xúc không vui trước mặt mọi người. Dù ra sao, Nhung Tử dường như không có ý đem quan hệ của cả hai làm trò trước mặt mọi người, Nhan Cảnh không kìm được thở phảo nhẹ nhõm.



Bữa tiệc tiếp tục tiến hành, Nhung Tử đột nhiên rót ly rượu, đi đến trước mặt Âu Dương Sóc, mỉm cười nói rất lễ phép: “Chú Âu Dương, đến, cháu mời chú một ly.”



“…” Sắc mặt Âu Dương Sóc rất chi khó coi, không biết rượu này của cậu ta là rượu mời hay rượu phạt đây? “Khụ… Cảm ơn.” Cười gượng tiếp nhận rượu trong tay cậu, uống trong tâm trạng phức tạp, chỉ cảm thấy từ yết hầu đến dạ dày nổi lên một đống lửa lớn. Ai, Nhung Tử mày muốn báo thù thì mau tìm thằng đầu sỏ Nhan Cảnh, đừng có mà nhìn chằm chằm chú Âu Dương của mày nhá, chú Âu Dương vô tội.



Nhung Tử dường như hiểu được ánh mắt ám chỉ của Âu Dương Sóc, lại rót một ly rượu, đi đến trước mặt Nhan Cảnh.




Nhớ tới đã cảm thấy tức ngực.



Lão du điều anh nhảy nhót như thằng hề, Nhung Tử giả cừu non phối hợp anh diễn trò, cho tới bây giờ vẫn là ánh mắt vô tội dễ làm mủi lòng! Đều do mình coi thường cậu ta, vừa trông đôi mắt đen lay láy của cậu ta, trong đầu đã tự động phân vào động vật đơn bào “Thuần khiết vô tội”, hoàn toàn không nghĩ tới tên này là một thằng nhóc lanh lợi, chủ ý thối nát đầy mình.



Gặp sắc mặt Nhan Cảnh càng ngày càng khó coi, Nhung Tử nhịn không được nói dịu dàng: “Anh đừng giận, vì em rất thích anh, không muốn ba em trở thành vật cản trao đổi giữa chúng ta, cho nên mới…”



“Cậu cảm thấy tôi nên tức giận sao?” Ngữ khí Nhan Cảnh lạnh lùng, “Đừng chơi đùa tôi, tôi tuổi đã lớn không có tâm trạng chơi trốn tìm với cậu.”



“Em không có chơi đùa, anh đến bây giờ còn chưa tin em?” Nhung Tử có chút mất mác, trầm mặc thoáng chốc rồi đột nhiên nói: “Chú Nhan, anh có từng thích một người chưa?”



Nhan Cảnh nghiêm mặt nói: “Thì sao?”



“Nếu anh từng thích một người, anh sẽ hiểu rõ cảm giác muốn mau chóng bên người ấy của em.” Nhung Tử cười thực chân thành, lộ ra một hàm răng ngay ngắn trắng tinh, “Chú Nhan, đừng trốn tránh được không? Em thích anh, cho nên em muốn theo đuổi anh, điều này căn bản không sai gì cả. Về ba em anh không cần lo lắng, em có thể lo được.”



“Không phải vấn đề này.” Nhan Cảnh nhíu mày, “Được một người nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều theo đuổi, tôi sẽ cảm thấy rất… phiền não.”



“Em sẽ không từ bỏ.” Nhung Tử thề hẹn.



“Cậu… Cậu sao cứ chấp nhất thế chứ? Cậu, ai…” Nhan Cảnh vầy mà sẽ có lúc nói lắp đến không nên lời, anh thật sự bị con trâu ngốc này đánh bại! Lưu Chí Cương, đứa con ngoan anh dạy dỗ hoàn toàn kế thừa tính bướng bỉnh của anh!



“Chú Nhan, em đưa anh về nhà trước.” Nhung Tử cười rất chi xán lạn, “Em tin tưởng, chúng ta về sau còn có thể gặp lại.”



Trông nụ cười vô tội của cậu, Nhan Cảnh đột nhiên có xúc động ngày mai mua vé máy bay bay ngay về Úc.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: bật mí trong truyền thuyết, Nhung Tử một lòng thầm mến đại thúc, đại thúc đáng thương chạy tới săn thú, lại không biết, chính bản thân đã sớm bị thợ săn theo dõi.



Anh nói, có bi kịch nào như anh sao?



Nhan Cảnh: … Tôi trêu ai chọc ai. Nhung Tử, mắt cậu có vấn đề hay sao mà coi trọng tôi, cậu nói cho tôi lý do để tôi chết minh bạch coi.



Nhung Tử: Em không biết vì sao thích anh, em chỉ biết em quả thực thích anh.



Nhan Cảnh lại bị đánh gục  = =