Giường Đôi Màu Tím

Chương 5 :

Ngày đăng: 07:42 19/04/20


Nghe xong câu này Nhan Cảnh rất muốn hộc máu.



Oh my god! Nhóc cậu không biết cái gì là 419 à? Just for one night, sau một đêm phóng túng thì quên hết, chẳng ai biết ai mới là tốt nhất. Nếu không việc gì phải đi mấy nơi như hộp đêm để tìm bạn?



“À, tôi tên Lazy.” Thấy mắt cậu ta đầy cố chấp cùng nghiêm túc, Nhan Cảnh thuận miệng bịa bừa một cái tên tiếng Anh để đuổi cậu ta. Lazy, lười, rất hợp với tính cách của mình.



Người thanh niên vẫn cố chấp nắm tay anh không buông, “Tên tiếng Trung là gì?”



Nhan Cảnh thầm trợn mắt, nhưng trên mặt lại nở nụ cười, tùy tiện nghĩ một cái tên nói cho cậu ta: “An Nham.”



“À.” Người thanh niên lập tức trở nên vui vẻ, “Tôi tên Nhung Tử.” Ngừng chút lại nói, “Anh An, có thể lưu số điện thoại cho tôi được không?”



Nhan Cảnh nén xúc động muốn hộc máu, tiếp tục mỉm cười, “Xin lỗi, tôi vừa về nước nên vẫn chưa có số điện thoại.”



Nhung Tử giật mình, đôi mắt liếc nhìn thấy bút trên bàn liền sáng ngời, cầm bút rồi kéo tay Nhan Cảnh qua viết nhanh một dãy số, “Đây là số di động của tôi, anh nếu rảnh có thể gọi điện cho tôi.”



Nhan Cảnh nhìn hàng số chỉnh tề trên lòng bàn tay, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác là lạ. Đã lâu rồi không gặp một người thẳng thắn thế này, bản thân đã quen với việc ngụy trang và che dấu, đối mặt với người chân thành như vậy lại cảm thấy chột dạ.



“Ừm, tôi biết rồi.” Đồng ý qua loa, đang quay người muốn đi lại thấy cậu ta vẫn giữ tay mình, Nhan Cảnh nén sự khó chịu, nhíu mày nói, “Còn chuyện gì… A…”



Đột nhiên đôi môi bị hôn, cả người Nhan Cảnh lập tức cứng đờ.



May mà chỉ là đụng chạm rất nhẹ, có vẻ chỉ là muốn ‘hôn tạm biệt’, hôn xong lập tức được buông ra.



Nhan Cảnh xấu hổ khẽ chạm lên bờ môi bị hôn ướt, thấy Nhung Tử đang nhìn mình, dáng vẻ mỉm cười trông rất đẹp trai, “Anh có việc thì đi trước đi, hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại anh, anh An.”



Nhan Cảnh lập tức thấy đau đầu.



Nhìn ánh mắt lưu luyến kia, không phải đứa nhỏ này thích mình rồi chứ? Nghĩ tới đây cả người bỗng run rẩy, vội vàng nặn ra một nụ cười, “Tạm biệt.”



Sau đó, chịu đựng cảm giác khó chịu đằng sau chạy ra khỏi khách sạn như bỏ trốn.







Chạy trối chết, ừm, là từ không thích hợp để miêu tả một người phong lưu thành quen như Nhan Cảnh. Nhưng nhớ tới cảnh mình quần áo lộn xộn vội vàng ra khỏi khách sạn, Nhan Cảnh vẫn cảm thấy hôm nay đã vứt hết mặt mũi rồi.



Sớm biết thế hôm qua đã chẳng mềm lòng.
“Uống trà nhiều quá, khi về già sẽ không khống chế được nước tiểu.” Nhan Cảnh nhướn mày. “Thôi cứ uống nước sôi đi.”



Bạch Thiếu Bác quay đầu lại: “Trong nước cũng có rất nhiều vi khuẩn.”



Nhan Cảnh không khỏi bật cười: “Thiếu Bác, cậu muốn thảo luận với tôi về vấn đề học thuật nghiêm túc này sao?”



