Giường Đôi Màu Tím

Chương 27 :

Ngày đăng: 07:42 19/04/20


Nhan Cảnh không còn nhớ rõ mình đã chống đỡ lên lầu ra sao trong ánh mắt thương hại của cha mẹ.



Anh gặp được Nhan Như ở cửa cầu thang, chị mặc một thân sườn xám đen gương mặt không biểu cảm nhìn anh, chậm rãi mở miệng nói: “A Cảnh, người Nhung gia bạc tình nhất, là em quá ngu dốt.”



Nhan Cảnh không dám đối diện ánh mắt lợi hại của chị, càng không biết trả lời thế nào, chỉ có thể cúi đầu lẳng lặng lách qua chị, trở về phòng ngủ của mình.



Trong phòng tắm anh cắn răng cởi chiếc áo bị roi da xé thành giẻ rách, áo bị mưa dầm suốt đêm, dính lên miệng vết thương, thậm chí khi tách ra kéo theo da thịt. Chiếc áo màu tím là món quà sinh nhật tuổi mười sáu Nhung Tử Minh tặng anh, nay rách nát thê thảm bị máu thấm đẫm, đã không thể mặc được nữa, Nhan Cảnh thuận tay vò nó thành một cục, ném vào thùng rác.



Quỳ một đêm đầu gối như mềm nhũn, hai chân anh không ngừng run rẩy, ngay cả đứng trong phòng tẳm cũng không xong, đành phải tìm ghế ngồi, cầm vòi mở nước tối đa xối thẳng trên mặt mình.



Dòng nước ấm áp chảy dọc theo tấm lưng đầy thương tích, vết thương dữ tợn bị nước kích thích rồi sau đó lại là một cơn đau như kim châm xát muối.



Nhưng chút đau đớn thể xác này có thêm hơn nữa, đều không bằng một đao Nhung Vũ Minh tự tay đâm anh.



*



Sau đầu thất của Nhung Vũ Thành, Nhung gia bắt đầu đổi chỗ.



Lần dời này không rầm rộ như nhiều năm trước, bởi vì bọn họ phải di dân cả nhà sang Mĩ, cho nên nhiều gia cụ cần bỏ thì bỏ, cần bán thì bán. Trong thời gian ngắn, sân vườn vốn phồn vinh nhanh chóng điêu tàn như lá cây mất nước trong ngày thu.



Nhan Cảnh lẳng lặng đứng dưới gốc cây ấy, nhìn Nhung gia dọn sạch từng chút một, gương mặt không biểu cảm gì.



Anh nhanh chóng bình tĩnh lại, thậm chí còn chưa cho mình cơ hội mượn rượu tiêu sầu, bình tĩnh như chưa hề có chuyện gì xảy ra.



Kì nghỉ hè dài đằng đẵng chấm dứt sau cuộc thi vào trường đại học, anh như ngày thường, rảnh rỗi thì ra chơi bóng với Âu Dương Sóc. Nhưng trên mặt anh, không còn nụ cười thoải mái của trước đây.



Bởi vì Nhan gia và Nhung gia xé rách thể diện thẳng thừng, Nhan Cảnh bị phạt quỳ lại bị một số hàng xóm nhìn thấy, trong nhất thời lời ra tiếng vào, rất nhiều người nói, Nhan gia kia có thằng con chẳng ra gì, cư nhiên để ý Nhung Vũ Minh, bị cha phạt quỳ cả đêm, Nhung gia cách vách vì tránh nó mà dọn đi cả nhà. Thằng con họ Nhan là một đồng tính luyến ai, sau này thấy nó là phải trốn ra xa.



Đối với những lời đồn này, Nhan Cảnh chẳng hề để ý tới, giống như hoàn toàn không liên quan tới anh. Nhưng Âu Dương Sóc thấy mấy người chung quanh xuyên tạc vũ nhục Nhan Cảnh mà tức ứa gan.



Đêm hôm đó, Nhan Cảnh và Âu Dương Sóc chơi đá banh xong về nhà, xuống xe buýt ngay ngã tư rồi đi bộ từ từ đến nhà.



