Giường Đôi Màu Tím
Chương 4 :
Ngày đăng: 07:42 19/04/20
Nhan Cảnh rất ít hôn môi với người khác.
Anh luôn cảm thấy đưa đầu lưỡi vào miệng người khác sẽ làm người ta cảm thấy ghê tởm. Trừ khi rất thích đối phương anh mới có thể ngoại lệ. Nhưng người thanh niên xa lạ này hiển nhiên cách ‘rất thích’ vạn dặm. Cho nên, lúc đột nhiên bị cậu ta hôn trong đầu Nhan Cảnh có vài giây trống rỗng.
Lúc kịp phản ứng thì đầu lưỡi đối phương đã sớm luồn vào trong miệng.
“Ô…”
Những lời muốn nói đều bị lấp bên môi, hơi thở nam tính của thanh niên lập tức tràn ngập khoang miệng.
– hương vị ngây ngô, ấm áp.
Động tác vì chủ nhân không có kinh nghiệm mà vô cùng vụng về, một nụ hôn hoàn toàn không có kỹ thuật.
Có lẽ vì ngay cả hôn môi cậu ta cũng đơn thuần và nghiêm túc như vậy nên Nhan Cảnh cảm thấy nụ hôn này không hề ghê tởm như suy nghĩ. Lúc đầu lưỡi ngốc nghếch lướt qua khoang miệng, thậm chí còn có cảm giác kỳ diệu lướt nhanh qua lưng.
Nụ hôn chấm dứt, hai người đều hơi thở dốc. Nhan Cảnh chỉ cảm thấy tim đập nhanh còn người thanh niên lại đỏ bừng cả mặt, đôi mắt sáng quắc nhìn anh.
Nhan Cảnh bị ánh nhìn trực tiếp như vậy làm hơi xấu hổ, không khỏi hơi nghiêng đầu đi.
Thanh niên đột nhiên áp sát, nhẹ giọng hỏi: “Trên người anh là mùi hương gì?”
Nhan Cảnh khẽ run, trong đầu không khỏi nhớ lại đánh giá ‘rất cám dỗ người ta phạm tội’ của Âu Dương Sóc, không nhịn nổi nhẹ bật cười, nói: “Làm sao vậy?”
Thanh niên nhìn thấy nụ cười của anh, một lúc sau mới cúi đầu cọ cọ vào cổ, “Rất dễ chịu…”
Kiểu động tác thân mật như một con chó cỡ lớn này làm Nhan Cảnh hơi động tâm một cách khó hiểu, không nhịn được vươn tay vuốt tóc cậu ta, tay kia thì nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu kéo gần khoảng cách.
Thanh niên lại hôn anh, bên hôn bên thò tay cởi quần áo của anh. Bởi vì căng thẳng nên vật lộn nửa ngày cũng không cởi được cúc áo, bàn tay hơi dùng lực cúc áo sơmi đã rơi lạch cạch xuống đất.
“… Xin lỗi.” Luống cuống tay chân cởi đồ lót ra đặt bên cạnh, ánh mắt thanh niên lại cực kỳ vô tội.
Tuy tiếc chiếc áo sơmi đắt đỏ kia, nhưng vào thời điểm này mà còn so đo chuyện ấy thì có vẻ phá hỏng không khí quá. Nhan Cảnh dễ tính khẽ cười, không nhịn được dán vào tai cậu trêu ghẹo: “Cậu… Lần đầu tiên hả?”
Mặt thanh niên đỏ bừng, bàn tay đặt trên thắt lưng khựng lại, dường như thấy không tiện lắm.
“Mấy giờ rồi?” Nhan Cảnh thản nhiên cắt lời cậu, ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, “Chết tiệt, đã ba giờ chiều rồi.” Nói xong muốn đứng dậy thì chăn bị kéo tuột, nhìn thấy những dấu đan xen khắp người mình, Nhan Cảnh bỗng giận tái mặt.
