Giường Đôi Màu Tím
Chương 3 :
Ngày đăng: 07:42 19/04/20
Nhan Cảnh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ yêu cầu hai bộ dụng cụ trò chơi, lấy một bộ đặt trước mặt thanh niên, mỉm cười, “Biết chơi không?”
Hộp tròn bằng gỗ thiết kế tinh xảo, trên mặt còn in tên Crazy của quán, mở nắp ra bên trong có sáu xúc xắc.
Thanh niên liếc nhìn xúc xắc kia, thành thực hỏi: “So lớn nhỏ à?”
“Không.” Nhan Cảnh nhịn cười, áp sát vào bên tai cậu nhẹ giọng nói, “Để tôi dạy cậu.”
Môi cố ý lướt qua vành tai đối phương, cảm giác thân thể thanh niên thoáng cứng đờ, Nhan Cảnh vui vẻ cười nhẹ, bắt đầu giảng quy tắc trò chơi cho người mới.
“Mỗi người chúng ta có 6 viên xúc xắc, 6 mặt theo thứ tự từ 1 đến 6, 1 điểm có thể thay thế bất cứ điểm nào.”
Nhan Cảnh tự làm mẫu, úp chiếc hộp lên bàn lắc lắc, dừng lại sau đó mở ra, “Ví dụ như bây giờ, trong tay tôi có ba viên hai điểm, hai viên một điểm, một điểm có thể tùy ý thay thế, như vậy, trong tay tôi có thể nói là có năm viên hai điểm… Sau đó tôi nói cho cậu trên bàn có tối thiểu hai viên hai điểm, cậu nhìn của mình, lại thêm đến ba, tôi thêm đến bốn, cậu có thể tiếp tục thêm hơn, cho đến khi một người không tin đối phương, mở hộp ra mới thôi.”
Thanh niên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhìn xúc xắc trong tay mình, “Nói cách khác, anh có năm, tôi có ba, trên bàn thật ra tổng cộng có tám viên hai điểm. Lúc mở hộp ra mà nhỏ hơn tám thì người xắc thua. Lúc mở hộp ra mà lớn hơn tám thì người xắc thắng, đúng không?”
“Đúng vậy.” Nhan Cảnh không khỏi liếc cậu ta tán thưởng. Cậu ta có thể hiểu luật nhanh như vậy, hiển nhiên rất thông minh. Nhan Cảnh thích người thông minh, trong lòng lại tăng thêm hảo cảm với cậu ta. Hơi dừng lại sau đó vươn người qua nói, “Nhớ kỹ, xúc xắc của mình không thể để đối phương nhìn thấy, như vậy mới có thể chơi tâm lý chiến.”
Thanh niên gật đầu, cầm hộp, trên mặt có vẻ nôn nóng muốn thử, “Chúng ta bắt đầu đi.”
Hộp gỗ xoay tròn trên bàn, xúc xắc bên trong phát ra tiếng vang lanh lảnh. Một lát sau thanh âm dừng lại, hai người đều tự nhìn số điểm mình lắc ra. Trong tay Nhan Cảnh có bốn viên ba điểm, hai viên một điểm vạn năng, tính tổng cộng có thể coi là sáu viên ba điểm.”
Khẽ nhướn mày, Nhan Cảnh mỉm cười vươn hai ngón tay, lại vươn ba ngón, ý là ‘hai ba’.
Đối phương liếc nhìn Nhan Cảnh, tay làm động tác ‘ba ba’.
Nhan Cảnh cười tủm tỉm vươn tay, ‘Bốn ba.’
‘Năm ba.’
‘Sáu ba.’
Thanh niên lại nhìn xúc xắc, hơi do dự, “Bảy ba.”
Xấu xa liếm lên vành tai thanh niên, nụ hôn trượt xuống dọc theo cần cổ, nhẹ cắn một cái lên đầu vai tạo ra dấu răng rõ ràng, thành công cảm thấy thân thể đối phương lại run rẩy.
Nhan Cảnh thầm đắc ý, quả nhiên gừng càng già càng cay.
Một tiếng trống cổ vũ tinh thần, thừa thắng xông lên, muốn nhân cơ hội cởi áo tắm của cậu ta rồi đi thẳng vào vấn đề. Ai ngờ vừa mới vươn tay đặt lên dây áo bên hông cậu ta, lại phát hiện phần eo của mình bị giữ chặt. Còn chưa kịp hiểu ra trước mắt đột nhiên chao đảo, dưới một cỗ lực mạnh, đảo mắt đã bị đối phương đè xuống giường.
Hả? Hình như có hơi không thích hợp?
Chẳng lẽ cậu ta thích… Tư thế cưỡi?
Thật không ngờ, người nhìn bề ngoài thật thà ấy vậy mà khẩu vị lại nặng như thế.
Nhan Cảnh học về tâm lý học, tâm lý thừa nhận đương nhiên cũng rất mạnh. Tuy bị áp đảo trên giường nhưng vẫn không hề bối rối, nhìn thanh niên đỏ cả mắt bèn nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu ta như vuốt sủng vật nuôi trong nhà, ý cười bên môi cũng dịu dàng hơn, “Đừng gấp, tôi không muốn làm bị thương… A…” Chữ ‘cậu’ còn chưa nói ra, đôi môi đã bị vội vàng bịt kín.
Trong đầu Nhan Cảnh đột nhiên trống rỗng.
Tác giả nói ra suy nghĩ: khụ khụ, đừng tiếp tục xoắn xuýt vấn đề công thụ của Nhung Tử = =
Nhà chúng ta có đế vương công này, phúc hắc công này, lạnh lùng công này, thật sự nhiều lắm, khó khăn lắm tôi mới viết được một trung khuyển công đáng yêu, mọi người đừng có đả kích tôi vậy chứ ~~ với cả, ai quy định công nhất định phải phúc hắc, cả ngày tính kế tôi viết cũng mệt mỏi lắm đấy, nếu chờ mong Nhung Tử biến thành cường thế công thì mấy người lọt nhầm hố rồi! Nhung Tử nhà ta chính trực lương thiện thuần khiết biết bao! Đây mới là công tốt tuyệt thế! ~
Nhung Tử:… Cô khen làm tôi nổi da gà, luôn cảm thấy cô khen ai thì sẽ hành hạ người ấy = =
Nhan Cảnh: bộ mặt thật của tiểu Tử
Mẹ Điệp: tôi vẫn rất công bằng, ngược người này xong khẳng định phải ngược lại người kia, tay trái tay phải mỗi bên quất một cái, đẹp cân đối hiểu không?
Nhan Cảnh: khụ, chúng ta đi thôi.
Nhung Tử: ừ.
Mẹ Điệp: hai người không ai chạy thoát được đâu! Này… Hai người đừng có chạy, truyện còn chưa viết xong!