Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu
Chương 481 :
Ngày đăng: 07:12 19/04/20
110.
Sau khi Bạch tiên sinh và Trịnh Hòa đi rồi, gia đình cậu tổ chức một cuộc họp nho nhỏ.
Bà Trịnh lau khuôn mặt đẫm nước mắt, hỏi Trịnh Hâm Minh: “Con để Trịnh Hòa cứ thế mà đi à?
“Tính tình của em mẹ cũng biết, ” Trịnh Hâm Minh phân tích: “Hơn nữa em nó mới chừng ấy tuổi, mẹ càng phản đối nó càng thấy việc mình làm là đúng. Mẹ xem, khéo chẳng biết lúc nào, họ người họ lại chia tay, chúng ta không nên xa lánh em ấy. Chúng ta biết mẹ làm thế là để tốt cho em, nhưng mấy năm nay chúng ta đã không quan tâm nhiều đến A Hòa, giờ mẹ đứng ra phản đối chắc chắn sẽ không thành công.”
Ông Trịnh cũng gật đầu: “Tôi thấy Hâm Minh nói đúng, chuyện này cứ phải từ từ. Bà xem bà đấy, hai đứa bé chưa kịp nói gì đã hắt nước nóng lên người ta. Làm thế bảo sao A Hòa giận.”
Bà Trịnh gật đầu, không nói tiếng nào.
Trịnh Hâm Minh bật cái máy tính cũ kỹ trong nhà, lên mạng tìm thông tin về đồng tính luyến ái: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mẹ, mẹ cùng con tra tư liệu về lĩnh vực này đi, biết đâu lại tìm thấy cách giúp em.”
Ông Trịnh vội vàng nói: “Bố cũng tìm giúp hai mẹ con, chút bố lên thư viện.”
“Không cần ông lo.” Bà Trịnh nói: “Ông với cô vợ mới cứ yên ổn sống với nhau đi, đó là con tôi, chẳng liên quan gì tới ông cả.”
“Bà nói cái gì thế, ” ông Trịnh đáp lại: “A Hòa là con bà, không phải con tôi sao? Mấy năm tay tôi cũng bạc đãi nó rồi.”
Bà Trịnh nghe vậy, lại nhớ đến việc mình hoãn hết công việc lại để ở nhà nghỉ ngơi, thở dài.
111.
Phía nhà Trịnh Hòa là thế, còn đằng Trịnh Hòa, giờ cậu với Bạch tiên sinh đang ở trên máy bay.
Trịnh Hòa không ngờ mình cũng có ngày được sống cuộc sống giàu sang kiểu sáng còn ở nước C, chiều đã bay qua đại dương, ra nước ngoài.
Cậu nhìn Bạch tiên sinh đang đeo miếng bịt mắt, đẩy đẩy hắn, hỏi: “Anh ngủ chưa?”
Bạch tiên sinh mở to mắt: “Ừm, chưa, sao thế?”
“Chút chúng ta đi đâu mua nhẫn?” Trịnh Hòa cảm thấy có chút bất an.
“Không biết, ” Bạch tiên sinh nghĩ một hồi, nói: “Chút tôi gọi cho Edward, tôi nhớ hình như hắn ta có một cửa hàng sản xuất riêng, qua đó đi.”
Vị thư ký trung niên nói: “Ngài muốn tới nước A sao? Thế thì tiện thể xử lý công việc đi.”
“Bên đó có việc gì?” hiển nhiên là Bạch tiên sinh không nhớ ra.
“Trước khi đến nước C, ngài từng mua một ít cổ phiếu ở bên đó. Lâu thế rồi, chắc hẳn giá trị của chúng đã tăng lên. Kế toán của ngài đã nhắc với tôi việc này một, hai lần, nhưng ngài chưa từng tới nước A, nên hiện tại, phía công ty vẫn đang phụ trách quản lý số cổ phiếu đó.”
Nghe vị thư ký nói thế, Bạch tiên sinh mới nhớ ra việc này, hắn nói: “Tôi chợt nhớ ra hình như có một….ừm, tôi không nhớ rõ, là cái cà vạt lần trước tôi tặng cho bảo bối ấy.”
