Giường Đôi Màu Tím
Chương 9 :
Ngày đăng: 07:42 19/04/20
Thấy Âu Dương Sóc bên lau miệng bên nhìn Nhan Cảnh vẻ khó nói, Lưu Chí Cương không nhịn được hỏi: “Sao thế?”
Nhan Cảnh cười nói: “Không có gì.” Nói xong hơi đánh mắt liếc Âu Dương Sóc, Âu Dương Sóc vội vàng xoa mũi ngồi xuống tiếp tục uống trà của mình.
Ngay cả Nhan Cảnh còn bình tĩnh thản nhiên như đúng rồi thì người ngoài cuộc như hắn càng chẳng có gì để lo lắng. Âu Dương Sóc tin rằng, một Nhan Cảnh từ trước đến nay khéo đưa đẩy như cá trạch nhất định sẽ thuận lợi giải quyết cục diện sắp tới.
Nhan Cảnh làm như hiếu kỳ, bình thản hỏi han: “Anh Lưu, anh nhận nuôi đứa nhỏ này mấy năm rồi?”
Lưu Chí Cương cười nói: “Hơn mười năm rồi, vào đúng hai năm sau khi chú đi. Lúc ấy nó vẫn chưa tới mười tuổi.”
“Ồ, vậy cha mẹ ruột của cậu bé đâu?”
“Chuyện này thì anh không rõ lắm, thủ tục nhận nuôi Nhung Tử đều do vợ anh xử lý. Nghe nói cha mẹ thằng bé đã qua đời rồi.”
“Vậy à.” Nhan Cảnh vuốt mũi. Chẳng biết tại sao nghe thế lại cảm thấy có chút gì đó đau lòng. Thông thường, đứa trẻ từ nhỏ không có cha mẹ sẽ ít nhiều có vấn đề về mặt tâm lý, nhưng Nhung Tử nhìn thế nào cũng thấy rất bình thường, lạc quan, tính tình tốt, làm người lại ngay thẳng lương thiện. Khụ, nếu không phải mình có mắt không tròng dụ Nhung Tử vào khách sạn, biết đâu hai người lại trở thành bạn tốt. Có bạn vong niên tốt bao nhiêu, sao đứa bé kia không chịu suy nghĩ mà cứ muốn yêu đương hơn tuổi vậy…
Lưu Chí Cương hơi dừng lại rồi nói tiếp: “Thằng bé Nhung Tử này rất thông minh, thành tích cũng rất tốt, chưa bao giờ để anh chị lo lắng. Sau khi lên đại học không chịu nhận tiền của anh, tự mình lập một studio kiếm học phí, thỉnh thoảng còn mua cho bọn anh mấy thứ. Vợ anh thường nói, con ruột cũng chưa chắc hiếu thuận như thằng bé.”
Nhan Cảnh sờ mũi, hỏi: “Tình cảm mọi người đã tốt như vậy sao cậu ta lại không đổi sang họ của anh?”
“Chính nó không muốn sửa, bọn anh cũng không muốn ép nó. Anh nghĩ, khả năng cái tên này có ý nghĩa đặc biệt gì đó với nó.” Lưu Chí Cương thoáng im lặng, “Đúng rồi A Cảnh, mấy hôm trước đột nhiên Nhung Tử nói với anh nó thích một người đàn ông, chú nói thế là làm sao?”
Anh hỏi quả là đúng người! Ngụm trà của Âu Dương Sóc lại suýt phụt ra ngoài, Nhan Cảnh khẽ liếc mắt sắc lẻm, hắn vội vàng quay đầu đi nuốt nước trà nhưng bả vai vẫn run không ngừng.
Nhan Cảnh biết thừa, đồ khốn Âu Dương Sóc này trăm phần đang hóng trò cười của anh.
Anh cũng quá xui xẻo, vừa mới về nước cùng Âu Dương Sóc đến quán bar săn, tia trúng một bé thỏ trắng nhìn qua rất đơn thuần, định bụng ăn một bữa thịt thật ngon, kết quả không những mình bị ăn sạch mà còn dây vào phiền toái.
Với tính tình của Lưu Chí Cương, nếu biết ‘người đàn ông con thích’ trong lời Nhung Tử chính là Nhan Cảnh, tuyệt đối có khả năng cầm đao phân thây anh. Năm xưa Lưu Chí Cương học ngoại khoa, kỹ thuật xắt rau là số 1 chứ chả chơi.
Sau lưng Nhan Cảnh toát mồ hôi lạnh, trên mặt lại vờ như bình tĩnh, mỉm cười nói: “Anh không cần lo lắng, đứa trẻ trong thời kì trưởng thành cảm thấy mơ hồ với tính hướng cũng rất bình thường. Kỳ thật có rất ít người là đồng tính luyến ái thuần túy, tính hướng của phần lớn người là do hoàn cảnh quyết định, với tư cách là cha cậu ta, anh chỉ cần kiên nhẫn khuyên nhủ, dẫn lối cho cậu ta. Em tin Nhung Tử thông minh như vậy sẽ nhanh chóng thay đổi thôi.”
