Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng Yêu

Chương 482 :

Ngày đăng: 07:12 19/04/20


120.



Sau khi dọn dẹp phòng bếp xong, Trịnh Hòa hỏi một câu rất quái lạ: “Hôm nay anh có đi làm không?”



Cậu chưa từng quan tâm đến chuyện công việc của ông, vậy nên Bạch tiên sinh nhìn Trịnh Hòa đầy nghi ngờ, nói: “Chiều nay tôi có một cuộc họp.”



Trịnh Hòa vừa gật đầu, Bạch tiên sinh đã nói: “Nhưng là cuộc họp video.”



Mặt Trịnh Hòa nhăn nhó như quả mướp đắng.



Bạch tiên sinh càng nghi ngờ: “Chẳng nhẽ em….” Nói được một nửa, không biết hắn nghĩ tới điều gì liền sửa miệng: “Có chuyện gì thế? Chút tôi tới BEACHER, có thể cho em đi nhờ một đoạn.”



“A, không cần.” Trịnh Hòa thở phào nhẹ nhõm, cậu đưa khăn cho Bạch tiên sinh lau nước trên mặt, đáp trôi chảy: “Hôm nay anh nhớ về sớm nhé.”



Bạch tiên sinh nói ngay tắp lự: “Hôm nay tôi không đi làm.”



“Anh đừng thất thường thế…” gương mặt Trịnh Hòa lộ rõ vẻ xấu hổ, cậu có chút trù trừ



Bạch tiên sinh cười cười, không trêu chọc cậu nữa: “Tôi sẽ về sớm, em yên tâm.”



Lúc A Bối lái xe tới đón, Bạch tiên sinh cầm di động, không biết đang làm gì. Hắn chưa chính thức thành lập ‘Kho tin’ nên đống thông tin lộn xộn đều được sắp xếp lại bằng những nhân viên ở BEACHER cùng với một chút thế lực của anh bạn Edward.



“Đến rồi sao?” Bạch tiên sinh ngẩng đầu, thản nhiên liếc A Bối một cái rồi ngồi lên xe.



A Bối đặt tay lên vô lăng, hỏi: “Bạch tiên sinh, chẳng phải hôm nay ngài nghỉ sao? Sao lại ra ngoài?”



“Đương nhiên là có việc quan trọng.” Bạch tiên sinh day day huyệt Thái Dương, nói: “Tôi không rõ cách sử dụng mấy cái máy này, cậu liên hệ với người của BEACHER, mấy cái họ gửi tới tôi không biết cách xem.”



A Bối không nhận ra rằng Bạch tiên sinh đang lái sang chuyện khác, cười nói: “Bạch tiên sinh, hay ngài đổi di động đi, chỉ cần có chức năng gọi điện là được, không cần nhắn tin. Dù sao thì ngài có biết ghép vần đâu.”



“Người phụ trách giám thị bên này là ai?” Bạch tiên sinh hỏi.



“Chắc là Candy.” A Bối nói: “Giờ ngài muốn đi đâu?”



“Ừm, tiện phái mấy người qua bên này, tôi cảm thấy bảo bối có chút không bình thường.” Bạch tiên sinh tiếp tục gảy di động, bàn phím sắp bị hắn làm hỏng.



A Bối ngạc nhiên nói: “Ngài nghi ngờ cậu Trịnh cơ à, ngài có phải Bạch Lão đại mà tôi biết không? Chuyện đáng sợ quá, tôi không tin nổi.”



Bạch tiên sinh nhướng mày hỏi: “Ý cậu là sao?”



A Bối trả lời thành thực: “Chúng tôi đều tận mắt chứng kiến ngài đối xử với cậu Trịnh tốt như thế nào, dù có một phần là ngài diễn trò. Nhưng mong ngài ngẫm lại, cậu ấy mới vừa thành niên, có nhiều chuyện là chính ngài dạy cậu ấy. Tuy rằng, theo tôi được biết, ngài chẳng có ảnh hưởng gì tốt cả.”



Bạch tiên sinh nhướng mày: “Trách tôi sao?”



“Hừ.” A Bối quay đầu sang chỗ khác, hắn nghi ngờ, không biết có phải khi nãy mình động kinh không mà lại nói những lời thực lòng như vậy.



Cái loại như Bạch tiên sinh, đáng ra phải độc thân cả đời!


Bạch tiên sinh thở dài, nói: “Tôi sẽ lên một mình, nếu…..Mọi chuyện thật sự là như thế, tôi sẽ không để Trịnh Hòa khiến tôi bị thương.”



A Bối nhăn mày, vô cùng không đồng tình: “Tôi không hề biết ngài là người bồng bột như thế.”



Bạch tiên sinh đóng cửa xe lại, khóe môi hắn nhếch lên đầy chua xót.



Hắn nói: “Trước khi gặp em ấy, tôi cũng không biết.”



126.



Căn phòng tối thui.



Ngay cái giây phút mở cửa, Bạch tiên sinh đã chuẩn bị tinh thần, hắn vừa nghĩ liệu sau này mình có hối hận không, vừa cởi giày.



Hắn cảm giác được trong bóng tối, có một người đang đi về phía mình.



Người đó hẳn là Trịnh Hòa.



Hắn biết.



Trịnh Hòa lấy ra một thứ gì đó từ sau, căn phòng quá tối, hắn không nhìn thấy, nhưng có thể nghe ra tiếng kim loại cọ xát.



Dao sao?



—— cũng có thể là một thứ khác.



“Bạch tiên sinh!”



Bùm một tiếng, Trịnh Hòa quỳ một gối xuống.



Bạch tiên sinh sợ tới mức tay hắn bất giác run rẩy.



Sau đó.



Đèn sáng.



Căn phòng được phủ kín bằng những đóa hoa hồng phấn, trang trí bằng những quả bóng bay sặc sỡ và hoa giả, trên chiếc bàn tròn lớn giữa sảnh đặt một cái bánh ngọt bốn tầng, xung quanh là đồ ăn Trung Quốc cùng với một chai Champagne được đặt có chút buồn cười.



Còn Trịnh Hòa —– Bạch Ân dời tầm mắt tới Trịnh Hòa.



Cậu mặc bộ âu phục thẳng thớm, ôm một bó hoa thực lớn vào lòng, giữa bó hoa đó là một hộp nhẫn đã được mở.



Trịnh Hòa nhìn thẳng vào vẻ mặt ngây dại của Bạch tiên sinh, cố nhịn cười, nói bằng giọng điệu thâm tình và chân thành nhất có thể: “Em yêu anh, gả cho em nhé?”



Bạch tiên sinh: “…”



(:з” ∠)