Trịnh Hòa nói: “Cái màu hồng phấn sến súa quê mùa đó á?”
Khóe miệng Bạch tiên sinh giật giật: “Chính nó.”
Vị thư ký trung niên hiểu ra ý hắn: “Ngài muốn đặt bộ âu phục mặc trong đám cưới ở cửa hàng đó sao?”
Bạch tiên sinh gật đầu, nói: “Ừm, việc này giao cho mấy anh.”
Tạm thời thương thảo xong chuyện công việc, Trịnh Hòa nhìn vị thư ký trung niên đeo tai nghe rồi làm việc tiếp, liền nói: “Bỗng nhiên, em cảm thấy mình gả cho một người sâu không lường được.”
“Sao em lại nghĩ thế?” Bạch tiên sinh vẫn đang buồn rầu khi cái cà vạt hắn chọn cho Trịnh Hòa bị gọi là ‘sến súa’ rồi ‘quê mùa’.
“Phân tích từ nhiều chuyện rồi ra thôi.” Trịnh Hòa nói xong, bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì: “Hình như anh từng kết hôn một lần rồi phải không?”
Bạch tiên sinh chần chừ gật đầu, dường như sợ Trịnh Hòa giận, hắn lại nói thêm một câu: “Nhưng tôi và vợ cũ không có tình cảm với nhau, em biết mà.”
Thực ra Trịnh Hòa không thèm để ý đến vấn đề đó, khi ấy cậu chưa quen Bạch tiên sinh, Bạch tiên sinh cũng không biết trên thế giới này có một người tên Trịnh Hòa, mỗi người đều có cuộc đời riêng của mình, không nên vì chuyện quá khứ mà khó xử người ta, chấp nhận người đó, cũng là chấp nhận quá khứ của người đó. Nhưng khi thấy vẻ xấu khổ xuất hiện trên gương mặt Bạch tiên sinh, cậu đột nhiên nổi hứng trêu hắn liền làm bộ làm tịch nói: “Em không biết.”
Bạch tiên sinh bắt đầu cuống lên, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh: “Trên sách có viết đó.”
“Em cũng không đọc.” Trịnh Hòa nói.
Bạch tiên sinh nhíu mày, suy tư hồi lâu, hắn nói: “Tôi không mang theo quyển sách đó, đợi chúng ta về, tôi đưa em xem đoạn nội dung đó. Tôi thực sự không có chút tình cảm nào với cô ta, bảo bối, em phải tin tưởng tôi chứ.”
Trịnh Hòa không nhịn được nữa, bật cười: “Em nói vậy mà anh cũng tin, thôi, ý em chỉ là hỏi chắc anh biết các bước của lễ cưới phải không?”
Bạch tiên sinh lắc đầu, trong lòng hắn đang suy đoán liệu Trịnh Hòa không giận thật hay chỉ giả vờ như thế rồi sẽ tính sổ sau. Hắn tỏ thái độ trung lập: “Không rõ lắm, hôm đám cưới tôi không tới.”
“A? Thế anh để cô dâu một mình ở đó à?” Trịnh Hòa kinh ngạc.
Bạch tiên sinh nói: “Cô ta cũng không tới, lúc ấy cô ta đang đi du lịch với bạn trai, thế nên tôi cũng không đi.”
Trịnh Hòa tưởng tượng vẻ mặt của những người ở đó, đột nhiên cảm thấy đồng cảm với họ. Giờ cậu vẫn cảm thấy có chút mê mang, lại có chút an lòng, giống như ý nghĩ kết hôn vốn đã sớm nảy mầm trong lòng cậu từ lâu, nó chỉ là chuyện một sớm một chiều. Vậy nên, cậu không hỏi thêm gì anh ấy nữa.
112.
Đến nước A, vị thư ký trung niên và nhóm vệ sĩ vẫy tay chào tạm biệt Bạch tiên sinh. Bạch tiên sinh dắt Trịnh Hòa rời đi, không thèm liếc nhìn họ một cái. Trịnh Hòa thì ngược lại, trao đổi số di động, còn báo lúc nào sẽ quay lại sân bay, còn dặn dò khách sáo vài câu.