Nhan Cảnh nói những lời này đương nhiên là có dụng ý khác, chỉ cần Lưu Chí Cương có thể vừa đấm vừa xoa khiến Nhung Tử hoàn toàn từ bỏ suy nghĩ ở bên đàn ông thì anh sẽ không cần lo lắng chuyện cậu ta cứ quấn quít lấy anh, càng không cần lo lắng Lưu Chí Cương sẽ không nể tình bằng hữu mà giết người diệt khẩu.
Nhan Cảnh anh nhiều tuổi lắm rồi, tha thiết yêu cuộc sống, quý trọng tính mạng, bao nhiêu năm phiêu bạt bên ngoài khó lắm mới quay lại vòng ôm của tổ quốc, làm sao có thể giống anh bạn nhỏ bỏ trốn vì tình kia được. Nếu anh bỏ trốn với con trai Lưu Chí Cương, chưa kể Lưu Chí Cương sẽ lấy đao chém anh, cha anh Nhan Thư Trung cũng sẽ phát lệnh truy nã anh toàn cầu, lại càng không thể sống được với bạn bè trong giới! Đùa à, ăn cỏ gần hang ăn phải con trai bạn thân, còn trâu già gặm cỏ non, anh còn biết xấu hổ không hả?
Tất cả đều phát triển theo hướng Nhan Cảnh đã dự đoán, uống thêm vài ly rượu tâm tình cũng ngày càng tốt.
Quả nhiên, gừng càng già càng cay, Nhung Tử bé nhỏ vẫn rất nghe lời anh. Anh tin rằng, với thủ đoạn của mình chẳng mấy chốc có thể dẫn Nhung Tử bé nhỏ cố chấp quay về chính đạo, sau đó Nhan Cảnh anh có thể tiếp tục không tim không phổi hưởng thụ qua ngày, chẳng cần cả ngày lo lắng hãi hùng nữa.
Bữa tiệc còn chưa tiến hành được một nửa, cửa phía sau đột nhiên bị đẩy ra. Nhan Cảnh tưởng là phục vụ mang thức ăn lên nên cũng không để ý.
Chỉ là, theo bước chân người nọ dần đến gần, không hiểu sao sau lưng lại thấy lành lạnh. Hơn nữa nhìn vẻ mặt nghẹn khuất muốn phun mà không dám phun của Âu Dương Sóc, Nhan Cảnh đột nhiên cảm thấy đại sự không ổn.
Như anh dự đoán, sau lưng đột nhiên vang lên một giọng nói ôn hòa quen thuộc.
“Bố ạ, con có chút việc gấp nên đến muộn, con xin lỗi.” Thanh niên dứt lời, còn mỉm cười nhìn xung quanh một lượt, rất lẽ phép chào hỏi từng người, “Chào chú Bạch. Hả? Ngài Âu Dương, ngài cũng ở đây à…”
Âu Dương Sóc một ngụm rượu phun không nổi, đành chật vật nuốt xuống ừ một tiếng. Nhan Cảnh đưa lưng về phía Nhung Tử, trong miệng cắn miếng cá hấp, nhất thời nuốt không nổi, sắc mặt có hơi xấu hổ.
“Người này là…” Nhung Tử nhìn bóng lưng cứng đờ trước mặt, nghi hoặc hỏi.
Lưu Chí Cương ngược lại cười rất có dáng vẻ của cha hiền, chỉ chỉ Nhan Cảnh nói: “Người này chính là chú Nhan Cảnh bố đã nói với con, chuyên gia tâm lý học trở về từ châu Úc.”
Nhan Cảnh sau nửa ngày không có động tĩnh, cá trong miệng cũng càng nhai càng đắng.
Suy nghĩ của tác giả: Màn kịch nhỏ
Nhung Tử: anh còn muốn tiếp tục lơ tôi sao, cảm giác tồn tại của tôi yếu như vậy sao, tôi đã đứng sau lưng của anh mà…
Nhan Cảnh: ắc, tiểu Tử, hai ta đi ra ngoài nói chuyện.
Nhung Tử: lần này anh muốn độn kiểu gì? Độn thiên hay là độn thổ?
Nhan Cảnh: tôi… tôi không độn được TAT mẹ Điệp là người tốt, nhanh cho Nhung Tử đến đoạn mất trí nhớ được không? Dù sao cô cũng là nữ hoàng máu chó T_T
Nhung Tử: mẹ Điệp là người tốt, để tôi nhanh nhanh đuổi được chú, tôi không muốn mất trí nhớ.
Mẹ Điệp: đi đi, đừng lôi kéo làm quen ảnh hướng đến phán đoán của tôi.