Con đường về nhà là con đường hàng cây thẳng tắp, hai bên là những cây đa tươi tốt, mỗi ngày sau khi kết thúc buổi tự học tối, anh và Nhung Vũ Minh luôn đi về chung, hai người nắm tay nhau trên con đường ấy, vừa đi vừa thảo luận chuyện vui trên trường. Có đôi lúc không nói gì cả, chỉ nắm tay yên lặng đi về trước, khi sắp tới nhà, sợ ai đó phát hiện mới buông tay ra, thỉnh thoảng lúc tạm biệt Nhung Vũ Minh sẽ trộm hôn một cái.



Bên nhau đơn giản như thế, khiến anh thấy lòng thoải mái và ấm áp.




Nếu không phải hôm nay đúng lúc gặp được, dẫn bé trở về, thật không biết, đứa bé đáng thương này có thể chết ở ven đường bởi vết thương nhiễm trùng hay không.



Tính cách đứa bé này đúng kiên cường, trong quá trình tắm rửa vẫn cắn chặt môi không nói lời nào. Đứa trẻ vài tuổi không thân không thích, tại một thành phố xa lạ, không biết sống sao…



Sợ bé quá đau, Nhan Cảnh bèn nói chuyển để dời lực chú ý của bé.



“Em năm nay mấy tuổi?”



Đứa bé ngoan ngoãn đáp: “Dạ tám tuổi.”



“Tên là gì?”



“Chưa có tên, mẹ chưa kịp đặt tên cho em đã qua đời. Bà ngoại nói, chờ em tìm được bố, để bố đặt tên.”



Tay Nhan Cảnh hơi tạm dừng, đau lòng sờ đầu bé, “Anh gọi em là tiểu Nhung trước nhé?”



“Dạ.”



Nhan Cảnh vừa nói chuyện với bé, vừa dùng khăn mặt ấm áp cẩn thận lau khô thân thể bé, may mắn quãng thời gian trước sau khi bị cha đánh Nhan Như mua rất nhiều thuốc mỡ trị ngoại thương để ở nhà, Nhan Cảnh thuận tay lấy qua, thoa một lớp lên vết thương cho bé, rồi dùng băng gạc sạch sẽ quấn kỹ.



Tắm xong mới phát hiện, đứa bé này trong rất đẹp, nhất là đôi mắt sáng ngời như sao, lúc nói chuyện luôn đặc biệt chăm chú.



Trong nhà không có quần áo trẻ con, Nhan Cảnh đành phải lấy đồ của mình cho bé mặc. Bé rúc trong bộ đồ quá bự, chỉ lộ ra cái đầu, trông đáng yêu vô cùng, có điều tóc hơi dài, rũ xuống tận mi quét tới quét lui. Nhan Cảnh không nhịn được cười, lấy kéo qua, giúp bé cắt cái mái đơn giản. Bé dường như rất tin tưởng Nhan Cảnh, ngoan ngoãn nhắm mắt lại để anh cắt tóc.



Cắt tóc xong, Nhan Cảnh bảo bé ngồi vào bàn, xuống phòng bếp nấu bát mì cho bé ăn. Rõ ràng bé đói bụng lắm, vừa bưng lên đã ăn ngấu ăn nghiến quất sạnh một chén, Nhan Cảnh thấy bộ dáng thòm thèm của bé, lại làm thêm chén mì thứ hai cho bé.



Đứa bé sau khi ăn xong, lau sạch miệng, nhìn Nhan Cảnh nghiêm túc nói: “Đây là mì gì dạ, ăn ngon thật. Đã mấy tháng rồi em chưa được ăn ngon như vậy.”



Nhan Cảnh sờ đầu bé, sau một lúc lâu không nói nên lời.



Kỳ thật chỉ là mì hai đồng một gói mua trong siêu thị mà thôi, mấy ngày nay ở nhà, Nhan Cảnh lười nấu cơm nên ăn mì ly, cho thêm rau xanh, thế là thành một bát mì.



Với anh đó là một chén mì giá rẻ đơn giản nhất, còn đứa bé mấy tháng chưa ăn đầy đủ thì là món ngon nhất.