Bạch tiên sinh có chút ghen: “Em chưa đối xử tốt với tôi như thế bao giờ cả.”
“Ôi chao, ” Trịnh Hòa nở nụ cười: “Anh xem em đối xử với anh thế nào, chỉ kém mỗi việc mỗi ngày đều giơ tấm bảng: Tôi yêu lão Bạch. Thế mà anh còn chưa hài lòng sao.”
“Chưa hài lòng.” Sắc mặt Bạch tiên sinh trở nên khó coi: “Thế nào cũng chưa hài lòng, trong mắt em chỉ được phép có mình tôi thôi.”
“Được rồi, được rồi.” Trịnh Hòa trấn an: “Mai em mua một cặp kính, sau đó dán hình anh lên. Ngày nào cũng nhìn 24/24, được không?”
Ngay cả chính hắn,
Đều không tồn tại. Chỉ riêng em ấy.
“A…” Bạch tiên sinh không nhận ra nụ cười nơi khóe miệng mình thực chất đang run rẩy. Hắn kéo đầu Trịnh Hòa lên, đưa lưỡi liếm láp khuôn mặt cậu, thì thào: “Em là của tôi.”
Trịnh Hòa không nghe rõ tiếng lầu bầu của Bạch tiên sinh, đầu cậu đang ong ong, một phần do cơn giận, phần còn lại có lẽ do nước chui vào tai. Nước mắt bất giác chảy xuống rào rào, cậu thậm chí còn cảm nhận được sự nóng ấm của chúng khi xẹt qua gò má. Cảm giác này thật tồi tệ!
“Bạch tiên sinh, anh buông tay ra!” Trịnh Hòa liều mình giật tay của Bạch tiên sinh khỏi tóc mình, thấy không hiệu quả, cậu cuộn tay thành nắm đấm, định đánh hắn!
Tầm mắt Bạch tiên sinh tối sầm lại, lòng hắn dâng lên một cảm giác vui sướng.
Đau đớn và máu chỉ khiến hắn càng trở nên hưng phấn, đầu óc hắn thực hỗn loạn, hắn không biết người trước mặt mình là ai, cũng không biết mình đang làm gì, chỉ nghĩ được rằng – hắn rất thích người này, hành vi của người này cũng rất hợp gu của hắn.
Tiếc rằng, Trịnh Hòa không hạ thủ được, cậu không đành lòng đánh Bạch tiên sinh.
Trịnh Hòa âm thầm rủa xả mình trong lòng, rõ ràng ban ngày đã thấy anh ấy không bình thường, sao có thể hi vọng rằng uống thuốc rồi sẽ không sao chứ, đáng lẽ cậu nên gọi cho bác thư ký để thông báo!
“Bảo bối, em thơm thật đấy….”
Trong lúc cậu đang tự hỏi, Bạch tiên sinh đã tiến lại gần, mút mát tai cậu, thì thầm bằng chất giọng mềm nhẹ và trầm ấm quyến rũ.
“Nói thừa, ” Mắt Trịnh Hòa trợn trắng: “Mới lỡ tay đổ biết bao muối bọt vào, anh tưởng chỉ trưng cho vui à.”
Bạch tiên sinh nở nụ cười, gương mặt ngập tràn sự sủng nịch và yêu thương. Trịnh Hòa ngẩn ra, hỏi: “Bạch tiên sinh, anh không sao chứ?”
“Hửm?” Bạch tiên sinh hơi nghiêng đầu, mái tóc nâu dài đã ngâm một nửa vào nước: “Tôi thì có sao chứ?”
Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, vừa định ra khỏi phòng tắm để lấy di động thì mắt cá chân đã bị tóm lấy, người Trịnh Hòa nghiêng đi, chưa kịp kêu thảm thiết thì đã đập đầu vào tường.
Sau khi tiếng rầm vang lên, Trịnh Hòa lại ngã vào bồn lắm.
Bạch tiên sinh thành kính đặt đầu Trịnh Hòa gác ra ngoài bồn tắm để cậu khỏi ngạt thở như đang tiến hành một nghi thức nào đó, sau rồi, hắn tàn bạo hôn lên môi cậu.