Bạch Thiếu Bác cũng cười, rót nước đưa cho Nhan Cảnh, thuận tiện ngồi xuống ghế sofa đối diện anh, “Thời gian của tôi cũng không nhiều, chúng ta đi thẳng vào vấn đề đi. Ý của ba tôi là muốn mời anh đến bệnh viện của chúng tôi làm việc, khoa tâm lý có một bác sĩ đã về hưu, trong thời gian ngắn không tìm được người thay thế thích hợp nên gần đây đang bận đến sứt đầu mẻ trán. Không bằng anh tới giúp, giải quyết khó khăn này. Vấn đề tiền lương tùy anh quyết định. Anh thấy thế nào?”



Cậu ta nói mạch lạc rõ ràng, tuy là đàm phán nhưng không hề cho đối phương áp lực, giọng điệu vừa ôn hòa vừa linh động.



Nhan Cảnh im lặng một lát mới thản nhiên nói: “Làm bác sĩ không phải sở trường của tôi, cậu không sợ tôi vào bệnh viện rồi mỗi ngày đều nhận được giấy gọi của tòa án à?”



“Không sao, tôi tin vào trình độ chuyên nghiệp của anh, hơn nữa chúng tôi cũng có luật sư chuyên nghiệp.”



Nhan Cảnh mỉm cười không đáp.



Bạch Thiếu Bác hơi dừng lại rồi mới nói tiếp: “Nghe nói anh đã đồng ý đến dạy ở đại học T, công việc dạy học ở đại học T rất nhẹ nhàng, anh có thể bớt thời gian đến bệnh viện. Một tuần chỉ cần đến làm hai ngày, coi như nghề phụ.”



“Nghề phụ? Nghe cũng không tồi.” Nhan Cảnh chống cằm nghĩ ngợi, “Để tôi suy nghĩ, rồi sẽ cho cậu câu trả lời thuyết phục.”



“Được, hoan nghênh bất cứ lúc nào.”



Sau khi đi ra Bạch gia, Nhan Cảnh không nhịn được thở dài.



Anh học tâm lý học, Bạch Thiếu Bác tính toán điều gì không phải anh không biết. Bệnh viện Thế Tân tuy là bệnh viện tư nhân tổ tiên Bạch gia để lại, nhưng hiện tại nội bộ bệnh viện đấu đá kịch liệt. Bạch Kiến Sinh là viện trưởng nhưng đều tập trung vào nghiên cứu khoa học, nhiều năm qua chỉ là hư danh, Bạch Thiếu Bác trên danh nghĩa là người thừa kế chức viện trưởng tiếp theo, nhưng trong bệnh viện không nhiều người ủng hộ cậu ta, cậu ta cần nhanh chóng bồi dưỡng thế lực của mình.



Nhan Cảnh còn có thể đoán được, nếu mình vào bệnh viện Thế Tân thì chẳng mấy chốc sẽ một bước lên mây ngồi vào vị trí chủ nhiệm khoa tâm lý. Thậm chí không đến ba năm, có thể dưới sự giúp đỡ của cha con Bạch gia thuận lợi bước chân vào đội ngũ quản lý nòng cốt của bệnh viện, với tư cách phụ tá đắc lực của Bạch Thiếu Bác, giúp đỡ cậu ta xây nên một mảnh giang sơn.



Anh không có bao nhiêu hảo cảm với nơi gọi bệnh viện này, càng không thích mặc áo blous trắng làm bác sĩ gì đó. Nhưng lần này trở về, cha anh lại cố ý để anh giúp đỡ Bạch gia, nếu anh từ chối chắc chắn sẽ làm cha anh tức giận.



Tính cách cha anh rất mạnh mẽ, rất ít khi nhờ anh giúp đỡ cái gì. Làm một người con, việc thích đàn ông đã làm ông thương tâm, thôi thì lần này cứ theo ý ông đi. Đã đến cái tuổi này rồi, đi trên đường gặp một đứa bé cũng gọi anh một tiếng chú, Nhan Cảnh quả thật không có hứng thú đối nghịch với cha mình nữa.



Đột nhiên cảm thấy, học tâm lý học thật ra rất đau khổ. Anh luôn có thể phân tích triệt để suy nghĩ của người khác, nhưng đôi khi anh thà hồ đồ một chút, thà không biết gì hết, thà sống theo ý mình như lúc trẻ còn hơn.



Nhưng bây giờ, anh muốn ra vẻ hồ đồ cũng không ra vẻ được nữa.