Giường Đôi Màu Tím
Chương 29 :
Ngày đăng: 07:42 19/04/20
Nhưng hôm nay, cùng với sự xuất hiện của Nhan Như, Nhan Cảnh đột nhiên hồi tưởng lại chuyện cũ này.
Ban đầu lúc gặp Nhung Tử ở quán bar, vừa nhìn anh đã sinh hảo cảm với Nhung Tử. Suy cho cùng, cũng chỉ bởi Nhung Tử lớn lên cực kỳ giống Nhung Vũ Minh năm đó.
Kỳ thật chỉ cần hơi để ý liên tưởng một chút, bất kể là tên, tuổi, còn có bề ngoài tương tự, đều rất dễ nghĩ ra thân thế của Nhung Tử có quan hệ với Nhung gia. Họ Nhung này không nhiều, lớn lên lại giống như vậy, nào có chuyện trùng hợp thế?
Nhưng đứa bé kia rõ ràng bị mình đưa đi nơi khác, vì sao lại trở về quê hương của cậu ta? Thậm chí trùng hợp được Lưu Chí Cương nhận nuôi như vậy?
Nhan Cảnh cúi đầu trầm tư, sau cầm điện thoại gọi cho Lưu Chí Cương.
Bên tai vang lên giọng nói trầm ổn quen thuộc của người đàn ông trung niên, mới mở miệng liền nói: “A Cảnh, chú tìm anh có việc gì?”
Nhan Cảnh nói: “Em muốn đến nhà anh chơi, tiện thể ôn chuyện luôn, anh hoan nghênh không?”
Lưu Chí Cương cười nói: “Chú nói chuyện vẫn không khách khí như vậy. Đương nhiên hoan nghênh rồi, anh cũng định tuần này mới chú với Âu Dương đến nhà anh làm khách. Đúng lúc hôm nay vợ anh cũng rảnh rỗi, các chú cùng tới đây đi, rồi nếm thử tay nghề của chị các chú.”
“Được, tối nay em với Âu Dương cùng tới.”
Buổi tối, Nhan Cảnh mang theo một ít đặc sản mua ở châu Âu, gọi Âu Dương Sóc cùng đến nhà Lưu Chí Cương. Anh phải mau chóng làm rõ thân thế của Nhung Tử, mà phương pháo nhanh nhất chính là tìm được vợ của Lưu Chí Cương. Bởi vì năm ấy thủ tục nhận nuôi Nhung Tử là do một tay chị làm.
Lúc đến Lưu gia, nhìn thấy xe Âu Dương Sóc, Nhan Cảnh gõ cửa vào nhà chỉ thấy Âu Dương Sóc đang đĩnh đạc ngồi trên ghế salon ăn dưa hấu. Nhìn thấy Nhan Cảnh xách theo mấy túi quà nhịn không được trêu ghẹo: “Đến nhà anh Lưu còn mang quà cơ à, cậu ở nước ngoài về, nhưng một cọng lông dê cũng chưa mang cho tôi.”
Nhan Cảnh mỉm cười nói: “Một cọng lông dê đủ thế nào được, lần sau tôi mang cả con dê đến thỏa mãn cậu.”
“…” Âu Dương Sóc bị anh dùng một câu chặn họng, biết điều im lặng tiếp tục ăn dưa hấu.
Lưu Chí Cương vừa từ bếp ra, một người đàn ông lại quấn tạp dề nhưng không hề mất tự nhiên, cười nói với Nhan Cảnh: “A Cảnh, nhanh lại đây ngồi đi, chị dâu chú vẫn còn nấu cơm trong bếp.”
Nhan Cảnh nói: “Vâng, em đi toilet trước đã.”
Trên bàn cơm, ba người đã ngồi xuống từ lâu, chỉ chờ Nhan Cảnh là ăn cơm. Nhan Cảnh đi qua ngồi xuống, nhìn thấy vợ Lưu Chí Cương đang múc súp, súp sườn bốc hơi nghi ngút tỏa ra mùi thơm nức.
Chị là một người phụ nữ rất dịu dàng, có sự nghiệp ổn định, còn nấu ăn giỏi. Lớn lên cũng không xuất chúng nhưng rất dễ nhìn, cho người ta cảm giác vô cùng thoải mái, cười rộ lên rất thân thiết. Ngoài việc không thể sinh con, gần như không có khuyết điểm gì. Nghe nói công việc của chị là giáo viên nhà trẻ, chả trách lại có lòng hảo tâm nhận nuôi Nhung Tử.
Ở trên bàn cơm vừa ăn cơm vừa tán gẫu việc nhà, mỗi lần nhắc đến Nhung Tử trên mặt chị đều bất giác nở nụ cười thỏa mãn. Có thế thấy, vợ chồng chị đều rất yêu thương đứa con trai này, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng cùng chung sống hơn mười năm, cảm tình giữa hai bên đã sớm thân như người một nhà.
Nghe hai người khen Nhung Tử không dứt miệng, đáy lòng Nhan Cảnh không khỏi đắng chát. Vốn là thức ăn rất ngon, sau khi vào miệng lại hoàn toàn mất hết hương vị, dường như cả vị giác cũng bắt đầu thoái hóa rồi.
Nhung Tử thông minh lại hiểu chuyện, là đứa con đủ cho hai người kiêu ngạo.
Nếu hai người biết, con trai từ trước đến nay hiểu chuyện lại dây dưa không rõ với Nhan Cảnh, nhất định sẽ vô cùng thất vọng.
Nếu cha mẹ cùng chị hai biết Nhan Cảnh anh lại có quan hệ với người Nhung gia, thậm chí yêu đương với con riêng của Nhung Vũ Thành, nhất định sẽ bị tức đến phun máu.
Giữa anh với Nhung Tử, có lẽ vốn không nên bắt đầu.
Bất kể là lý do nào, đều đủ để anh từ bỏ tình cảm yếu đuối bắt đầu từ quan hệ 419 này.
Năm đó khi mười tám tuổi, anh còn không sợ trời không sợ đất, dũng cảm quật cường, vì tình yêu mà đầu rơi máu chảy cũng không tiếc. Cuối cùng đổi lấy, bất quá cũng chỉ là một câu ‘xin lỗi’ của Nhung Vũ Minh.
Hôm nay với Nhung Tử trở ngại trùng trùng điệp điệp, con đường trước mắt cũng đầy rẫy bụi gai, anh đã không còn tâm tư đi phá từng chướng ngại để bước về cuối con đường nữa. Anh đã không còn lực chiến đấu mạnh mẽ như vậy nữa rồi.
Con đường phía trước không thông, anh tình nguyện đổi con đường khác để đi.
Kỳ thật từ bỏ cũng không khó, Nhan Cảnh anh từ trước đến nay đều là người cầm được thì cũng buông được. Với tuổi của anh, lý trí vĩnh viễn mạnh hơn tình cảm, sớm đã không còn cách nghĩ ‘tình yêu là trên hết’ của người trẻ tuổi nữa.
Thế nhưng, nghĩ đến việc phải chia tay Nhung Tử, trong lòng anh vẫn có chút đau đớn khó hiểu. Như có một cây kim rất nhỏ đâm vào tim, cảm giác đau đớn gay gắt mà rõ ràng, căn bản không cách nào xem nhẹ.