Bì bõm. Bì bõm.
Nước không ngừng tràn ra khỏi chiếc bồn tắm lớn hình tròn, rơi xuống sàn.
Cánh tay thon dài nắm chặt lấy thành bồn tắm, móng tay trở nên trắng bệch, hiển nhiên, người nào đó đang cố gắng dằn cái sở thích không thể nói ra của mình xuống.
“… Bảo bối, tôi yêu em.”
Mãi lâu sau, phía trong cánh cửa đóng kín truyền ra lời nỉ non ấy.
117.
Trịnh Hòa và Bạch tiên sinh rơi vào thời kỳ chiến tranh lạnh đơn phương. Cuộc chiến bắt đầu ngay từ lúc Trịnh Hòa mở mắt ra.
Cạch…Rầm…
Trong phòng vang lên tiếng lục tung đồ. Trịnh Hòa thu dọn đồ đạc của mình, nhét vào vali. Bạch tiên sinh lẽo đẽo theo sau, Trịnh Hòa vừa bỏ quần áo vào vali, hắn sẽ lấy ra đặt lại vào tủ.
Ban đầu Trịnh Hòa còn không để ý đến hắn, nhưng cuối cũng vẫn không chịu nổi nữa, cậu quay lại hô: “Anh tránh ra, anh là chuột túi hay sao mà cứ lấy đồ của em. Không được đụng đến nữa, không thì biết bao giờ em mới sắp đồ xong!”
“Vậy em đừng thu dọn đồ đạc nữa.” Bạch tiên sinh nói rất thành khẩn.
“Không, anh đứng qua một bên, em cảm thấy chúng ta là hai loài sinh vật khác nhau. Bạch tiên sinh, anh tìm kỹ lại trong gia tộc mình xem, có khi lôi ra được người ngoài hành tinh đó. Nếu không thì sao có thể sinh ra cái loại người vô liêm sỉ, thần kinh, mặt dày khốn nạn như anh chứ!” Trịnh Hòa hô.
“Được rồi, bảo bối, em muốn xem gia phả nhà tôi cũng được, em còn có thể viết thêm tên mình cạnh tên tôi. Bảo bối, mai tôi sẽ làm việc đó cho em, được không?” Bạch tiên sinh dỗ dành.
Trịnh Hòa vẫn rất kiên quyết: “Thôi đi, em không chịu nổi cái thể loại hở ra là ấn em vào nước rồi chơi đùa như thế. Lúc nào em mọc ra mang cá thì chúng ta mới yêu lại, nhé. Giờ em muốn về nhà, loại tép riu tôi đây không đỡ nổi ngũ hành sơn của ngài.”
“Thế, bảo bối, em cứ coi tôi là Tôn Ngộ Không đi, ” nhờ am hiểu Tây Du Ký, lần này Bạch tiên sinh đã bắt đúng nội dung.
Trịnh Hòa cười nhạo: “Cuối cùng Tôn Hầu Tử đi theo Đường Tăng, anh muốn cướp đồ dệ với Đường Tăng à?”
“Sao mà không thể chứ?” Bạch tiên sinh chỉ thiếu điều mọc lên tai và đuôi mèo, còn ngoe nguẩy đầy gian trá.
“Không cãi nhau với anh nữa.” Trịnh Hòa nói, cậu nhận ra, mỗi lần mình và Bạch tiên sinh nghiêm túc cãi nhau thì cuối cùng thế nào cũng thành liếc mắt đưa tình, cảm giác này không cần sướng như thế chứ.
“Bảo bối, em đừng giận nữa được không?” Vốn Bạch tiên sinh muốn hôn cậu, nhưng nhìn cái mặt đen như đít nồi của Trịnh Hòa, hắn đành nhịn xuống.
“Không giận?” Trịnh Hòa hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào cục u trên đầu: “Anh để em đập đầu anh như thế này đi, nếu anh nhịn được, em sẽ không giận nữa.”
Mắt Bạch tiên sinh sáng rực lên, hắn kéo tay Trịnh Hòa, nói: “Được chứ, em đập đi, đập bao nhiêu cũng được!”
“Anh ngốc à, sao em có thể ra tay thật chứ!” Trịnh Hòa giật mình.
