Giường Đôi Màu Tím

Chương 28 :

Ngày đăng: 07:42 19/04/20


Mùa hè ấy, cha mẹ Nhan Cảnh luôn bận rộn công tác, chị gái Nhan Như bận rộn làm thủ tục xuất ngoại, không biết có phải bọn họ có ý tránh mặt Nhan Cảnh không, mà liên tục nửa tháng trong khu nhà Nhan gia đều chỉ còn lại một mình Nhan Cảnh. Họ không về Nhan Cảnh cũng vui vẻ tự do, một mình ở nhà cũng tốt hớn nhiều so với việc đối mặt với các loại ánh mắt phức tạp của bọn họ.



Đứa bé kia cứ thế được Nhan Cảnh giữ lại trong nhà. Một mặt lo lắng một đứa trẻ con không nơi nương tựa không thể sống được, thứ hai, cũng coi như tìm một người bạn cho mình lúc nhàm chán.



Tuy hai bên hơn kém nhau hơn mười tuổi, nhưng đứa bé kia rất hiểu chuyện, bé trai bảy tám tuổi là thời điểm ngang bướng nhất, nó lại không hề nghịch ngợm mà ngược lại rất yên tĩnh. Nhan Cảnh không nói lời nào, nó cũng không nói nhiều, mà lúc Nhan Cảnh hỏi nó chuyện gì, nó sẽ trả lời rất nghiêm túc.



Quần áo ban đầu của nó rách nát, lúc đầu Nhan Cảnh lấy áo sơmi của mình cho nó mặc. Về sau thấy nó bộ dạng cả ngày kéo lê cái áo sơmi thật dài nhìn rất buồn cười, vì vậy liền đến shop thời trang trẻ em mua cho nó mấy bộ quần áo, thuận tiện mua ít đồ chơi cùng tranh liên hoàn cho đứa nhỏ xem. Mỗi lần nhìn thấy quà Nhan Cảnh mua về, đôi mắt nhóc con đều sáng lên, vẻ mặt cảm động, có lẽ là trước đây chưa từng có ai tặng cho nó những món quà này.



Nhan Cảnh có cảm giác đứa nhỏ như vậy khiến người ta cực kỳ đau lòng.



Buổi chiều hôm ấy, một mình Nhan Cảnh nhàm chán ngồi dưới tàng cây đọc sách, nhóc con ngoan ngoãn ở bên cạnh xem tranh liên hoàn. Hôm nay nó mặc quần áo mới Nhan Cảnh vừa mua cho nó, áo sơmi ô vuông ngắn tay, phối với một chiếc quần yếm màu đen, cả người nhìn rất giống búp bê phiên bản Q trong tiệm đồ chơi, đặc biệt đáng yêu.



Nhan Cảnh nhìn nó cúi đầu chăm chú nghiên cứu những câu chuyện bên trong quyển tranh liên hoàn kia, không khỏi nghĩ thầm, nếu nó không phải con ngoài giá thú của Nhung Vũ Thành, mà là con trai của Nhung Vũ Thành với chị hai, chị hai nhất định sẽ yêu thương nó vô cùng. Người một nhà vui vẻ hạnh phúc, thật tốt biết bao.



Đang suy nghĩ miên man, điện thoại đột nhiên vang lên, là Nhan Như gọi tới, giọng bình thản nói: “A Cảnh, thủ tục xuất ngoại chị đã làm xong rồi, em thu dọn hành lý đi. Muốn đi lúc nào, chị đặt vé máy bay luôn cho.”



Nhan Cảnh im lặng một lúc, nói: “Thứ hai.”



Nhan Như nói: “Thứ hai bố phải đến tỉnh khác tham gia một hội nghị học thuật, khả năng không có thời gian đến sân bay tiễn em.”



Nhan Cảnh cười cười, “Không sao.”



Anh biết, bố anh không muốn đi tiễn đứa con bất tài là anh đây.



Sau khi cúp điện thoại, Nhan Cảnh nhìn đứa bé đang cúi đầu đọc sách bên cạnh, không khỏi nhíu mày.



Lúc nhỏ cha mẹ thường xuyên đi công tác, có một nửa thời gian là Nhan Như chăm sóc anh, mỗi ngày nấu cơm cho anh, cầm tay dạy anh viết chữ, còn bắt anh học thuộc một bài thơ Đường. Thậm chí ngay cả màu tím Nhan Cảnh thích cũng là bị chị ảnh hưởng. Trong lòng Nhan Cảnh, tình cảm với chị gái còn sâu sắc hơn cả cha mẹ.
“Vậy anh phải thường xuyên đến thăm em.”



“… Được.”



Đứa bé cố chấp cuối cùng đồng ý ở lại đây, Nhan Cảnh không khỏi thở phào.



Lão viện trưởng dẫn nhóc con đi làm quen với các bạn nhỏ, Nhan Cảnh liền xoay người đi ra cô nhi viện. Đi chưa được mấy bước, sau lưng bỗng vang lên tiếng bước chân, Nhan Cảnh quay đầu lại chỉ thấy đứa bé kia đang vội vàng chạy về phía anh, kéo tay anh nhét vào một miếng ngọc bài nhỏ, “Đây là mẹ để lại cho em, tặng cho anh đấy.”



“…”



“Anh là người đầu tiên đối xử tốt với em như vậy.”



“…”



“Cảm ơn anh.”



Mãi đến khi ngồi xe lửa rời khỏi thành phố ấy, Nhan Cảnh vẫn không cách nào quên cảnh đứa bé kia lưu luyến tiễn anh đi.



Ánh trời chiều lúc chạng vạng chiếu lên khuôn mặt hồng phớt của đứa bé, bởi vì vừa mới khóc mà cái mũi hơi đỏ lên, trong đôi mắt sáng ngời đầy vẻ không nỡ cùng cảm kích. Miếng ngọc bài bị nó nhét vào tay nóng rực, trên đó thậm chí còn lưu lại mồ hôi của nó, miếng ngọc ấy, là vật duy nhất mà thân nhân nó lưu lại.



Trước khi đi nó còn nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhớ phải đến thăm em, có rảnh thì tới thăm em.



Nhưng Nhan Cảnh biết, duyên phận giữa bọn anh chỉ có thế thôi, cái gọi là “Anh sẽ tới thăm em” chẳng qua là lời nói dối để nó nghe lời mà thôi.



Vài ngày sau, Nhan Cảnh ngồi phi cơ đi Australia. Nhan Trung Sách quả nhiên không tới tiễn, Nhan Như vì không có thời gian cũng không đến. Nhan Cảnh mười tám tuổi kéo một vali hành lý nặng trịch, một mình rời xa cố hương. Cũng đem tất cả ký ức tốt đẹp chôn chặt dưới đáy lòng.