Thanh niên cũng nhìn thấy những dấu hôn kia, dường như nhớ tới tình hình kịch liệt đêm qua, mặt cậu lại hơi đỏ lên.
– khốn khiếp, tôi còn không xấu hổ, cậu xấu hổ cái gì! Nhan Cảnh không nhịn được phải thầm chửi bới trong lòng.
“Còn đau không?” Thanh niên hỏi rất chân thành.
Nhan Cảnh lườm cậu.
Đau hay không mà còn phải hỏi à? Lăn qua lăn lại cả đêm mà còn sống coi như mạng anh lớn. Đến giờ chân vẫn còn hơi bủn rủn, lúc đứng lên cứ như đạp lên bông mềm. Thử đi một bước lại động đến chỗ đau sau lưng, không nhịn được hít sâu một hơi.
Thanh niên nhanh tay nhanh mắt vội vàng đỡ anh, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tối qua tôi uống say quá nên có hơi không biết chừng mực. Lần sau sẽ không thế nữa.”
Lần sau? Nhan Cảnh lại không nhịn được điên cuồng trợn mắt. Đừng có mơ, ngẫu nhiên tâm tình tốt mới cho tên hổ con nhà cậu làm vậy, còn muốn đòi lần sau?!
Người còn trẻ sức khỏe thật tốt, tối qua tên này mượn cớ uống say đổi hết các tư thế giày vò mình tới bến, lật qua lật lại chẳng biết làm bao nhiêu lần. Mũ cũng chẳng đeo trực tiếp bắn vào trong thân thể, nghĩ lại cũng thấy nổi da gà… Càng về sau, thậm chí Nhan Cảnh còn cho là thân thể mình sắp bị cậu ta bẻ thành tám miếng, ngón tay cũng chả còn sức mà nhúc nhích, mệt đến ngất đi lúc nào cũng chẳng nhớ.
Đáng sợ hơn là, mình ôm cậu ta kêu cả đêm, kêu đến khàn cả giọng, chuyện này mà truyền ra ngoài còn không bị đám bạn xấu xa trong giới kia cười cho thối mũi. Đương nhiên, nể tình mình cũng được hưởng thụ, những chuyện này không so đo với cậu ta. Về sau ai đi đường nấy, chẳng ai biết ai là được rồi.
Nhan Cảnh thầm hạ quyết tâm trong bụng, đẩy thanh niên đang đỡ mình ra, tìm nhặt quần trên đất mặc bừa vào. Lia mắt một vòng tìm được áo sơmi trên giường khoác lên, lại phát hiện lồng ngực mở rộng không còn một chiếc cúc áo. Nghĩ đến chi tiết đêm qua cậu ta xé tung quần áo, không nhịn được quay đầu liếc cậu ta một cái, trong mắt mang theo trách cứ.
Thanh niên vội ngoan ngoãn cúi đầu, ngồi xổm trên đất tìm cúc áo, một lát sau tìm được ba cái, mỉm cười đưa qua.
Nhìn dáng cười rạng rỡ của cậu ta Nhan Cảnh cũng không tiện mở miệng mắng, chỉ đành bất đắc dĩ nhét cúc áo vào trong túi, tùy tiện tìm một chiếc dây buộc áo sơmi lại. Nhưng dấu hôn ở cổ lại chẳng thể nào che được.
“Tôi đi đây.” Nhan Cảnh xoay người đi về phía cửa, vừa đi được một bước thì cánh tay đột nhiên bị giữ lại.
Khó hiểu quay đầu lại, thì thấy thanh niên mỉm cười nhìn mình, nghiêm túc nói: “Tôi vẫn chưa biết tên của anh.”
Tác giả nói ra suy nghĩ: Chú Nhan nằm ngửa rất ngon miệng có phải không, thể chất quyết đoán như anh ta mà đưa đi làm thụ thì rất có tiềm năng là dụ thụ!
Đi săn ngược lại thợ săn lại bị ăn sạch, mọi người cùng mặc niệm vì anh ta đi.