“Không sao.” Bạch tiên sinh nhắm mắt lại, quyết định chịu một kích của Trịnh Hòa.
“Em đánh thật đó!” Trịnh Hòa rằng.
“Đánh đi, tôi sẵn sàng rồi.” Bạch tiên sinh nhắm hai mắt lại.
Trịnh Hòa tiện tay cầm lấy cái gạt tàn bên cạnh, trong lòng cậu không ngừng hò reo cổ vũ, nhưng mãi vẫn không ra tay được. Một lúc lâu sau, cậu đặt lại cái gạt tàn xuống bàn, quay đầu đi, hung hăng nói: “Em không đánh anh, anh để em đi đi.”
“Không.” Bạch tiên sinh túm chặt lấy tay Trịnh Hòa không chịu buông, còn tung cước đá thẳng cái vali xuống cầu thang.
Vali – kun: (:3∠)
Nghe tiếng rầm rầm đó, khóe miệng Trịnh Hòa giật giật: “Anh đừng thế được không?”
“Vậy em đừng đi, em không đi tôi sẽ không thế.” Tuy Bạch tiên sinh không biểu lộ gì, nhưng trên trán hắn đã lấm tấm mồ hôi.
Trịnh Hòa nghe cái giọng điệu vừa làm nũng vừa gây sự này, liền quyết định nói thẳng với hắn, dù sao thì tính cách của cậu vốn không thích giấu diếm, cậu nhìn vào mắt hắn, nói: “Anh biết vì sao em giận không?”
“Vì tôi làm em bị thương.” Bạch tiên sinh đặt tay lên đầu Trịnh Hòa, nhẹ nhàng xoa bóp. Chỉ hắn mới biết tim mình đập dồn dập thế nào khi tỉnh táo lại, thấy Trịnh Hòa ngất xỉu trong bồn tắm.
Bạch tiên sinh ôm Trịnh Hòa vào lòng, gác cằm mình lên đỉnh đầu cậu, nói: “Bảo bối, tôi sai rồi, từ nay về sau tôi sẽ không như thế nữa. Thực xin lỗi.” Hắn cúi xuống, hôn môi trán Trịnh Hòa.
“Lý do đó cũng quan trọng, nhưng còn một lý do khác quan trọng hơn, anh biết không?” Trịnh Hòa gật đầu, nhưng thái độ của cậu vẫn không bình tĩnh hơn dù Bạch tiên sinh đã tỏ ra yếu thế. Cậu chọt chọt trán hắn: “Anh biết mình có bệnh! Thế mà còn dám ngừng uống thuốc à? Không biết làm thế là nguy hiểm lắm sao?! Có phải anh chưa từng tự sát đâu chứ! May mà lần này chỉ là em bị thương, nhỡ đâu anh bỗng nhiên nghĩ quẩn, làm chuyện điên rồ thì sao?! Anh muốn em sau này sống như thế nào đây?! Anh từng nghĩ đến điều đó chưa? Anh có biết là khi anh dìm em xuống nước, em sợ lắm không!” Trịnh Hòa tuôn hết những lời mình vẫn dấu kín. Lúc ngất đi, cậu sợ, nhưng khi tỉnh lại, chỉ thấy bác sĩ mà không thấy Bạch tiên sinh, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong óc cậu là: Thôi chết rồi, chẳng nhẽ Bạch tiên sinh tự sát.
Sau đó, thấy Bạch tiên sinh vẫn còn lành lặn, cậu mới yên tâm.
Do quá kích động, mắt Trịnh Hòa đã hoe hoe, Bạch tiên sinh tiến sát lại, nhìn thẳng vào gương mặt cậu, trái tim hắn như đột nhiên trống rỗng, rồi ngay lập tức lại được lấp đầy. Hắn không thốt nên lời.
Bảo bối của hắn lúc nào cũng thế, lúc nào cũng khiến hắn không đành lòng thương tổn.
118.
Bởi vì Bạch tiên sinh bị bỏng, còn Trịnh Hòa bị chấn động não cường độ nhẹ nên đám cưới đáng lẽ ra có thể lập tức cử hành, giờ lại bị hoãn vô thời hạn.
Gã bác sĩ trung niên rất giỏi chuyên môn, tiếc rằng lại có bệnh rụng tóc. Hồi chưa bằng tuổi Bạch tiên sinh mà mái đầu Địa Trung Hải đã được thành hình. Gã lấy hộp thuốc của mình ra rồi nhìn hai bệnh nhân đang ngồi trên sa lông, nói: “Một người què (bị thương ở chân), một thằng ngốc (bị thương ở đầu), đúng là đôi lứa xứng đôi.”
Bạch tiên sinh lột vỏ nho cho Trịnh Hòa, nghe thế liền hừ lạnh một tiếng, hỏi: “Anh muốn mãi mãi không có ngày nghỉ phải không? Được, tôi sẽ tôn trọng mong muốn của anh.”
Gã bác sĩ trung niên trợn to mắt nhìn Bạch tiên sinh, có thể thấy rõ hắn thực hoảng sợ: “Tôi nói thế bao giờ? Bạch tiên sinh, tôi cho ngài biết nhá, đừng có ngậm máu phun người!”
Bạch tiên sinh bỏ nho vào miệng Trịnh Hòa, phần nước không cẩn thận dính vào môi Trịnh Hòa, hắn đưa đầu lưỡi qua liếm rất tự nhiên, không thèm để ý đến gương mặt đỏ bừng của Trịnh Hòa, hắn nhìn bác sĩ, nói: “Vậy nhớ chú ý cái miệng của anh.”
Mặt gã méo xệch, tuy vẫn rất tức giận nhưng gã không dám nói linh tinh nữa. Gã ngồi xuống cạnh hai người, đầu Trịnh Hòa không sao, cứ uống thuốc theo chỉ định, hai tuần sau là khỏi sau đó, gã nhanh chóng gỡ gạc, đổi thuốc cho Bạch tiên sinh: “Vết thương này không cần bôi thuốc nữa, ngài xem, da đã bắt đầu lành lại rồi.”
“Vậy lúc nào có thể khỏi hẳn?” Trịnh Hòa thề với trời là, lúc hỏi cậu này, cậu thật sự chỉ là lo lắng cho anh ấy mà thôi.
Thế nhưng sau khi vào tai Bạch tiên sinh, nó lại trở thành một nghĩa khác. Hắn nắm tay Trịnh Hòa, thâm tình nói: “Bảo bối, nếu em đồng ý, ngay giờ đây tôi có thể cùng em bước vào thánh điện hôn nhân.”
Đây chính là di chứng sau khi hai người làm lành. Bạch tiên sinh tận dụng tất cả mọi cơ hội để bày tỏ tình yêu với Trịnh Hòa, tần suất nhiều đến nỗi mà Trịnh Hòa chẳng biết nói gì nữa, ví dụ như hiện tại ————
Trịnh Hòa: “…”
Dù bị Trịnh Hòa phản ứng như vậy, nhưng Bạch tiên sinh vẫn giữ vững được nụ cười thản nhiên, lại dùng ánh mắt: “chỉ liếc qua thôi nhưng vẫn đủ để người khác nhận thấy người kia có ý với mình” nhìn cậu.
Trịnh Hòa vẫn không nói lời nào.
Gã bác sĩ phụt cười thành tiếng, không thèm kiêng nể gì, sau đó, gã cười mãi không dừng lại được.
Đuổi xong gã bác sĩ ra khỏi nhà, Bạch tiên sinh ngồi lại bên Trịnh Hòa, đặt tay lên đầu gối cậu, hỏi: “Bảo bối, đừng nói với tôi là em không định kết hôn với tôi.”
Trịnh Hòa không đáp lại, mà nhắc tới một vấn đề dường như không có chút liên hệ: “Anh quên mất bước cầu hôn, việc kết hôn cũng quyết định quá vội vàng. Bạch tiên sinh, em không rõ rốt cuộc anh muốn gì nữa.”
“Em.” Bạch tiên sinh trả lời rất trịnh trọng.
Trịnh Hòa không thèm để ý đến hắn, Bạch tiên sinh xoa đầu Trịnh Hòa, nói: “Nếu giận, em có thể nói với tôi, nhưng đừng chiến tranh lạnh, tôi không chịu nổi.”
Nhịn mãi, cuối cùng Trịnh Hòa vươn tay ôm lấy thắt lưng Bạch tiên sinh, dán mặt mình vào ***g ngực hắn, nói: “Chỉ cần anh không tự làm hại mình, em sẽ không giận…..Hành vi đó quá ích kỷ, em không chịu nổi.”
“Thực xin lỗi, bảo bối.” Bạch tiên sinh biết, nguy cơ tan vỡ này đã chính thức qua đi.
119.
Đúng như những gì hắn nghĩ, hôm sau, Trịnh Hòa lại cư xử bình thường.
Bạch tiên sinh ngồi bên bàn, ăn bữa sáng nóng hổi đã lâu mới được thưởng thức, cảm thấy vết thương của mình đã khá lên nhiều, tuy lúc đi còn khập khiễng, nhưng kệ, tìm cách kéo được Trịnh Hòa vào sổ hộ khẩu của mình đã rồi tính sau.
Không có quan hệ hôn nhân thật tệ. Hắn chịu hết nổi cái cảnh mỗi lần chiến tranh lạnh, Trịnh Hòa lại đòi đi khỏi nhà rồi. Nếu chuyện này còn tiếp tục xảy ra mấy lần nữa, hắn có lẽ sẽ không kiềm chế được mà tiêm mấy loại thuốc làm tay chân bủn rủn hoặc khiến người ta đần độn cho Trịnh Hòa.
Thế cũng không được.
Hắn cầm thìa, chìm trong nỗi trầm tư. Hắn nghĩ thầm, hay mình lấy chút thuốc từ chỗ Edward để dự phòng có chuyện bất ngờ xảy ra. Nhưng mấy loại thuốc gây nghiện mãn tính không được dùng, giảm thọ, lại còn có tác hại xấu đến đầu óc. Không thể để Trịnh Hòa chết trước hắn, chết sau cũng không được. Nhỡ sau khi mình chết, bảo bối đi theo người khác thì sao?
Cứ thế, Bạch tiên sinh càng ngày càng nghĩ lan man, tâm hồn treo ngược cành cây.
Trịnh Hòa ngậm đũa, ngắm Bạch tiên sinh ngẩn người nhìn bát cháo, trong lòng cậu lại nghĩ những chuyện trái ngược hẳn với hắn.
Bạch tiên sinh tỏ tình trước, Bạch tiên sinh ngắt lấy đóa cúc của cậu, Bạch tiên sinh còn đập đầu cậu đến mức chấn thương nữa, vì sao đến việc kết hôn Bạch tiên sinh cũng cầm trịch?
Đôi khi cậu cũng sẽ nghi ngờ sự dịu dàng quái lạ của Bạch tiên sinh, tuy vẫn cảm thấy rất giả, nhưng người ta hở ra là hôn hít sờ soạng, lại còn suốt ngày bảo bối, ngọt ngào đến mức sâu cả răng.
Trịnh Hòa tự nhận mình là một thanh niên gần mét tám trẻ tuổi lại khá đẹp trai, sẵn sàng đánh nhau khi thấy khó chịu với ai đó, thế nhưng sao ở cạnh Bạch tiên sinh, hai người lại èo uột thế không biết, cứ như hai thiếu nữ. Giận nhau thì một dỗ dành, một vùng vằng. Thực ra mấy hôm trước, Trịnh Hòa ngó lơ Bạch tiên sinh không phải do cậu lạnh lùng cao ngạo, mà vì cậu chẳng biết nói sao trước cái hành vi lấy lòng của anh ấy, có gì nói thẳng ra là được, dỗ dỗ cái mọe gì.
Trịnh Hòa chỉ biết câm nín khi bị Bạch tiên sinh vô tình đối xử như một cô gái.
Quét dọn, nấu cơm, làm việc nhà là sở thích của cậu, nhưng không có nghĩa là cậu gái tính!
Cả hai đều chìm trong dòng suy nghĩ của mình, giữa bầu không khí bình tĩnh của bữa sáng an lành, mỗi người đều có những toan tính riêng.